#Cap riêng: Làm người mù thật khổ!
Lý Hoa hơi cúi đầu, không ngờ Hoàng My lại tác động mạnh mẽ đến Từ Dật như vậy.
Anh ta đã dành gần như toàn bộ thời gian chỉ để nghiên cứu về phương pháp chữa trị hoàn toàn đôi mắt của Hoàng My.
Quả nhiên, trong mối quan hệ này, Lý Hoa là người thừa thãi.
- Hai tiếng nữa cô sẽ được tháo băng để sát trùng, nên tránh ra khỏi phòng bệnh thì hơn.
Thấm thoát đã một tháng trôi qua, Hoàng My vừa thực hiện một ca phẫu thuật mắt. Lần đầu của cô đó! Là lần đầu!!
Từ Dật nhìn cô gái nhỏ đang chăm chú nghe mình nói kia, không nhịn được mà đặt tay lên đầu cô.
Vẫn là động tác quen thuộc này, chỉ là của duy nhất một người dành cho một người mà thôi.
Hoàng My ngơ ngác, không nghĩ nam chủ sẽ làm vậy. Từ Dật như nhận ra mình thất thố, anh vội vàng rụt tay lại rồi ho khụ khụ hai tiếng xấu hổ.
- ...Cô cứ nghỉ ngơi đi. Lát nữa tôi sẽ đến thay băng cho cô.
Bước chân của Từ Dật gấp gáp rời đi, Hoàng My ngồi nhìn khoảng không, gương mặt vô cùng thoả mãn. Tay cầm quyển sách không tự chủ run lên một chút.
Cuối cùng cô cũng không có tâm trạng đọc sách. Gấp quyển sách lại, đặt lên tủ đầu giường, Hoàng My nhắm mắt dưỡng thần.
Cứ vậy mà ngủ thiếp đi.
- Minh tiểu thư, cô đang ngủ sao? Mau dậy đi.
Lý Hoa lay lay Hoàng My, mãi một lúc sau thì cô mới tỉnh dậy.
- Y tá Lý?
Hoàng My chỉnh lại tóc rồi đối mặt mình với Lý Hoa. Lý Hoa cũng không bỡ ngỡ như lần đầu mà lo mở hộp đồ ăn cho cô.
- Lại là cháo sao!?
Hoàng My vừa ngửi mùi thì biết ngay là cháo, mặc dù cô thích ăn cháo thật nhưng ngày nào cũng ăn thì rất ngán đó.
Dù vậy nhưng khi Lý Hoa đưa hộp cháo thì cô vẫn rất thành thật mà nhận lấy rồi ăn. Lý Hoa biểu thị thái độ rằng mình đã quen rồi.
- Trái cây hôm nay có xoài chín và...
Lý Hoa cầm hộp trái cây, chưa kịp nói xong thì đã thấy Hoàng My cầm thìa ăn ngon lành hơn nửa hộp cháo, bộ dáng vẫn quý's tộc's như thế.
Lý Hoa: “...” Tôi đã quen rồi!
Bữa ăn trưa và ăn tối của Hoàng My lúc nào cũng diễn ra như thế. Buổi sáng thì cô thường sẽ được ăn những món lót dạ nhẹ nhàng cùng với một tách trà sáng, buổi chiều thì được uống trà chiều.
Chi phí thức ăn đương nhiên là của ông Minh lo, phải nói là cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa cô con gái này.
Sau khi Lý Hoa dọn dẹp và rời đi thì Từ Dật quay lại, Hoàng My vừa cảm nhận được thì vô cùng vui vẻ.
Trong một tháng chán ngắt, hết ăn rồi ngủ của cô thì Hoàng My cũng tìm được một thú vui tao nhã. Đó là sờ mặt Từ Dật!
Gương mặt bóng và trơn...
Khụ khụ...
Gương mặt mềm mại của một y bác sĩ!
Như cảm thấy đối phương đang ngầm bật đèn xanh cho mình, Hoàng My cứ vậy mà được đà sờ tới sờ lui trên gương mặt của Từ Dật.
Một lúc nào đó...mình sẽ cảm thấy trân trọng những thứ nhỏ nhặt nhất của người mình thương.
- Cô cảm thấy ra sao?
Miếng băng che mắt vướng víu của Hoàng My được tháo ra. Mặc kệ bàn tay đang không yên phận trên mặt mình, Từ Dật vẫn một biểu cảm mà đặt miếng băng kia lên khay y tế.
- Không có gì thay đổi.
Hoàng My gật gật, ánh mắt vô hồn hướng lên như nhìn chằm chằm Từ Dật. Lời cô nói đương nhiên là thật, thật sự là không có gì thay đổi.
Vì thấy nhìn màn hình đục quá khó chịu nên cô trực tiếp tắt luôn cái dụng cụ Dương Nhãn Tinh Thông. Cô đoán là lúc đó hệ thống đã rất hả hê mà cười vào mặt cô rồi.
Hệ thống 29147: “[...]” Sao có thể nghĩ oan cho tôi như vậy!!?
Gương mặt Từ Dật thoáng sửng sốt, bàn tay thon dài bắt chính xác lấy cổ tay của bàn tay đang sờ soạng của Hoàng My.
- Thật tốt quá...
Bàn tay của Hoàng My thuận đà di chuyển của tay Từ Dật mà đặt lên môi anh. Hoàng My có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong lòng của anh ta.
Cái này...có phải quá nhanh không?
Cô còn chưa làm gì gọi là công lược mà??
Trong khi hàng loạt câu nghi vấn xuất hiện trong đầu Hoàng My thì sau cánh cửa, Lý Hoa nhìn một màn như vậy. Không rõ cảm xúc trong lòng thế nào, cứ vậy mà rời đi.
Hoàng My cười nhẹ, làn da trắng bệch như không có sức sống lại phá lệ nổi bật. Từ Dật cười, lần đầu anh ta cười.
Rất đẹp...
Tiếc là cô không thấy được...
- Anh vừa cười sao?
Tay của Hoàng My đang chạm vào môi của Từ Dật, đương nhiên sẽ cảm nhận được sự thay đổi này.
- Không có.
Miệng thì nói không, nhưng nụ cười vẫn chưa hạ xuống. Hoàng My cảm thấy lạ nhưng cũng không hỏi nữa. Không khí trong căn phòng như được bơm đầy khí hạnh phúc, nụ cười hạnh phúc chính là kì diệu như vậy.
Một ngày nọ, có một người vào phòng bệnh của Hoàng My. Cô biết không phải Lý Hoa, vì Lý Hoa có cái tật là mở cửa rất mạnh, bước chân nhẹ nhàng nhưng vẫn phát ra tiếng. Còn người này thì mở cửa vô cùng nhẹ nhàng, bước chân lại không hề phát ra một tiếng động, như là rón rén.
Ám sát?
Chuyện ám sát rất có khả năng xảy ra, vì nhà nguyên chủ là nhà giàu có tiếng, còn thân quen với Mafia. Bị ám sát cũng không có gì lạ.
Hoàng My nằm yên không cử động, cố gắng nhạy tai hết cỡ xem “kẻ địch” định làm gì. Không ngoài dự đoán, một cái kim tiêm được đặt xuống kế bên tay cô. Ngay khoảnh khắc chiếc kim sắp cắm vào cánh tay gầy yếu, Hoàng My lập tức bật dậy.