Liễu Minh Hoa đặt vé xem phim lên bàn làm việc của Tô Kim Thư: “Bác sĩ Tô, thứ bảy tới có bộ phim của Lê Duyệt Tư – nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc trẻ tuổi nhất, đây là vai diễn đóng vai điệp viên đầu tiên của cô ấy sau năm năm, rất được mong chờ, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ đó nha!”
“Chuyện này…” Tô Kim Thư cau mày, đang định mở miệng từ chối.
Nhưng cô nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của Nhan Thế Khải thì lời định nói ra nghẹn lại ở cổ họng.
Trong lúc cô còn đang đắn đo từ chối thế nào để không khiến anh ấy mất mặt thì Liễu Minh Hoa đã kéo tay Nhan Thế Khải đi khỏi mất rồi Lúc họ đến cửa còn không quên quay đầu lại vẫy tay với cô: “Bác sĩ Tô, nhất định phải đi đó! Nếu như cô mà dám cho bác sĩ Nhan leo cây thì y tá nam của khoa chúng tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Tô Kim Thư: ”…”
Cô cúi đầu xuống nhìn tấm vé xem phim đang cầm trên tay.
Thứ bảy tới, còn năm ngày nữa.
Đến lúc đó thì tính sau vậy.
Sau khi tan làm, Tô Kim Thư chuẩn bị đến nhà trẻ đón hai nhóc nhà mình.
Nhưng giờ tan tầm thế này là giờ cao điểm, rất khó gọi xe, cô đợi một lúc lâu mới có một chiếc xe taxi từ từ lái tới trước mặt cô: “Cô gì ơi, đi đâu vậy?”
Tô Kim Thư không nghĩ gì nhiều, bước lên xe luôn: “Nhà trẻ Mặt Trời Nhỏ.”
“Được”
Taxi từ từ chạy đi.
Không biết có phải do ban ngày hơi mệt hay không mà mới lên xe không được bao lâu Tô Kim Thư đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Đến khi cô giật mình tỉnh dậy thì cô phát hiện xe đã lái đến một con đường khá hẻo lánh.
Xung quanh không có xe cộ và người qua lại gì hết.
Trong lòng cô vang lên một hồi chuông báo động mãnh liệt, cô ngẩng đầu lên.
Đúng lúc tài xế taxi đang nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Bỗng nhiên Tô Kim Thư nổi hết cả da gà lên, cô nhanh chóng dịch đến gần cửa xe, kéo tay cầm: “Dừng xel”
Tài xế cười cợt: “Cô Tô đừng lo lắng, tôi không phải người xấu”
“Anh không phải người xấu mà đưa tôi đến nơi vắng vẻ thế này hả? Điện thoại của tôi có hệ thống định vị đó, nếu anh không dừng xe lại, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức”
Tô Kim Thư giơ tay lên nhấn 113.
Tài xế cũng không sợ: “Cô Tô, quan hệ giữa cô và anh Lệ không đơn giản. Ở thành phố Ninh Lâm này, chưa từng có một ai dám đối xử với anh ấy như thế, trên xe lắp đặt thiết bị ngăn sóng điện từ rồi, cô không gọi điện thoại đi được. Chúng ta sắp đến nơi rồi, hay cô cứ xem thử thế nào rồi nói tiếp, được không?”
Sắp xếp kín kẽ đến vậy sao?
Tô Kim Thư căng thẳng, tóc gáy dựng hết cả lên Nhưng bây giờ cô đã vào hang cọp rồi, chỉ có thể yên lặng xem tình hình thế nào.
Tài xế này nói không sai.
Nếu như anh ta biết quan hệ giữa cô và Lệ Hữu Tuấn rồi thì ít nhất chứng tỏ được rằng bọn họ vẫn để ý tới điều này, bọn họ sẽ không làm cô bị thương.
Mãi đến tận khi.
Xe chậm rãi lái vào một viện điều dưỡng tư nhân.
Có người tới mở cửa xe: “Cô Tô, mời xuống xe”
Tô Kim Thư bước xuống xe, bị người ta mời vào đại sảnh.
Cô vừa mới ngồi xuống ghế, tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên từ phía sau: “Bác sĩ Tô, không ngờ phải không, chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy!”
Tô Kim Thư quay đầu lại, hóa ra người đang đi tới là bệnh nhân nữ lúc sáng — Vương Bích Vân.
“Bà Vương, chẳng lẽ bà không biết bà làm thế này là tôi có thể kiện bà tội bắt cóc.
sao?”
Tô Kim Thư cau mày lại.
Vương Bích Vân cười lạnh một tiếng: “Bắt cóc á? Nhà họ Vương chúng tôi vì cô mà sắp không còn người nối dõi đến nơi rồi, cô nói tôi bắt cóc cô? Cô có tư cách ấy sao?”
Có lẽ đang ở địa bàn của mình nên Vương Bích Vân vô cùng hung hăng.
Tô Kim Thư cảm thấy hình như mình phải nằm vững cái gì đó: “Tôi không hiểu bà đang nói gì hết. Nếu như bà muốn tôi khám bệnh cho người nhà của bà thì mời đến bệnh viện.
Bây giờ tôi phải đi!”
Cô vừa mới đứng dậy, mấy vệ sĩ cao to khỏe mạnh xuất hiện ở cửa ngay lập tức.
Vương Bích Vân cười khẩy, đột nhiên liếc mắt với người trợ lý một cái: Trợ lý hiểu ý, đi ra ngoài bằng cửa hông.
Hai phút sau, anh ta đẩy một cái xe lăn ra, một người trung niên bị bại liệt ngồi trên đó.
Người gầy trơ xương, khuôn mặt hốc hác, tóc bạc trằng nửa đầu.
Là Vương Tiến Phát!
Tô Kim Thư ngạc nhiên, chẳng trách cô thấy người phụ nữ trước mặt quen như vậy.
Bây giờ nhìn thấy Vương Tiến Phát, cô mới thấy người phụ nữ giống Vương Tiến Phát đến bốn, năm phần.
Vương Tiến Phát mơ màng nhìn thấy Tô Kim Thư, ông ta cứ như bị cái gì đó kích thích, đột nhiên giấy giụa điên cuồng.
Ông ta trợn mắt nhìn Tô Kim Thư, giơ nanh múa vuốt.
Nếu như ông ta không bị vải buộc chặt vào xe lăn thì e là đã xông lên căn chết cô luôn.
“Giết chết mày! Con điếm thối tha, là mày hại tao, tao căn chết mày, tao phải giết chết mày!”
Tô Kim Thư lùi về phía sau hai bước, cau mày nhìn ông ta.
“Bây giờ bác sĩ Tô biết vì sao tôi phải mời cô đến đây rồi chứ? Em trai tôi bị cô hại thành thế này, chỗ đó… Bây giờ, nó không thể có con, không thể để lại đời sau, nhà họ.
Vương chúng tôi không thể có con cháu nữa rồi. Em trai tôi điên rồi, chúng ta phải tính món nợ này thế nào đây?” Vương Bích Vân hơi quá khích.
Tô Kim Thư lạnh lùng nói: “Bà Vương, bà nói thế này thì không phải rồi. Lúc đầu, nếu như ông ta không bỏ thuốc tôi trước, lại đắc tội Lệ Hữu Tuấn thì ông ta cũng không rơi vào bước đường này. Ông ta biến thành thế này là do ông ta gieo gió gặt bão. Tôi cũng chỉ là người bị hại, nếu như bà muốn tính sổ với tôi thì món nợ của tôi phải tìm ai tính?”
“Ha ha! Quả nhiên cô ta nói không sai, cô đúng là cái đồ điếm ăn cháo đá bát!”
“Ai?”
Vương Bích Vân không trả lời Tô Kim Thư, chỉ lạnh lùng cười: “Nói thế nào thì cô và em trai tôi cũng có một đêm xuân nồng nàn với nhau, sao cô có thể quên nhanh như vậy hả?”
Nhắc đến buổi tối năm năm trước, mặt Tô Kim Thư trẳng bệch: “Bà đang nói gì vậy hả? Tôi chẳng hiểu gì hết.
“Giả bộ đi, cô cứ tiếp tục giả bộ đi. Cho dù cô giả bộ thế nào thì cũng không thể che giấu được sự thật ấy…” Vương Bích Vân nói xong thì lấy một bức ảnh trong túi ra.
Đó là bức ảnh chụp Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ đang dắt tay nhau đứng ở cổng nhà trẻ Mặt Trời Nhỏ.
“Các người muốn làm gì?” Giọng nói chói tai của Tô Kim Thư vang lên.
“Bác sĩ Tô chớ lo lắng! Bây giờ đang là xã hội của pháp luật, huống hồ cô còn có Lệ Hữu Tuấn làm chỗ dựa, chúng tôi sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc như bắt cóc người đâu!”
Hai đứa trẻ ấy là tử huyệt của Tô Kim Thư.
Tô Kim Thư cố gắng hết sức khiến mình không e dè trước họ: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì hả, vừa nấy nói chưa đủ rõ sao? Nhà họ Vương chúng tôi là nhà giàu sang quyền quý, chín đời đơn truyền, bị người ta hại không còn khả năng giao hợp. Cũng may trời cao thương tình, vẫn giữ lại cho nhà họ Vương chúng tôi hai đứa cháu! Nếu là người nhà họ Vương thì đương nhiên chúng tôi phải đưa về! Bây giờ… Cô hiểu rồi chứ?”
“Không thể nào!” Tô Kim Thư ngạc nhiên thốt lên: “Đó là con của tôi, là con của một mình tôi, tôi tuyệt đối không giao cho bà”
“Con của một mình cô á? Nực cười! Một mình cô sinh được sao? Bây giờ cô sinh cho tôi xem đi! Nếu như cô không sinh được thì tôi phải dẫn đứa trẻ đi!”