Lệ Hữu Tuấn chỉ ngồi trong xe, chẳng động đậy gì, cứ như toàn thân phát ra hoocmon không cách nào ngăn cản được sự toát lên vẻ quyến rũ.
Tô Kim Thư nhìn anh lần thứ n cuối cùng anh cũng mở miệng: “Nhìn đủ chưa”?
Bị bắt quả tang đang nhìn trộm, cô đỏ mặt quay ra cửa sổ: “Ai? Ai thèm nhìn anh chứ?”
“Tôi có bảo là em nhìn à?”
“Tôi”
“Đừng tự nhận là mình chứ!”
Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy bộ dạng b: của cô, không trêu chọc cô nữa.
Trái lại anh bỏ tài liệu trên tay xuống, nghiêng người áp về phía cô.
Khoảng cách hai người quá gần, đến mức dường như cảm nhận được hơi thở đan xen nhau, Tô Kim Thư giật mình, vội vàng quay mặt đi: “Anh, anh làm gì vậy, đừng tiến lại đây!”
“Bây giờ…còn muốn ly hôn với tôi nữa không?”
Tô Kim Thư nhất thời sửng sốt, gương mặt có chút mất tự nhiên.
Cô thừa nhận.
Khi nấy nhìn thấy hai đứa trẻ hạnh phúc như vậy, trong lòng cô suy nghĩ…nếu như hôn nhân giữa cô và Lệ Hữu Tuấn là thật thì cũng chưa hản là không thể.
Nhưng mà Lệ Hữu Tuấn là ai cơ chứ?
Anh ta nguyện ý ra tay giúp đỡ mình đó đã được coi là một ân huệ lớn rồi, nếu bản thân còn muốn được nhiều hơn, vậy có phải là quá tham lam rồi không.
Cuộc sống của cô đã bị hủy hoại rồi Cô không dám lại một lần nữa hy vọng hạnh phúc xa vời nữa, chỉ cần có thể cùng hai đứa nhỏ lớn lên mạnh khỏe bình yên là đủ rồi ‘Thấy cô im lặng không nói gì, Lệ Hữu Tuấn nhíu mày: “Sao vậy?”
Tô Kim Thư thở dài: “Nếu anh Lệ không thể đợi câu trả lời, vậy bây giờ chúng ta có thể…”
Không biết vì sao, cô chưa kịp nói xong, chợt phát hiện nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống.
Lại tức giận rồi sao?
Tô Kim Thư không dám nói tiếp.
Bởi vì cô vừa ngẩng đầu liền thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người của Lệ Hữu Tuấn.
Người đàn ông này, sao có thể lật mặt còn nhanh hơn lật sách vậy?
Nếu anh ta không phải là muốn nhanh chóng ly hôn thì sao phải ba bốn lần nhắc tới chuyện này?
Bây giờ cô đã làm như anh ta mong muốn, sao anh ta có vẻ không vui vậy?
Lệ Hữu Tuấn đưa tay bóp lấy cằm Tô Kim Thư, bắt cô phải đối mặt nhìn vào anh: “Hừ, lợi dụng xong rồi muốn đá tôi đi? Cô xem Lệ Hữu Tuấn tôi là cái gì?”
Quả nhiên!
Anh ta thực sự muốn ly hôn.
Chỉ có điều cô cảm thấy khó chịu vì sao chính bản thân cô lại là người phải đề nghị ly hôn!
Tô Kim Thư ơi là Tô Kim Thư, mày đúng là đồ ngốc thật mà Người đàn ông có quyền có thế như Lệ Hữu Tuấn, quan trọng nhất chính là mặt mũi thể diện.
Cho dù cô thực sự muốn ly hôn, cũng nên là anh ta nói ra mới đúng!
Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư hận không thể một phát cắn đứt lưỡi: “Vậy, anh muốn thế nào?”
“Tôi muốn thế nào?”
Anh muốn nhốt nhóc mèo hoang thích cắn người này ở đầu giường, hung hăng chiếm lấy, làm cho cô hoàn toàn đầu hàng, Khiến cô không bao giờ dám nghĩ đến chuyện ly hôn với anh nữa!
Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng lời nói ra lại lạnh như băng: “Đợi đến khi nào cô chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi có thể suy nghĩ đến việc cho cô tự do.”
Chữa khỏi bệnh?
Tô Kim Thư lập tức sáng mắt lên: “Thật sao?”
Hôm đó ở biệt thự lúc Tô Kim Thư kiểm tra cho Lệ Hữu Tuấn, bạn nhỏ Tuấn rõ ràng có phản ứng.
Hơn nữa thân thể anh ta khỏe mạnh, mạch đập rất tốt, có thể khẳng định thân thể anh ta không có bệnh vặt.
Như vậy, bệnh tiềm ẩn của anh ta có thể là trở ngại về tâm lý.
Bệnh tâm thần, đây chính là sở trường của cô rồi!
Nhìn biểu cảm hưng phấn tới đỏ bừng của Tô Kim Thư, gương mặt tuấn tú của Lệ Hữu Tuấn trong nháy mắt đen như đít nồi: “Nếu như không chữa được thì sao?”
“Anh Lệ, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến anh vui vẻ!”
Cánh tay lớn Lệ Hữu Tuấn siết chặt vòng eo thon thả của cô, kéo lại gần hơn.
“Cô..
Lệ Hữu Tuấn cố ý ghé sát bên tai, dùng giọng điệu u ám nói với cô: “Vậy tôi sẽ đợi cô làm cho tôi vui vẻ, dùng kỹ thuật cao siêu của cô?”
Nói xong, anh quay về vị trí lúc đầu, cầm tập tài liệu xem tiếp.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy trong đầu “Âm” một tiếng.
Lời Lệ Hữu Tuấn vừa nãy nói, hình như cũng có lý, nhưng mà không hiểu sao anh ta nói ra lại có chút kỳ quái nhỉ?
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc làm việc của anh. Tô Kim Thư mới phát hiện, không biết khi nào, mặt mình lại nóng thế này.
Đưa Tô Kim Thư đến bệnh viện, chiếc Rolls-Royce màu đen quay đầu xe đi thẳng đến công ty.
Lệ Hữu Tuấn đứng trước cửa sổ, nhìn dòng xe tấp nập ngoài đường.
Bên tai, đều vang lên tiếng nói của Lục Anh Khoa.
“Vương Tiến Phát sáng sớm hôm nay đã tỉnh lại, nhưng mà có vẻ do dùng quá liều thuốc, ông ta đối với chuyện phát sinh hôm qua hoàn toàn không thể nhớ ra”
Không nhớ ra?
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, quay đầu.
Ánh mắt lạnh lùng khiến Lục Anh Khoa cúi đầu xuống: “Đừng có giả nai.”
Lệ Hữu Tuấn giễu cợt nhếch miệng cười: “Xem ra, người phía sau ông ta thủ đoạn còn cao hơn tôi nghĩ.”
Lục Anh Khoa tiếp tục trâm ngâm một hồi: “Cậu chủ, hôm qua quả thật Tô Văn Tâm có đi gặp mợ chủ, nhưng mà ông ta rất nhanh đã rời đi rồi. Manh mối này có tiêp tục điều tra nữa không?”
Lệ Hữu Tuấn nheo mắt, còn chưa kịp nói, điện thoại trên bàn đã kêu lên.
Lục Anh Khoa nghe điện thoại, nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn nói: “Là cô Tô.”
Cô Tô, là Tô Bích Xuân Thời điểm quan trọng này cậu chủ hẳn là không muốn gặp cô ta mới đúng Nhưng ai mà biết được, Lệ Hữu Tuấn bất ngờ nói: “Để cô ta vào”
…Vâng…”
Mặc dù không biết cậu chủ đang nghĩ gì, nhưng Lục Anh Khoa cũng không dám hỏi thêm, quay người rời đi.
Mấy phút sau, Tô Bích Xuân, mặc một chiếc váy ngắn bó sát tinh xảo, chân đi đôi giày cao gót bước vào.
Cứ nghĩ là sau trò cười trong bệnh viện, Lệ Hữu Tuấn sẽ không để ý đến cô ta nữa.
Nhưng mà hôm qua Tô Kim Thư xảy ra chuyện kia, bản thân không xuất hiện khác nào chột dạ.
Thế nên hôm nay cô ta cố ý đến tìm Lệ Hữu Tuấn.
Cho dù anh có không gặp, thì hành động của cô ta cũng đủ chứng minh cô ta không có tội Biết đâu mọi chuyện cứ thuận lợi như vậy.
“Hữu Tuấn.. “
Vừa thấy khuôn mặt kia của Lệ Hữu Tuấn, Tô Bích Xuân không hiểu sao có chút đỏ mặt Người đàn ông này, thật sự rất anh tuấn.
Gương mặt đó thôi cũng đủ làm cô ta mê mệt rồi.
Chưa kể đến gia cảnh, khối tài sản kếch xù của anh nữa.
Nó quả thực hoàn hảo không có điểm nào chê Ngoại trừ việc anh không có tính người.
Năm năm trước, sau khi anh bị người hạ thuốc ngủ với con tiện nhân Tô Kim Thư, anh dường như biến thành cấm dục.
Trong 5 năm này, cô ta không biết tạo ra bao nhiêu cơ hội, muốn khiến hai người có thể cùng nhau một trận kịch Cô ta thậm chí còn không từ thủ đoạn khiêu vũ trước mặt anh, nhưng anh vẫn dửng dưng và không có bất cứ phản ứng gì cả.
Tô Bích Xuân mặc dù không phải khuynh nước khuynh thành, nhưng cũng coi là được xếp vào hàng mỹ nhân.
Nếu như đổi thành người đàn ông khác, chỉ sợ đã vồ như hổ đói rồi.
Cũng chỉ có Lệ Hữu Tuấn…
“Hữu Tuấn, em cứ tưởng là anh không đồng ý gặp em cơ…” Tô Bích Xuân ủy khuất nói Lệ Hữu Tuấn thâm trầm nhìn cô ta một cái: “Vì sao lại nói vậy?”
Tô Bích Xuân trong lòng vui mừng: Nhìn dáng vẻ này, chuyện xảy ra hai hôm nay, Lệ Hữu Tuấn đều không điều tra liên quan đến mình rồi.
Điều này chứng minh cô ta vẫn còn cơ hội.
Quá tốt rồi!