#Cap riêng: Nam chủ giả tạo bằng bổn công chúa sao!?
- Là ảnh hậu và ảnh đế kìa!
- Còn có Tiểu Tuấn Hoàng của tôi nữa!
- Là Tứ tiểu Tuấn nhà Ca Thần đó!
- Mau chụp ảnh đi, nhanh lên...
6 người nhà ảnh đế, ảnh hậu rất nhẹ nhàng, từ tốn đi đến xe hơi của nhà mình giữa một dàn vệ sĩ đã đi theo ngay từ đầu. Để lại 4 con người kia tự đi bắt taxi mà đi.
- Gặp ở nhà hàng gần “Mỹ Nhân Châu Thành” nhé!
Hoàng My vẫy tay chào rồi vào xe, bốn con người kia nghe được thông tin cũng bắt taxi đến nhà hàng đó.
Hoàng My, Nguyên Vĩ và 4 đứa con đương nhiên là đến trước. Còn 4 người kia vòng vèo ở đâu thì ai mà biết.
- Bảo bối muốn ngồi đâu?
Nguyên Vĩ nhìn sự vắng vẻ đến kì lạ của nhà hàng, quay sang hỏi vợ. Hoàng My trầm ngâm, ánh mắt xa xôi một lúc rồi nở nụ cười, chỉ về phía cầu thang.
- Lên lầu đi. Biết đâu lại gặp người quen!
Cầu được ước thấy!
Cái gia đình này vừa bước lên lầu, một cái tiếng “bùm” liền vang lên. Hoàng My thông minh mang giày bệt, nhưng vẫn suýt trượt chân ngã, may mà có Nguyên Vĩ kế bên.
Đậu xanh rau má!!!
Sau khi xác định được tình hình thì Hoàng My nhìn thấy rất nhiều người đang nhìn về phía cô. Hoàng My nhìn lại, thấy một chàng trai đang cầu hôn một cô gái giữa những chùm bong bóng trái tim, nhân viên đứng hai bên, ánh mắt Hoàng My như thể mới vừa được nhìn một cảnh tượng thiên nhiên hết sức hùng vĩ.
Ồ!
Là người quen thật!
- Cậu vẫn chưa hết nghiệp ở chỗ này sao?
Thanh Vy bước lên lầu, còn châm chọc “cô nàng hay té” đang đứng dựa vào chồng kia. Hoàng My bĩu môi, ánh mắt vô cùng không vui, xắt xéo lại với cô nàng Hồ Ly kia.
- Không phải do tôi nghiệp, mà là do ai đó tạo nghiệp.
Thanh Vy nhướng mày thích thú nhìn cách bố trí bóng bay trái tim đủ màu khắp tầng 2, lại nhìn đến đám người vẫn đang đờ đẫn kia.
- Woa! Khư Thái và Lan Nhi!? Không ngờ lại gặp hai người ở đây đó!
Thanh Vy vô cùng nhiệt tình tiến đến chào hỏi, lại nhìn tình cảnh, vẫn giữ nguyên được phong cách muốn ăn đấm của mình, cũng không quên vài câu châm chọc.
- Trời ạ, tôi còn tưởng hai người kết hôn từ năm nào rồi! Giờ mới cầu hôn thật sao!?
Khư Thái bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Hoàng My và Thanh Vy lộ rõ vẻ không vui. Lan Nhi ngại ngùng đỏ mặt, chỉ muốn trốn vào góc nào đó cho khuất mắt người ta.
Rõ ràng là anh ta đã lấy hết can đảm ra cầu hôn...
Tại sao vẫn là hai con người này tới phá đám!?
Hoàng My + Thanh Vy(nếu biết được suy nghĩ của ai kia): “...”
Xúc phạm! Người ta có ý tốt mà dám nói như thế. Loại đàn ông mất lịch sự thế này thì có cho bà đây cũng không thèm!!
Trừ 10 điểm thanh lịch!
Khư Thái và Lan Nhi sau từng đấy năm cũng đã “trưởng thành“. Nét đẹp bên ngoài cũng đã sắt đá hơn, Lan Nhi cũng đã bớt hiện tượng “thảo mai“. Khư Thái cũng không còn kiểu chàng trai “trẻ trâu” năm nào nữa.
Khư Thái: “...” Nói ai trẻ trâu đấy bà già!?
Tác giả: “...” Con muốn nghe trải nghiệm mẹ đã bỏ ba con thế nào không con trai!?
(“Ba” ở đây là nói về người mà tui “tham khảo” để tạo ra nhân vật. Khư Thái không phải là đứa duy nhất có ba, nhưng mà là đứa duy nhất mà vì ba nó nên tui thương nó như thương cái nùi giẻ <:)
Khư Thái: “...” Hẳn là một trải nghiệm rất đáng sợ?
Tác giả: “...” Không, vui lắm:))
- Tầng này...hai người bao rồi sao?
Nghị Khiêm nói chuyện từ tốn, lạnh nhạt nhưng có lịch sự tiến lên, chắn trước Thanh Vy và cố ngăn sự cà khịa của vợ mình lại. Khư Thái trong lòng nhăn nhó nhưng ngoài mặt vẫn lịch sự chào tiền bối.
- Nghị tiền bối, tầng này tôi đã bao toàn bộ để cầu hôn Lan Nhi. Nếu không phiền thì hai người có thể xuống tầng dưới ăn không?
- Có phiền nhaa!
Hai cô gái khó ở lập tức lên tiếng, Nghị Khiêm và Nguyên Vĩ lập tức ra hiệu “bình tĩnh” cho cô vợ của mình. Khư Thái cũng bị khó chịu, nhưng có Lan Nhi ở đây nên cũng không dám lớn tiếng, chỉ “nhẹ nhàng nhắc nhở“.
- Tôi nghĩ các tiền bối nên xem lại vợ của mình. Phụ nữ không nên ăn nói sỗ sàng như vậy! Hai người nên học hỏi cách chọn người của tôi, hai cô gái kia còn không bằng Lan Nhi.
Lan Nhi nghe thì đột nhiên hoảng loạn, ánh mắt lo ngại và ngạc nhiên thấy rõ. Cô ta cũng không ngờ rằng Khư Thái có thể nói những lời này.
Được hậu bối “nhắc nhở nhẹ” như vậy thì hai cô nàng vốn đã khó ở liền trở nên vô cùng cọc. Thanh Vy và Hoàng My định lên tiếng châm chọc và sẵn sàng cho cuộc cãi vã thì Khư Thái “đàn bà” đã chân rời đất, bị xách lên không chút thương tiếc.
- Vợ tôi thế nào không cần cậu quản.
- Giữ miệng của mình, có khi ngày mai sẽ có tin đồn “Nam thần Khư Thái xúc phạm tiền bối” đấy. Đừng tưởng tôi giải nghệ rồi thì không làm gì được cậu.
Nguyên Vĩ vốn tính ít nói trầm lặng, không khi nào để ý đến ai, giờ đây đang liếc mắt đầy sát ý, như hận không thể tìm con dao nào xiên người kia. Nghị Khiêm không quan tâm thị phi, lạnh nhạt bất cần đời, bây giờ cũng đang đứng cạnh Nguyên Vĩ, tay nắm cổ áo Khư Thái.
Thanh Vy và Hoàng My bị bất ngờ, tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt rồi lại nhìn nhau, không nói lên lời.
- Các tiền bối...hay là thôi đi, làm ơn...
Lan Nhi nắm lấy tay đang nắm cổ áo Khư Thái của Nghị Khiêm, cùng với Khư Thái cố đẩy tay của anh chàng ra, nhưng cô ta yếu đuối, chẳng làm được gì ngoài việc cầu xin.
- Lão công! Thôi thì bỏ đi.
Thanh Vy tiến đến, nhấc tay của Lan Nhi ra khỏi tay chồng mình. Nghị Khiêm liếc Khư Thái rồi thả cổ áo anh ta ra. Khư Thái được giải thoát khỏi việc bị áo siết cổ, Lan Nhi liền nhanh chóng đỡ lấy rồi nhẹ nhàng vuốt lưng cho anh ho khan.
- Đừng quên, chúng tôi đều là tiền bối của anh.
- Nếu chúng tôi học hỏi Lan Nhi của anh...
Hoàng My tiến đến, cúi người, dí sát mặt mình vào mặt của Khư Thái, vỗ vỗ mấy cái vào má anh ta, nở nụ cười khiêu khích.
- Thì bây giờ...cái chức ảnh hậu đành phải bỏ phế rồi.
Khư Thái nghe xong, nhăn nhó tức giận, nhưng vẫn khó thở đến nỗi không nói lên lời. Lan Nhi cắn môi, cúi đầu không dám nói.
- Em đói rồi, chúng ta chọn bàn rồi ăn đi.
Hoàng My quay người, nắm lấy tay Nguyên Vĩ. Anh liền thay đổi thái độ, gật đầu cười. Nghị Khiêm và Thanh Vy cũng nắm tay nhau, bốn người cùng với 6 đứa trẻ đi xuống tầng chọn bàn ăn. Không quan tâm đến cặp đôi “trẻ người non dạ” nữa.
Hai gia đình rất có tâm mà chọn bàn gần cầu thang, có gì nghe lỏm chuyện xảy ra. Nhưng có lẽ vì sự chú ý của ta đã va phải “đĩa đồ ăn của nàng” nên hai gia đình rất tích cực ăn. Quan tâm chi chuyện phù phiếm!
Không biết chuyện tiếp theo xảy ra làm sao, nhưng cuối cùng thì đôi trẻ vẫn đến với nhau. Sau cầu hôn thì đi đăng kí kết hôn, không cần chờ các tiền bối “tốt bụng” đến chúc phúc gì cả.
Cuộc sống cứ vậy mà trôi đi. Thanh Vy và Nghị Khiêm vẫn thong dong đi đây đi đó, sống một tình yêu thầm lặng chỉ của hai ta. Còn Hoàng My và Nguyên Vĩ ngày nào cũng phát cẩu lương nhiệt tình cho dân chúng, không thể nào chấp nhận được!
- Ngày mai mấy thằng nhóc phải đi ngoại khoá ở trường. Chỉ còn anh với em ở với nhau thôi, em muốn làm gì không?
Nguyên Vĩ sấy tóc cho Hoàng My, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên đầu cô. Hoàng My suy tư một lúc rồi mới trả lời:
- Lâu rồi chúng ta cũng không đến thăm mẹ của anh, ngày mai sắp xếp công việc xong xuôi thì chúng ta đi.
- Không, anh không muốn...
Nguyên Vĩ đặt máy sấy lên bàn, cúi người ôm lấy eo của Hoàng My, đặt cằm lên vai cô. Hoàng My vuốt mái tóc ướt của anh, cầm máy sấy lên rồi cũng khó khăn sấy tóc cho cả hai.
- Chứ anh muốn làm gì?
- Chúng ta ở nhà với nhau thôi...
Nguyên Vĩ dụi dụi mặt vào vai của Hoàng My, mắt nhắm lại thoả mãn. Cô tắt máy sấy đi, vuốt lại mấy lọn tóc tứ tung trên đầu.
- Được, nghe anh...
Anh nghe niềm vui trên phố đông rộn ràng
Anh nghe tình yêu bên tình yêu hát vang
Anh nghe bờ vai bên bờ vai dịu dàng
Ngỡ ngàng cùng ánh chiều sang...
Ngồi bên em cung đàn hát lên tình khúc vàng
Bao nhiêu âu lo đời vụt tan...
Nguyên Vĩ: “Họ muốn một tình yêu yên bình chỉ hai người biết, còn anh muốn tình yêu của chúng ta phải cho cả thế giới cùng biết!”