#Cap riêng: Bổn công chúa trầm kảm!
Hoàng My ngồi trên đùi Hứa Mặc mơ màng ngủ. Hứa Mặc làm bộ không để tâm mà tiếp tục bấm máy tính.
Mãi đến vài tiếng sau, Hứa Mặc với một bộ dáng mệt mỏi nhìn cô gái trong lòng mình. Bỗng nhiên mọi phiền muộn đều tan biến, cô gái kiêu hãnh và lười biếng thường ngày giờ lại ngủ như một con mèo nhỏ. Nhẹ nhàng đến đáng yêu...
Tay Hứa Mặc đặt trên bàn, gõ lên những tiết tấu kì lạ, giữa căn phòng im lặng với tiếng thở đều đều của Hoàng My thì tương đối rõ ràng. Cô mở mắt, tay chọc chọc vào tay anh như muốn gọi người.
- Tỉnh rồi?
- Tôi muốn về...
Cô hơi gật đầu, ánh mắt cũng mờ mịt lạ thường. Hai người rời phòng Tổng giám đốc.
Bây giờ trời cũng đã chập tối, nhân viên còn ở lại công ty cũng chỉ thưa thớt một hai người tăng ca. Hoàng My nắm tay Hứa Mặc bước ra khỏi công ty.
Trở về nhà sau chuyến đi dạo “nhẹ” cùng Hứa Mặc, đột nhiên tâm trạng Hoàng My có chút biến đổi. Như bình thường, sau khi cô tắm xong thì sẽ ngồi bấm điện thoại. Nhưng hôm nay thì khác, sau khi cô tắm xong thì trực tiếp lên giường đi ngủ.
Không phải là Hoàng My buồn ngủ hay mệt mỏi, nhưng có một điều đã khiến cô bắt buộc phải ngủ...
- Quay lại rồi?
- Không thể cho một chút màu sắc sao? Nhìn rất khó chịu.
Cô gái đứng trước mặt Hoàng My cười cười tay cầm cây bút chì gỗ, xoay xoay vài vòng rồi bấm vào đuôi bút. Hoàng My ngồi xuống, nhìn theo hướng cây bút chì gỗ đang chiếu hình.
Nơi cây bút chì gỗ chiếu tới tới liền biến thành những bức tranh được vẽ rất sống động. Nhưng điều đặc biệt là nhân vật chính của bức tranh không ai xa lạ chính là Hứa Mặc và Hoàng My.
Những bức tranh như một đoạn video quay lại những khoảnh khắc thân mật của hai người nhưng theo phiên bản hoạt hình, giống như cố tình vẽ nên. Cô gái kia nở một nụ cười kì lạ, lắc lắc tay liền biến ra cây bút chì gỗ khác, những bức tranh kia cũng biến mất.
- Cẩu lương quá đấy..!
Hoàng My không có phản ứng trước câu nói mang ý tứ châm chọc của cô gái. Nụ cười trên môi cô gái kia càng cong hơn, có vẻ cảm thấy rất vui trước câu trả lời của cô.
- Tặng cho một bức làm kỉ niệm này.
Cô gái kia ném cây bút chì gỗ về phía Hoàng My, cô cũng tiện tay bắt lấy.
Hoàng My tỉnh dậy, tay định đưa lên cầm điện thoại xem giờ thì nhận ra cây bút chì gỗ vẫn ở trong tay. Miệng cô hơi nhếch lên, nở một nụ cười dịu dàng.
Hoàng My: | Hứa Mặc |
Hoàng My: | Tôi muốn đi thăm Lya một chút |
Hứa Mặc: | 5 phút nữa tôi đến |
Hoàng My cười, tay hơi chạm vào chiếc ốp lưng dây rợ kia. Cô đeo khẩu trang với kính đen cầm túi rồi đi xuống nhà.
- “Đến lúc khơi dậy sự thật rồi.”
Hứa Mặc đúng là một người chuẩn xác về thời gian. Đúng năm phút thì chiếc xe hơi sang chảnh đã dừng lại trước cổng nhà cô.
Hoàng My lên xe, ngồi cạnh Hứa Mặc. Anh ngồi bấm máy tính rất bình thản, thấy cô lên xe cũng chỉ liếc nhìn một cái. Mắt cô hơi lơ đãng nhìn quang cảnh sau cửa kính.
- Mặc, anh biết Lya là ai đúng không?
Hứa Mặc vốn không thích cô gọi anh là Mặc nhưng lúc này thì không có phản ứng gì trước cách gọi đó. Tay nhấn thêm vài chữ rồi đều đều trả lời.
- Ừ
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Hứa Mặc cầm lấy chiếc khẩu trang với chiếc kính đen rồi cùng Hoàng My bước vào bệnh viện, không có một bộ dáng nào của người đi thăm bệnh hay đi khám bệnh.
- Hay là chúng ta đi khám bệnh sạch sẽ và bệnh trầm cảm cho anh luôn nhỉ?
- Ý kiến rất tồi.
Hoàng My nhỏ giọng đủ cho hai người nghe, muốn đùa một chút, nhưng Hứa Mặc không có phản cảm mà chỉ cất giọng đều đều trả lời. Cô bĩu môi, nam chủ bị trầm cảm mà vẫn lạnh lùng như vậy. Khó chịu!!!
Chính Hoàng My cũng quên rằng, vốn dĩ Hứa Mặc bị bệnh sạch sẽ nên không thích đến chỗ công cộng. Chính nhờ cô đã khiến một cậu thanh niên luôn sống khép mình đi tương tác khắp nơi, từ Trung tâm thương mại đến Bệnh viện, những nơi mà có mơ Hứa Mặc cũng không nghĩ đến anh sẽ đi.
Sau khi đến hỏi xong thì Hứa Mặc và Hoàng My đi đến thang máy, lên tầng có phòng bệnh của Lya.
Đứng trước phòng bệnh, Hoàng My nhìn hai vệ sĩ đứng ngoài, thầm cảm thán Jin. Anh ta vì Lya mà không tiếc bỏ tình yêu của mình, vì Lya mà không thèm để ý lời dèm pha, vì Lya mà không quản mình đã đạp vào mảnh vỡ...
Cảnh cửa phòng bệnh mở ra, Lya ngồi trong phòng bệnh đang đọc sách. Nghe tiếng mở cửa, Lya cũng không có phản ứng mà chỉ nhẹ giọng nói.
- Anh về rồi sao? Làm tôi đợi hơi lâu...đó.
Khi ngước mắt lên nhìn thì Lya mới nhận ra người bước vào không phải Jin mà là hai người...à ờm, hình như cô ta không quen?
- Chúng ta lại gặp lại nhau rồi, Lya...à không, phải gọi cô là...Hà Di mới phải..!
Hoàng My cởi bỏ khẩu trang và chiếc kính đen đi, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của mình.
- Hoàng My! Sao cô lại ở đây?!
Hà Di hơi giật mình, chợt nhận ra một điều quan trọng hơn, làm sao Hoàng My biết cô ta là Hà Di?! Bây giờ cô ta hoàn toàn để gương mặt đeo mặt nạ của Lya, làm sao Hoàng My lại biết.
- Ôi trời! Hà tiểu thư, không nhận ra tôi thật à?
Hoàng My làm một hành động trẻ con, đưa tay lên mắt làm hai hình tròn như chiếc mặt nạ. Quả thật làm Hà Di kinh hãi một phen.
- Cô..cô vậy mà là cô ta!
- Sao nào? Không ngờ mới không gặp mấy ngày mà Hà tiểu thư đã quên tôi rồi.
Nguyên chủ và Hà Di có một mối thù tương thân tương oán. Nếu xét theo lý do đơn giản thì là vì Hà Di thích Vin thiếu gia, còn Hoàng My là hôn thê của Hứa Mặc, mà Hứa Mặc chính là Vin thiếu gia đó! Còn xét theo lý do trong cốt truyện thì là vì mình thích thì mình ghét thôi!
- Anh đã quay về...rồi..!
Jin mở cửa đi vào phòng, tay cầm hai giỏ trái cây. Vừa nhìn thấy hai bóng lưng của Hoàng My và Hứa Mặc thì động tác bất chợt dừng lại. Khí tức của hai người này, dù có biến thành cái gì đi nữa thì anh ta quả thật cũng không quên được.
- Vin...cậu đến đây làm gì...?!
Jin bình tĩnh đi vòng sang, đi đến trước giường Lya, hành động như là đang che chắn, làm Hoàng My bật cười một phen.
- Cô là...Ria thật sao?
Jin giờ mới để ý gương mặt của cô gái Ria này, Hoàng My cũng để ý đến gương mặt của Jin. Hai người là lần đầu nhìn mặt nhau mà không có mặt nạ.
Gương mặt Hoàng My không non cũng không già, chỉ có nhiều phần diễm lệ và vài phần non nớt. Còn gương mặt của Jin, đúng chất soái ca, góc cạnh tuyệt vời, không hổ danh là nam phụ bạn thân nam chủ.
Hai người nhìn nhau một lúc, Hứa Mặc liền có phần không thoải mái, đặt tay lên đầu Hoàng My như muốn nhắc nhở cô. Hoàng My cũng ngoan ngoãn thu ánh mắt lại, mất công phụ lòng chồng tương lai.
- Vin...? Anh nói gì vậy?!
Hà Di mất một lúc mới hoàn hồn lại mà hỏi. Cô ta nhìn Hứa Mặc từ trên xuống khiến anh có chút không tự nhiên. Hà Di vẫn không thấy có chỗ nào giống Vin vì đơn giản là hôm nay Hứa Mặc chải chuốt hơn, không có xuề xòa như thường nữa.
- Quả thật không qua mắt cậu.
Hứa Mặc cởi kính và khẩu trang ra, gương mặt có tuyệt mỹ hiện ra khiến Lya ngơ ngẩn. Nhưng rồi cô ta lại nhận ra, đây không phải là người đi cùng Hoàng My hôm mua sắm đó sao? Còn bị cô ta gán cho cái danh là trai được nuôi nữa!