Cùng Thú Triền Miên

Chương 1: Chương 1: Đùa giỡn tiểu thú




Edit: TieuKhang

Gió thu xào xạc, cảnh vật im lìm.

Đường Lâm suy yếu vô lực thở hổn hển nằm trên giường hơi, mắt nhìn đăm đăm cô gái cực kỳ xinh đẹp bên cạnh giường, trong đôi mắt hờ hững tỏa ra nét lạnh lùng, bởi vì khó chịu mà đôi môi đỏ mọng trở nên nức nẻ, hai má trắng nõn cũng đỏ bừng lên.

"Tại sao lại bán đứng tôi? Cô không sợ bị người trong tổ chức phát hiện hay sao, điều thứ ba mươi tư trong đội đặc công, bán đứng đồng đội sẽ bị tử hình." Đường Lâm nghi hoặc nhìn người đồng nghiệp lâu năm của mình, gương mặt xinh xắn hằn sâu vẻ hung tàn, như thể muốn nuốt chửng cô ngay lập tức, mình đã đắc tội gì với cô ta?

"Bán đứng cô, Đường Lâm cô nghĩ nhiều rồi. Nếu tôi không nói, thì ai biết một đặc công ưu tú nhất nước Trung Quốc lại chết trong tay đồng đội đây? Tuy nhiên, tôi đã dám làm, cũng có nghĩa sẽ không sợ bị ai phát hiện, cho dù có bị phát hiện đi chăng nữa, thì mọi người cũng chỉ biết được là do cô phản bội tổ chức. Tôi và cô đều cống hiến như nhau, vậy tại sao cô luôn được cấp trên tuyên dương còn tôi thì không được, người không vì mình trời tru đất diệt. Jordan, phần quà tặng này anh có thích không?"

Vách tường bê tông trắng muốt đột nhiên chuyển động, một người đàn ông với bộ mặt âm hiểm với từng đường nét sắc sảo đi ra từ bên trong, khi đôi mắt màu lam đảo qua Đường Lâm thì có sự thay đổi khác thường, ánh mắt nóng rực nhích tới gần sau đó vô lực ngã xuống giường Đường Lâm, ngón tay lạnh buốt nhẹ nhàng vuốt ve đôi má trắng noãn.

"Đây là quà đáp lễ đã hứa với cô, cô gái này tôi nhận, chuyện còn lại cô biết nên làm thế nào rồi chứ?" Jordan sắc lạnh nhìn tới cô gái nọ, thốt ra lời nói lạnh lùng nghiêm nghị làm cho người ta không chịu nổi mà rợn cả tóc gáy.

Cô gái nọ nuốt nước miếng thụt lùi về phía sau mấy bước, sợ sệt gật đầu nhận lấy tài liệu Jordan đưa tới, chần chờ liếc mắt nhìn sang Đường Lâm đang nằm ở trên giường mới xoay người bỏ đi.

Đường Lâm cắn chặt môi dưới đến rỉ máu, lão đại Jordan của tổ chức bí mật lớn nhất nước S, là kẻ bị tình nghi với vô số tội danh buôn lậu thuốc phiện, buôn lậu súng ống đạn được và giết người, đồng thời cũng là mục tiêu của cô trong nhiệm vụ lần này, nhưng người tính không bằng trời tính, cô không ngờ mình lại bị người nhà bán đứng.

Đáy lòng không ngừng trào dâng kích động, Đường Lâm cẩn thận che giấu sát khí trong mắt, bàn tay vốn đang để ở trước ngực âm thầm lặng lẽ trượt xuống đùi, tròng mắt đen nhìn thẳng vào Jordan với vẻ mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói: "Mày cho rằng chỉ thế này là có thể chiếm được tao, đừng vọng tưởng, Đường Lâm tao sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy đâu."

Vẻ mặt kiêu ngạo vẫn dửng dưng, gắt gao kẹp chặt hai chân, mơn trớn mặt đệm nước để mong có thể xoa dịu phần dục niệm đang dâng trào ở đáy lòng. Có thể làm cho nữ tu sĩ S-007 trong truyền thuyết cũng bị điên cuồng vì thuốc, Jordan thật đúng là nhọc lòng.

"Vậy thì thế nào? Từ nay về sau trên đời này không còn người tên Đường Lâm nữa mà chỉ có Tô San thôi. Bắt đầu từ hôm nay tên của cô chính là Tô San, người phụ nữ duy nhất của Jordan này.” Si mê chiêm ngưỡng dung nhan lành lạnh khác người thường, phong cách tựa như đóa U Lan nơi đáy cốc của cô gái nằm trên giường khiến hắn lần đầu tiên nhìn thấy cô đã bị làm cho mê mệt.

"Mày…."

"Tôi thế nào?" Cường ngạnh lấn lên giường vây Đường Lâm ở dưới người, vì muốn có được cô, hắn đã tốn không ít tâm tư, nhìn thấy miếng thịt đã dâng tới tận miệng, sao hắn có thể bỏ qua.

Cố gắng quẫy đầu đi để tránh né sự đụng chạm của Jordan, tay phải bên kia sờ đến con dao gắm giấu ở đùi, cũng may là cô có chuẩn bị trước, chỉ vứt đi cây súng, nhân lúc Jordan đang chìm đắm trong mê loạn thì cầm con dao găm sắc bén trong tay đâm thẳng vào ngực trái Jordan, thoáng chốc, máu tươi chói mắt phún ra từ con dao găm, sau đó dùng sức đá bay Jordan ra.

"Đường Lâm tôi chẳng phải là quả hồng mềm để mặc cho người khác nhào nặn đâu."

Dứt lời, trong khi Jordan vẫn còn đang mở to hai mắt không dám tin thì cô lại nhấc chân đạp lên “món đồ chơi” giữa hai chân hắn, hài lòng nhìn Jordan vặn vẹo mặt mày rồi đẩy cửa xông ra ngoài. Xung quanh không có một bóng người, có lẽ Jordan cho rằng tình thế đêm nay đã theo đúng như kế hoạch, cho nên đã sơ tán đi toàn bộ bảo an ở chung quanh, như vậy cũng tốt, càng thuận thiện cho cô làm việc. Trước khi đặt chân vào ngôi biệt thự này, Đường Lâm đã nghiên cứu rất kỹ bản đồ của biệt thự, ở hướng đông nam có một nơi có ao nước thiên nhiên, ao nước này nối thẳng với con sông Nazas* cách ở bên ngoài không xa. [*một con sống lớn ở Mexico]

Khi chạy tới ao nước thì thuốc trong người đã phát tác, không nghĩ ngợi gì nhiều lập tức nhảy vào trong đó, hơi lạnh từng chập giá buốt thấm vào trong xương lan tỏa khắp tứ chi, dần dần đánh tan luồng nhiệt nóng kia. Ngay lúc Đường Lâm còn chưa định thần thì ao nước ở đằng sau đã xảy ra biến hóa kinh người, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ từ từ cuốn Đường Lâm vào trong đó.

Đường Lâm bị trời đất quay cuồng một hồi mới lắc lắc phần đầu đang choáng voáng, không chịu nổi sự khô nóng vì vậy bắt đầu xé rách quần áo trên người. Khao khát dùng hơi lạnh để giảm nhiệt, gò má trắng nõn đã ửng hồng lên, bước đi hơi loạng choạng, đôi mắt lờ đờ nửa nhắm nửa mở, tròng mắt màu đen giật mình thoảng thốt nhìn cảnh sắc chung quanh đều không phải là những tòa nhà cao tầng quen thuộc, mà toàn là cây cối rậm rạp, cách chỗ cô không tới mười mét có một vũng nước trong suốt nhìn thấy đến tận đáy hồ, sóng nước lăn tăn, mặt nước nổi lên từng đốm ánh sáng màu xanh da trời nhìn vô cùng đẹp mắt!

"Đây là nơi nào?"

Cái quỷ quái gì đây, mới nãy rõ ràng mình nhảy vào ao nước, đã xảy ra chuyện gì? Nhưng chỉ ngẩn người một hồi, đôi môi đỏ mọng hé mở, giữa răng và môi liên tục thở ra hơi nóng, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc. Mặc kệ những chuyện khác, nhấc nhẹ chân bước lại vào hồ, mong mỏi nhờ vào hồ nước lạnh lẽo này để hóa giải hơi nóng trên người.

Ngửa đầu nhìn tới bầu trời sáng rỡ ở trên cao, hai mắt đột ngột trợn lên.

Ba, ba mặt trời? Dụi dụi mắt, Đường Lâm nghi ngờ không biết cô có nhìn lầm rồi hay không?

Trên vùng trời xanh thẳm sáng rỡ lại treo ba mặt trời, ráp lại hiện ra cục diện của ba nước với thế chân vạc.

Đường Lâm chưa kịp nghĩ thêm gì thì cơn nóng lại lần nữa xông lên, hai gò má trắng muốt ửng hồng, ánh mắt mê ly cố gắng mở lên quan sát bốn phía, cơ thể không chịu nổi nữa bắt đầu uốn éo, thân hình trắng nõn yêu kiều đang dần dần ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng mềm mại ướt nước, cám dỗ khiến cho người khác không cưỡng được mà muốn nhấm nháp, đôi chân thon dài trơn láng chợt gồng lên.

"Ô a! Nóng quá....Ưm!"

Yên tĩnh đến mức côn trùng kêu râm ran cũng chìm vào hư vô, cả không gian chỉ còn lại tiếng thở hổn hển nặng nề của Đường Lâm.

Đối diện với hồ nước chỗ Đường Lâm đứng khoảng trăm mét có một đầu tiểu thú đang loi ngoi ở một chỗ. Thân nó trắng ngang ngửa với loài chó sói, đôi mắt màu vàng lóe lên thú tính sung mãn, bờm sư tử dầy và trắng muốt nhìn vô cùng đáng yêu, cái đuôi thỉnh thoảng lắc lắc nhìn chằm chằm tới Đường Lâm đang ở trong hồ nước, vành tai nhọn thỉnh thoảng còn lúc lắc như đang cảnh giác lắng nghe.

Nó từ từ đứng dậy bước về phía Đường Lâm, bước chân khoan thai cao quý nhìn vẻ kinh ngạc tột độ của Đường Lâm, sao cô lại có cảm giác con thú nhỏ này giống như vừa mới cười? Là ảo giác chăng? Hay do thuốc mê còn trong người nên mới khiến cô hoa mắt đánh mất đi sự tỉnh táo thường ngày?

Tốc độ rất nhanh! Khoảng cách trăm thước mà nó chỉ dùng ba giây.

Đường Lâm cứng người ngừng thở nhìn trừng trừng tiểu thú đang nhích lại gần mình, sự khác thường của thân thể khiến cô không thể động đậy, dao găm đã bị cô vứt bỏ ở bờ hồ. Bởi vì bị trúng thuốc, quần áo trên người cũng đã bị Đường Lâm xé nát. Tiểu thú tò mò quan sát Đường Lâm, liếc nhìn cần cổ trắng nõn của Đường Lâm, móng vuốt thăm dò vào nước trong hồ, sau khi nhận thấy cũng không có gì nguy hiểm mới từ từ bơi về phía Đường Lâm, nước hồ không sâu, tiểu thú không phải mất nhiều sức lực đã bơi tới bên người Đường Lâm.

Nhìn đăm đăm da thịt Đường Lâm lộ ra bên ngoài, đôi mắt màu vàng của nó thoáng qua ý cười, giơ lên chân trước cuộn lại chạm vào bầu ngực mềm mại của Đường Lâm, thích thú sờ nắn nhè nhẹ giống như đứa trẻ tìm được món đồ chơi, lè ra chiếc lưỡi to nham nhám tò mò liếm láp, hơi ngọt, còn mang theo chút mùi thơm nhàn nhạt, tiểu thú dường như rất hài lòng càng áp lại gần Đường Lâm hơn.

Đầu lưỡi nham nhám khiến cơ thể Đường Lâm khẽ run lên, cảm giác nhoi nhói tê dại khác thường làm Đường Lâm cảm thấy thật kỳ lạ, bị nó sờ soạng như thế cô cũng không dám tùy tiện cử động, chỉ đành phải lẳng lặng quan sát nó, cũng may nhận thấy nó chỉ tò mò chứ không có hành động nào quá khích, đầu lưỡi nham nhám tuy có hơi đau nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng nổi.

"Ưm…."

Lòng bàn tay di chuyển thăm dò qua vai Đường Lâm, móng vuốt sắc bén rút trong lòng bàn tay bất ngờ rạch lên da thịt rỉ ra tia máu nhàn nhạt, tiểu thú kề sát miệng vào nhẹ nhàng liếm láp, lòng bàn tay cuộn lại ấn ấn nhè nhẹ lên bầu ngực mềm mại, xúc cảm dễ chịu khiến cho tiểu thú hết sức hưởng thụ nheo lại đôi mắt vàng, càng áp lại gần hơn, cái đuôi sau lưng ở trong nước ngoắc lấy đùi Đường Lâm, lông đuôi còn thỉnh thoảng quét nhẹ lên đùi cô, cảm giác nhồn nhột như gãi ngứa khiến Đường Lâm vô cùng khó chịu.

Dường như nó cũng nhận ra được sự khác thường của Đường Lâm, hít ngửi mùi thơm dịu thoang thoảng, lưỡi to không ngừng liếm láp sườn mặt Đường Lâm, bờm sư tử trơn mịn mơn trớn cần cổ cô, hành động vuốt ve đó khiến Đường Lâm ngượng ngùng không thôi, run run khóe môi để làm dịu cơn nóng ran đang từ từ xông lên, ‘Ưm….a!’ Tiếng rên rỉ êm ái từ miệng Đường Lâm bật ra.

Arthur run lên hoài nghi nhìn giống cái trong hồ.

Âm thanh mềm mỏng khiến cho hắn có một loại ảo giác như bị điện giật xẹt qua, không ngờ một chuyến ra ngoài trải nghiệm lại có cuộc hội ngộ tuyệt vời thế này, hắn cũng không vội biến thành hình người, tiểu thú nhỏ xinh vô cùng thỏa mãn dán sát vào người giống cái, thơm quá, hương vị ngọt ngào này so với những loại quả kia còn hơn bội phần, Arthur hơi kinh ngạc nhìn thân thể trắng như tuyết của giống cái nổi lên từng đốm đỏ hồng.

"Nóng quá! Buông….Buông tay!"

Lời rên rỉ đê mê khiến Arthur thoáng chốc sững sờ, bộ dáng này của giống cái rõ ràng là đang động dục, hĩnh mũi ngửi ngửi cơ thể của giống cái, lờ mờ ngửi ra mùi vị thôi tình*, chẳng lẽ giống cái ăn nhầm quả thôi tình, tư vị thơm ngọt này có phương hướng quả thật rất giống quả thôi tình. Vươn ra đầu lưỡi liếm láp cánh môi mềm mại của Đường Lâm vài cái, cạy nhè nhẹ hai hàm răng ra, mắt thú lóe lên khuấy động liên hồi ở trong miệng giống cái. [* na ná như bị trúng xuân dược ý]

Arthur hơi kinh hoảng, đang quấn quanh sau người giống cái trong nháy mắt hóa thành hình người, trong nét tuấn mỹ còn mang theo vẻ ngờ nghệch, khuôn mặt tinh xảo sáng láng, đôi mắt vàng óng lấp lánh ánh nước, dưới sóng mũi cao vút là đôi môi đầy đặn khiến người thổn thức. Tay phải đốn nhẹ một cái lên cổ giống cái, dịu dàng ôm chặt người đã ngất đi ở trong hồ, vén lên những sợi tóc lộn xộn ngắm nhìn gò má trắng nõn trơn nhẵn bị che hơn phân nửa, vẻ mặt mê mang ửng hồng, hàng mi dài khẽ run run, bờ môi mềm mại ửng hiện vài vệt máu, cơ thể nhỏ xinh gục vào trước ngực Arthur…..

Hơi thở nóng rực của giống cái không ngừng phả vào bên tai, rất nóng! Nhiệt độ rất cao, Arthur không nhịn được nhíu mày, quả thôi tình chỉ cần qua một giờ là sẽ ổn, cũng may là huyệt động bên cạnh hắn ở có một ao nước, ngâm trong nước một canh giờ thì sẽ không sao nữa.

Sắc trời dần tối, Arthur hơi cau lại hàng lông mày, ôm rất cẩn thận giống cái trong ngực, vô tình chạm vào xúc cảm trơn mịn, nhiệt độ vẫn còn hơi cao. Có phần lo lắng, hắn không ngửi ra trên người giống cái có bất kỳ mùi vị gì, nhất thời cũng không có cách nào phán định nguyên hình của giống cái. Thân hình cao lớn bế theo Đường Lâm cũng không tốn sức lắm, lúc chuẩn bị đi còn không quên nhặt lên thứ gì đó ở bờ hồ, nhảy vọt cực nhanh chạy đi về hướng huyệt động, không kiềm được đáy lòng phấn chấn, giống cái trong bộ lạc cực ít, lần này hắn nhặt được chiến lợi phẩm rồi, cúi đầu hôn lên má Đường Lâm mấy cái.

Cố gắng chống người ngồi dậy, quan sát bốn phía, ánh sáng lờ mờ, có lẽ đang ở trong thạch động, phía dưới phủ tấm da thú rất dầy.

Xưng quanh đều là vách đá, bên cạnh bày biện đồ dùng thô sơ, cách cô chừng mười thước có đống lửa đang cháy treo giá gỗ, từng trận mùi thơm thỉnh thoảng bay ra khiến cho Đường Lâm chảy cả nước miếng, do cơ thể không thể động đậy, chỉ đành thẫn thờ ngồi nhìn chằm chằm.

Sờ nắn cơ thể khoan khoái dễ chịu, trong miệng còn lưu lại mùi sữa nhàn nhạt. Trên người khoác bộ đồ mà cô đã ném ở hồ bờ trước đó, dưới người lót mấy lớp da thú, Đường Lâm hơi kinh ngạc vuốt ve tấm da thú ở bên dưới, da thú? Loại vật này không phải nên cho vào viện bảo tàng hay sao? Quốc gia cấm săn bắn đã lâu, tại sao lại có số lượng da thú nhiều thế này, vừa nhìn số da này thì đã biết nhất định là không nhỏ.

‘Lộc cộc…Lộc cộc ’ Cửa động truyền đến một loạt tiếng bước chân, Đường Lâm lật đật nằm xuống.

Liếc nhìn kẻ đang đi tới, đối diện là một đôi mắt màu vàng, là con thú nhỏ đã gặp ở trong hồ trước đó. Chớp tròng mắt đen, bình tĩnh nhìn tiểu thú tiến đến gần, muốn xác nhận có phải đang nằm mơ hay không, cô nhớ trước khi bất tỉnh hình như có nhìn thấy rất nhiều quái vật, như bươm bướm to bằng chim ưng, có cả sâu ăn lá dài chừng mấy thước; cái kỳ trên lưng dài như cánh buồm, bộ dáng rất giống sinh vật khủng long….Mặc dù trong chớp nhoáng, nhưng quả thật là cô đã nhìn thấy được.

"Mày là ai? Là mày đưa tao tới nơi này sao?"

Vươn tay thăm dò muốn thử xem có thể chạm vào mắt tiểu thú hay không. Thấy đối phương không có phản ứng, Đường Lâm không nhịn được lặp lại mấy lần, đối phương vẫn không có phản ứng mà chỉ bình tĩnh nhìn cô. Đáy mắt tuôn tràn nóng bỏng, không nói không rằng liền bổ nhào vào Đường Lâm, lè lưỡi liếm láp khắp mặt Đường Lâm, trong đôi mắt màu mắt vàng thoáng hiện chút tò mò, giọng của giống cái trong trẻo rất êm tai.

"Ngao ngao!" Arthur kêu lên vài tiếng, vờ như nghe không hiểu giống cái nói gì, hắn cần phải biết rõ ràng thân phận của giống cái trước, thấy giống cái cũng không bài xích hình thú nhỏ nhắn của mình, vì vậy tiếp tục làm nũng áp sát vào người giống cái liếm láp chiếm tiện nghi. Híp lại đôi mắt thú, rất hài lòng về sự cưng chiều của giống cái.

Tiếng kêu thánh thót, hết sức dễ nghe, Đường Lâm cười khẽ một tiếng.

"Vật nhỏ, quên mất mày không biết nói chuyện."

Duỗi tay ôm tiểu thú vào lòng, ngồi dậy đảo mắt nhìn quang một vòng.

Bên tai truyền đến âm thanh ngọt ngày khiến Arthur cảm thấy toàn thân cũng mềm nhũn theo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xinh, trắng noãn trơn mịn, đôi môi mềm mại lơ đãng đụng phải cánh mũi Arthur, thú nhân Arthur không nhịn được khẽ run uốn éo người, hô hấp đang bình thường bỗng chốc trở nên ồ ồ, bụng dưới đang tích tụ khí nóng, tiểu phúc ở ngay bụng cũng dựng đứng lên, bởi vì được Đường Lâm ôm, cho nên vật gì đó ở bên dưới cũng hiện ra ngay trước mắt Đường Lâm.

Đường Lâm không thể chịu nổi đầu giăng đầy mây đen đần độn nhìn một màn này mà nuốt nước miếng.

Chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ tiểu thú đã đến mùa động dục? Khẽ cười ra tiếng, đưa tay bún một cái lên tiểu phúc dựng đứng của Arthur, ranh mãnh cười nói: "Vật nhỏ, đừng nói mày đang muốn đọng dục đó chứ! Ở đây không có đồng bạn của mày đâu."

Arthur giật giật khóe mắt, kẹp chặt lại hai chân sau, ô ô…..Lại bị giống cái xem thường! Chân trước ngượng ngùng che lại mắt to, tiểu phúc nhỏ xuống chất lỏng màu trắng, không biết có phải là ảo giác của Đường Lâm hay không, sao cô cảm thấy món “đồ chơi’ này hình như đã hơi lớn hơn khi nãy.

Đường Lâm im lặng liếc nhìn, trời ơi!

Đây, đây là thế giới! gì! Tiểu thú lại có thể linh tính như vậy, giống như nghe hiểu lời cô trêu đùa nó, phụt! Phụt cười ra tiếng, buông tiểu thú trong tay xuống, hai tay ôm bụng nhìn chằm chằm bộ dáng uất ức e lệ của tiểu thú mà cười đến không thể ngừng, thật đáng yêu! Sau khi cười xong, Đường Lâm mới đột nhiên phát hiện, kể từ khi gia nhập vào tổ chức, cô chưa từng được cười vui vẻ thoái mái như vậy.

Xoa cái bụng đói xẹp lép, than thở chép miệng.

"Vật nhỏ tao đói rồi, có gì ăn không? Mấy món ăn đó có phải mày làm hay không?"

Arthur quẫy đầu sang chỗ khác, đưa cái mông hướng về phía Đường Lâm, trong đôi mắt vàng ừng ực hơi nước, cứ bị giống cái đùa giỡn như vậy, chuyện này nếu truyền tới tai những người trong tộc, như vậy cũng được sao.

"Này! Vật nhỏ, mày sẽ không giận thiệt chứ hả?"

Đường Lâm ái ngại ôm bụng, dùng tay chọc chọc Arthur, đáy mắt ẩn hiện ý cười, vật nhỏ này thật đúng là thú vị, chỉ đụng chạm có một chút vậy mà lại giận thật! Thân là đặc công, dĩ nhiên cũng từng được huấn luyện về phương diện này, chỉ là không ngờ buông lỏng đùa giỡn vật nhỏ một chút thế mà lại bị ruồng bỏ, than thở lẩm bẩm, Đường Lâm càng chọc càng vui…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.