Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 677: Chương 677: Anh đã hôn Lâm Thúy Vân, chúng ta phải làm sao bây giờ? 5




Giọng nói của Tả Tư Duệ Tô Kim Thư vừa nghe liền nhận ra rồi Gô ta căn bản dự định trốn phía sau của đám người chế giễu đôi câu là được rồi, không ngờ tới lại bị Tô Kim Thư chỉ đích danh.

Muốn biết thời gian của buổi tụ họp năm ngoái, cô ta bày tỏ muốn có số điện thoại với Lệ Hữu Tuấn, kết quả Lệ Hữu Tuấn chỉ cho cô ta hai chữ: sửu cự.

Bởi vì chuyện này, cô ta tức chết rồi, vốn dĩ cô ta cho răng Lâm Thúy Vân thích Lệ Hữu Tuấn, thế nhưng không ngờ rằng, trong một khoảng thời gian dài, Tô Kim Thư với Lệ Hữu Tuấn mới là một đôi.

Tả Tư Duệ biết Lệ Hữu Tuấn có mặt, cô ta căn bản không dám lộ diện.

Cho dù là bị Tô Kim Thư làm cho oán hận như vậy, cô ta vẫn còn cắn răng, âm thầm trốn sau đám đông.

Tô Kim Thư lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lâm Thúy Vân: “Thúy Vân?”

Làm sao lại xảy ra chuyện? Lâm Thúy Vân bình thường nếu như gặp phải loại chuyện như thế này, đáng lẽ sẽ không chút do dự từ chối mới đúng, hôm nay tại sao lại như thế này?

Chẳng lẽ những người này ở đây không trâu bắt chó đi cày là thật sao? Không thể nào?

Tôn Quang Tông lúc này vẫn đang quỳ trên mặt đất, trong tay của anh ta cầm hoa hồng nhung, ánh mắt nghiêm chỉnh không gì sánh bằng nhìn về phía Lâm Thúy Vân: “Bạn học Lâm Thúy Vân, anhh biết em không phải loại con gái ham mê vật chất kia như những người con gái đó nói”

Tô Kim Thư sau khi nghe được những lời này, thiếu chút nữa trực tiếp tức giận đến phát cười ‘Tên Tôn Quang Tông này bình thường nhìn có vẻ nhút nhát xấu hổ, thế nhưng thời điểm quan trọng này, tại sao lại nói những lời buồn nôn như thế này?

Lời này của anh ta là có ý tứ gì?

Từ chối tình yêu của anh ta thì là ham mê vật chất sao? Chụp cái mũ thế này cũng quá tiện thể rồi!

“Tôi.

Gương mặt của Lâm Thúy Vân vào lú dường như cũng không quá dễ nhìn, cô ấy đang chuẩn bị muốn mở miệng nói, thế nhưng cũng vào đúng lúc này, phía sau đám người truyền tới một âm thanh vô cùng đầy đặn từ tính: “Không sai, cô ấy chính là người ham mê vật chất!”

Đám đông nghe thấy lời này đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh, đến ngay cả Lâm Thúy Vân cũng quay đầu lại với vẻ mặt sững sờ.

Chỉ nhìn thấy Lục Mặc Thâm vẫn luôn ngồi yên trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, ngọn lửa trại đỏ rực kia khiến cho khuôn mặt tuấn lãng kia không gì sánh bằng kia của anh ta phản chiếu trở nên vô cùng đẹp đẽ.

Những người hâm mộ kia vừa nhìn thấy anh ta liền không thể kìm nén kinh ngạc thốt lên: Thế này thì hay rồi, ngay cả giáo sư Lục cũng đứng về phía của bọn họ, nhìn xem bọn họ đối phó với Lâm Thúy Vân!

Lâm Thúy Vân vừa nhìn về phía Lục Mặc Thâm, lập tức tràn đầy một bụng lửa giận: “Giáo sư Lục, anh nói gì vậy anh?”

Lục Mặc Thâm đi thẳng tới bên cạnh Lâm Thúy Vân, kéo cô ấy rời đi Sau đó cúi đầu nhìn xuống Tôn Quang Tông đang quỳ trước mặt mình: “Nếu đã biết cô ấy là người ghét nghèo yêu giàu, còn không lập tức biến đi?”

Tôn Quang Tông ngay lập tức choáng này váng: “Giáo sư Lục?”

“Có hiểu hay không?”

Lục Mặc Thâm nheo mày nghĩ ngợi: “Vậy cậu cảm thấy tôi có đủ giàu hay không?”

Bên cạnh lập tức liền có người phụ họa theo: “Giáo sư Lục ngoại hình không những đẹp trai, hơn nữa còn có tài hoa, rõ ràng là kim cương Vương Lão Ngũ, làm sao có thể không giàu được?”

Tôn Quang Tông kia cho dù có thế nào cũng không sở trường giao lưu với mọi người, cũng nhiều nhiều ít ít từng nghe qua một số tin đồn liên quan tới gia cảnh của giáo sư Lục trong các cuộc trò chuyện to nhỏ của những người khác.

Thành viên của một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, làm sao có thể không giàu?

Tôn Quang Tông gật đầu lia lịa “Rất tốt”

Mặc Thâm rất hài lòng, quay người ặt lấy cánh tay của Lâm Thúy Vân, trong lúc cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên dùng lực kéo đi.

Lâm Thúy Vân đột ngột bị kéo mạnh về phía trước một bước, trực tiếp ngã nhào vào trong lòng Lục Mặc Thâm.

“Lục cầm thú, anh rốt cuộc là muốn làm…hơ?”

Lời mắng mỏ tức giận kia của Lâm Thúy Vân còn chưa nói xong, sau đó gáy cô ấy đã bị người ta trực tiếp bị đè xuống, sau đó đôi môi cũng bị chặn lại.

Cô ấy vô cùng kinh ngạc trợn †o hai mắt, trong đầu lập tức trở thành một khoảng không trống rồng.

Trước mặt ngoài trừ khuôn mặt kia của Lục Mặc Thâm được phóng ta, ngoài ra hầu như không còn nhìn thấy bất cứ điều gì nữa.

“Ông trời tôi ơi!”

Trong đám người tham gia bữa tiệc lửa trại, đột ngột nổ ra một trận hò hét âm ï kinh ngạc.

Bọn họ nhìn thấy gì đây? Nam thần giáo sư Lục ở trong lòng bọn họ, lại đột nhiên trực tiếp mạnh mẽ hôn Lâm Thúy Vân trước mặt nhiều người như vậy!

Không sai, chính là cưỡng hôn!

Bởi vì hai tay của Lâm Thúy Vân đã bị anh 1a giữ chặt sau lưng, anh ta một tay ôm cô vào trong lòng, buộc Lâm Thúy Vân không thể không mượn lực dựa vào trong vòng tay của anh ta, căn bản không có cách nào đứng dậy.

Tôn Quang Tông nhìn thấy cảnh tượng này, tay anh ta rung lên, đóa hoa hồng trong lòng lập tức rơi đầy trên mặt đất.

Lúc này, anh ta căn bản quên luôn việc đứng dậy, chỉ có thể trơ mắt như vậy nhìn nữ thần của bản thân đang dựa vào trong lòng của người khác.

“Ông trời của tôi ơi, thật là quá đau lòng rồi!”

“Đó có thể là giáo sư Lục của tôi sao, giáo sự Lục, thầy tại sao lại là kiểu người như vậy?”

“Thầy đi hôn Lâm Thúy Vân rồi, vậy chúng em phải làm như thế nào đây?”

“Giáo sư Lục, em cũng ghét nghèo yêu giàu, em rõ ràng là ghét nghèo yêu giàu tới cực điểm, tại sao thầy không tới cưỡng hôn em?”

“Thế nhưng bọn họ thế này cũng tính là tình yêu thầy trò đó, đại học Lan Ly không cho phép tình yêu thầy trò!”

“Có cái rằm, Lâm Thúy Vân đã tốt nghiệp rồi đó! Bây giờ là buổi tiệc tốt nghiệp, cô không biết sao?”

“Chết tiệt, tôi đã chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ sinh con cho giáo sư Lục!”

“Ri rà rì rầm..”

Tô Kim Thư sau khi nhìn thấy cảnh tượng như thấy này, cũng kinh ngạc tới mức mắt chữ a mồm chữ o.

Giáo sư Lục đây là đang tuyên bố chủ quyền của mình với tất cả mọi người sao?

Hay là nói cuối cùng anh ấy cũng đã cảm nhận được mối nguy rồi?

Thời gian trôi qua hết phút này đến phút khác, Lục Mặc Thâm cứ nhất quyết hôn Lâm Thuý Vân cho đến khi hai má đỏ bừng lên, bên trong hai hốc mắt đầy nước mắt rồi anh ta mới chịu buông cô ấy ra.

Chỉ có điều là những gì anh ta gọi là buông ra cũng chỉ là nới lỏng về phía sau một chút, đầu của anh ta mới ề phía sau, Lâm Thuý Vân lúc này vẫn đang bị nhốt trong cánh tay của anh ta và không thể đứng lên được.

Cô thở hổn hển nhìn chấm chẫm anh ta đến hụt hơi, tưởng như là không thể tin vào đôi mắt của chính mình: “Lục Mặc Thâm có phải anh bị điên rồi không?”

“Kết hôn với anh!”

Lục Mặc Thâm thậm chí còn không buồn chớp mắt cái nào, chỉ nhìn chăm chăm vào cô như thế này.

Lâm Thuý Vân thậm chí còn tưởng rằng tai mình có phải là bị điếc rồi không: “Anh nói cái gì cơ?”

“Kết hôn với anh!”

Lục Mặc Thâm kiên định lặp đi lặp lại điều đó thêm một lần nữa, không phải. để tra khảo, không để hỏi ngược lại, mà là câu nói tuyên bố và khẳng định Bộ dạng đó giống như nếu hôm nay Lâm Thuý Vân dám từ chối anh ta hôm nay thì anh ta sẽ như đã chết đi rồi vậy.

Lâm Thuý Vân cũng không biết tại sao, trái tim của mình đột nhỉ hình thịch thình thịch” nhảy loạn xạ hết cả lên.

Cô ngây người nhìn người đàn ông trước mặt mình: “Kết hôn … Kết hôn với anh?”

Lục Mặc Thâm gật đầu, sau đó hạ giọng xuống nói với giọng mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: “Không đồng ý thì thì sẽ không bao giờ buông tay, anh sẽ hôn em cho đến khi nào em chịu đồng ý hiểu chưa?”

Khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Thuý Vân phập phồng đỏ ửng lên: “Khốn nạn, anh bây giờ chính là đang giở trò chơi xấu!”

“Em có mười giây để suy nghĩ về nó”

“Nhưng..”

“Mười … chín … tám … năm … bốn…”

“Đợi đã, chờ Lục Mặc Thâm, yêu cầu này của anh thật sự quá đột ngột, anh có thể cho em đứng dậy trước rồi nói được không?”

“Một.

Lục Mặc Thâm vừa dứt lời anh ta ngay lập tức cúi đầu xuống tiếp tục hôn thêm một cái.

Lâm Thuý Vân ngay lập tức bị thuyết phục bởi sự táo tợn của anh ta, và những người xung quanh anh ta một lần nữa bị làm cho sốc hoàn toàn, suýt nữa thì trật khớp hàm.

Bình thường mỗi khi tới giờ học, giáo sư Lục luôn tỏ ra vẻ công chính nghiêm minh, lạnh lùng vô tình!

Chỉ cần có bất kỳ nữ sinh nào bí mật tạo bất ngờ cho anh ta, hoặc là tìm cớ để đến văn phòng của anh ta, hầu như tất cả bọn họ đều không có ngoại lệ mà đều bị đuổi đi hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.