Hoàng Tuấn Khương nghe xong, nhìn sắc mặt của Hoàng My, một chút cũng không biểu thị vẻ buồn rầu, mà là đang rất tươi tắn.
Mặc dù không hiểu sao lại như vậy nhưng Hoàng Tuấn Khương dường như lại có chút vui vẻ. Có lẽ là do Hoàng My vẫn thích ở bên cạnh hắn ta hơn là về quê nhà.
Hắn ta dù sao cũng là kẻ ích kỉ như vậy...
- Thỉnh an hoàng a mã, thỉnh an ngạch nương.
- Tuấn Kiệt, sao con lại đến đây?
Hoàng My khá là bất ngờ khi nhìn thấy Tuấn Kiệt, đáng lẽ giờ này cậu bé vốn là nên đang đi học rồi chứ.
- À...chắc nàng chưa biết, để tiện cho việc dạy dỗ, vừa lúc nãy ta đã cho người dọn dẹp một góc Dưỡng Tâm Điện làm nơi học hành cho Tuấn Kiệt, như vậy thì Tuấn Kiệt có thể dễ dàng đến thư phòng đọc sách hơn.
- Nếu Tuấn Kiệt đã được hoàng thượng ưu ái đến vậy, cũng phải cố gắng không phụ lòng hoàng a mã và ngạch nương con, nhưng cũng đừng quá sức, kẻo ảnh hưởng đến sức khoẻ.
Hoàng My cúi thấp người xuống, xoa cái đầu nhỏ của Tuấn Kiệt, phủi lại vai áo cho cậu con trai cả của mình. Ánh mắt lộ ra vẻ hiền từ của một người mẹ.
Dù là ai đi chăng nữa, dù có ngổ ngáo, hư hỏng thế nào, khi đã trở thành mẹ rồi thì thật sự đều vô cùng mong muốn được dịu dàng thương yêu đứa con của mình hết mực.
Tuấn Kiệt nắm lấy tay Hoàng My, cậu bé đương nhiên cũng rất yêu mẹ của mình, và cậu biết cha của mình cũng rất yêu cô. Đó là lý do tại sao dù có tranh cãi nhau thế nào thì hai cha con cũng sẽ không bao giờ quay lưng với nhau, vì họ đều có một mục đích chung, chính là bảo vệ Hoàng My, bảo vệ người phụ nữ họ yêu nhất cuộc đời này.
Hoàng Tuấn Khương chỉ đứng đó không nói gì, mắt vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào gương mặt xinh đẹp của Hoàng My. Sau đó lại đảo mắt liên tục nhìn Tuấn Kiệt.
Chưa đến vài giây sau, hắn liền dở gương mặt cau có rồi nhanh chóng bước đến, giật lấy tay của Hoàng My ra khỏi tay của Tuấn Kiệt. Miệng cười giật giật khó coi:
- Không phải con đang học sao? Chắc hẳn bây giờ cũng dọn dẹp xong rồi, còn không mau đi học đi!?
Tuấn Kiệt bị rời khỏi tay mẹ một cách bắt buộc thì cũng cay cú, liếc mắt nhìn cha của mình. Ánh mắt của hai cha con bắn tia lửa điện vào nhau, chính là một cuộc chiến tranh dành người phụ nữ gia đình.
- Thôi nào. Tuấn Kiệt ở đây nghỉ ngơi thêm một lúc nữa rồi đi học cũng được mà. Chúng ta mau ngồi đi, thần thiếp đứng cũng đã mỏi chân rồi.
Sau khi ổn định được chỗ ngồi, trong khi hai cha con vẫn đang nhăn nhó nhìn nhau thì Hoàng My lại ung dung thưởng trà, có vẻ rất vui với điều này. Dù sao thì việc có một người chồng và một đứa con yêu thương mình hết mực thì thật sự ai mà không vui.
Tuấn Kiệt như chợt nhớ ra điều gì, liền nhanh chóng nghiêm túc, không khí liền thay đổi, nói:
- Ngạch nương, lúc nãy nhi thần cùng lão sư đi xung quanh trong lúc chờ đợi, nhi thần vô tình nhìn thấy một vị phi tần đang tức giận đến mức dẫm mạnh chân trên nền đất sau khi thấy hai người. Nhi thần thiết nghĩ đó là một người có bản tính đố kị, phải chăng có thể gây hoạ?
Nụ cười của Hoàng My hơi cứng lại, ánh mắt vẫn hơi nheo lại suy tư. Hoàng Tuấn Khương và Tuấn Kiệt nhìn thấy vẻ mặt của cô, tâm trạng liền chuyển hướng không tốt.
Không biết vị phi tần đó là ai nhỉ?
Căn phòng đang thoải mái liền trở nên trầm tư, nhưng vẫn là Hoàng My đánh tan sự im lặng. Cô mỉm cười, xoa đầu Tuấn Kiệt, tinh nghịch nháy mắt với cậu bé, nói:
- Mà thôi, cô ta có tức giận cũng không thể làm gì đâu! Có Tuấn Kiệt ở đây bảo vệ ngạch nương rồi phải không?
- Vâng...
Giọng nói của Tuấn Kiệt chậm rãi, giống như có chút không chắc chắn và không đành lòng nói ra. Hoàng Tuấn Khương cũng chỉ nhìn một cái rồi thôi.
- Tỷ nghĩ sao? Muội thật sự cảm thấy sợ hãi a~
- Nói bao nhiêu lần là thôi cái kiểu đấy đi. Tôi bị nổi da gà đấy!
Hạ Bích Trâm dường như chính là cảm thấy khinh bỉ kiểu chọc ghẹo của Hoàng My, nhưng cũng chính là đã quen rồi. Rõ ràng người như cô mới được gọi là Yêu Nữ Hồ Ly trêu ghẹo người phàm, chứ không như là cô nàng xinh đẹp họ Hồ* nào đó.
*Hồ Thanh Vy: từng xuất hiện nhiều trong vị diện Công lược Ca Thần Giả Tạo với vai trò bạn thân của Hoàng My (Sợ lâu quá mọi người quên)
Nếu cô gái đó là một hồ ly đặc biệt, đi làm trap girl nhưng lại vẫn đang đi tìm tình yêu đích thực của mình, thì Hoàng My lại là một hồ ly tinh. Chính là kiểu Hồ Ly có sắc đẹp Nghiêng Nước Nghiêng Thành, Hại Nước Hại Dân!
- Thôi được rồi. Tỷ tỷ cũng đừng nhăn nhó như vậy, sẽ thật sự không tốt cho sắc đẹp, ý trung nhân của tỷ cũng sẽ không thích nữa.
Sau khi châm thêm một câu trêu chọc nữa, Hoàng My đã bị cái nhìn sắc lạnh của Hạ Bích Trâm làm cho im bặt. Ừ thì “tục tưng” sắp giận, cô không dám làm liều.
Rõ ràng là do cô nói đúng quá nên mới giận mà!
Hạ Bích Trâm: “...” Có cái *beep*!
- Tôi đoán chừng có thể sẽ diễn ra nhiều cuộc tranh đấu trong tương lai. Tạm thời bớt phát cơm thái quá lại đi. Tôi cũng không động tới tên hoàng thượng đó, mong là sẽ an toàn.
- Ôi trời, tỷ nghĩ nhiều rồi. Cung đấu thật sự không ghê gớm như trong phim đâu!
- Tôi thấy tốt nhất vẫn nên cẩn thận đi. Lòng người hiểm độc, không dễ đoán đâu.
Trong khi Hạ Bích Trâm khá căng thẳng và lo lắng thì Hoàng My lại không như thế, cô rõ ràng là khá tự tin vào bản thân mình, hoặc là cô đang đơn giản hoá vấn đề, rằng cô nghĩ nếu mình nghĩ quá phức tạp thì có thể nó sẽ xảy ra.
Vì Hạ Bích Trâm là một người muốn sống trầm lặng nên căn bản không muốn cuốn vào tranh đấu hậu cung, thêm nữa còn là vì một người mình còn chẳng quen. Hoàng My thì lại là một người rất năng nổ với chuyện đi chọc tức người khác, liên quan đến đối tượng công lược thì lại càng làm tới, hẳn là sẽ trở thành cái gai trong mắt của trung cung.
Vậy mà cô còn lạc quan yêu đời như thế được.
Nhưng Hoàng My mãi mãi không thể ngờ được rằng, chính sự chủ quan hôm nay của cô, ở trong tương lai nó sẽ là một trong những nguyên do khiến cho bi kịch xảy đến khiến cô trở nên đau khổ tột cùng, và mãi mãi sẽ không thể nào quên được cái ngày định mệnh đó...
Mới đây mà 5 năm liền trôi qua, đã đến Tuấn Long năm thứ 10, đứa trẻ nhỏ nhất của Hoàng My cũng đã 5 tuổi rồi. Đứa nhỏ nào cũng đều rất quấn quýt mẹ của nó và cũng đều rất thông minh.
Suốt năm năm qua thì cũng đã có tới 13 đứa trẻ, gồm cả hai đứa trẻ đã mất, có 8 hoàng tử và 5 công chúa. Vậy mà con trai của Hoàng My đã chiếm tới 50% số lượng hoàng tử rồi. Đã vậy còn đã mất một hoàng tử, cơ hội thừa kế dành cho con trai của cô càng cao, Hoàng My lại còn có chức vị cao nhất hậu cung lúc bấy giờ, ắt hẳn liền trở thành một thứ cần được phá hủy của cả hậu cung.
Tình cảm của Hoàng My và Hoàng Tuấn Khương cũng đã tiến triển tốt. Hắn ta lúc nào cũng chỉ đến ăn ngủ nghỉ cùng cô. Kể cả việc “Hậu cung không can chính*” cũng bị gạt sang một bên, Hoàng My cũng như vậy mà trở thành phi tần đầu tiên trong lịch sử được trực tiếp tham gia xử lý tấu chương cùng hoàng thượng.
*Hậu cung không can chính: Các thê thiếp của Hoàng thượng không được tham gia chuyện triều chính, quốc gia, đại sự.
Chỉ cần Hoàng My muốn, Hoàng Tuấn Khương nguyện ý lập tức làm cho cô. Hoặc những người phản đối bất cứ điều gì về Hoàng My, có thể lập tức bị hắn phế truất, cấm túc hoặc thậm chí là xử tử.
Điều này cũng đủ để thấy được Hoàng Tuấn Khương thật sự sủng hạnh Hoàng My như thế nào. Có thể nói là vì một nụ cười của mỹ nhân mà hắn ta có thể làm bất cứ điều gì.
Cũng may là cô không phải yêu cơ hại nước hại dân.
Nhờ đầu óc sắc bén và sắc đẹp của Hoàng My, Hoàng Tuấn Khương chính là càng lúc càng vừa ý cô. Thêm nữa là Tuấn Kiệt là Đại hoàng tử, cũng là thông minh nhất trong số các hoàng tử, khả năng cao liền có thể thừa kế. Chỉ từng đó lý do thôi, Hoàng Tuấn Khương liền muốn cô trở thành Kế hoàng hậu rồi.
Suốt những năm qua, cả Hoàng Tuấn Khương và Hoàng My luôn đắn đo về điều này. Hắn ta thật sự muốn có một người cùng mình lắng lo chuyện quốc gia, hiểu được những gì mình đang trải qua.
Còn cô thì chính là lười quản lý cái hậu cung rách của Hoàng Tuấn Khương. Dù sao cái hậu cung cũng có mỗi Hoàng My hiện hình, còn mấy người kia có con rồi thì cũng có làm được gì đâu. Đến nửa con mắt hắn ta còn không thèm nhìn mà.
- Hoàng thượng, ngày mai chúng ta có thể đi du ngoạn được không?
Chợt Hoàng My đưa ra một ý kiến như vậy, thật không rõ cô có toan tính gì, nhưng Hoàng Tuấn Khương cảm thấy đó cũng không tệ.
- Nếu nàng muốn. Ngày mai chúng ta liền có thể dùng thuyền để đi du ngoạn thiên hạ.
- Không phải. - Hoàng My lắc đầu.
- Thần thiếp muốn cải trang trở thành dân thường, ra phố đèn xem hội chợ của muôn dân.
Hoàng My mỉm cười, có vẻ rất hứng thú với chuyện này. Hoàng Tuấn Khương cũng không từ chối. Là một vị vua anh minh, hắn cũng cần phải tìm hiểu cuộc sống của dân thường ra sao. Dù sao cũng chẳng ai rõ mặt bậc đế vương, hậu cung lại càng khó nhận ra. Chuyện này cũng đơn giản hơn nhiều.