Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 46: Chương 46: Camera năm năm trước




Khi Lệ Hữu Tuấn đi ra, cô gái nhỏ đã xấu hổ trốn chạy.

Lục Anh Khoa đi qua.

“Xử lý xong rồi?”

Lục Anh Khoa gật đầu một cái: ‘Dạ cậu chủ yên tâm.”

Lệ Hữu Tuấn gật đầu một cái: “Bên chỗ Tô Bích Xuân thì sao?”

Lục Anh Khoa: “Vốn dĩ thuộc hạ của tôi dự tính đưa cô ta đi đến nước Thái Hà.”

Nước Thái Hà.

Là một đất nước nhỏ ở vùng biên giới Bạch Lạc.

Địa vị của phụ nữ ở nơi đó rất thấp.

Thẩm chí đại đa số phụ nữ bên đó còn bị người nhà bên chồng ép phải dùng thân xác để đổi lại tiền nuôi gia đình.

Tô Bích Xuân nếu như bị đưa đến nơi như thế, kết quả bi thảm đến thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Chỉ có điều, dám bỏ thuốc Lệ Hữu Tuấn, thì cũng nên nghĩ đến sẽ có kết quả này.

Lệ Hữu Tuấn nhìn anh ta: “Vốn dĩ?”

Lục Anh Khoa vội vàng bổ sung: “Nhưng Tô Bích Xuân đã dùng tin tức vô cùng quan trọng, muốn cùng ngài làm giao dịch.”

“Giao dịch?” Lệ Hữu Tuấn khóe môi cong lên châm biếm cười lạnh.

“Tung tích của Tô Duy Nam.”

Lục Anh Khoa nói xong, hiển nhiên phát hiện sắc mặt có mấy phần khó coi của Lệ Hữu Tuấn.

Tô Bích Xuân người phụ nữ này có lúc ngu đến mức không dám tin, nhưng cũng có lúc lại rất biết rốt cuộc cậu chủ quan tâm điều gì.

Lệ Hữu Tuấn cười lạnh lùng, trong ánh mắt có chút khát máu: “Vậy hãy để cho cô ta nhảy nhót thêm một thời gian, đợi sau khi cứu được Tô Duy Nam ra rồi, cả cô ta và Tô Văn Tâm xử luôn một lượt.”

“Dạ vâng.”

Lục Anh Khoa sau khi nhận được mệnh lệnh, chuẩn bị quay lưng rời đi.

Nhưng vừa mới nhấc chân lên, sau lưng Lệ Hữu Tuấn lại lần nữa mở miệng nói: “Năm năm trước, camera của Alice Villa Hotel…”

Lục Anh Khoa ngẩn ra: “Cậu chủ?

“Nửa tiếng sau đưa tới cho tôi.” Lệ Hữu Tuấn ngập ngừng nói.

“Cậu chủ, ngài hoài nghỉ buổi tối năm năm trước người thật sự có mặt ở đó, không phải Tô Bích Xuân?”

Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn sắc bén.

Lục Anh Khoa nói không sai.

Anh vẫn luôn nghi ngờ sự thật của chuyện này.

Tại vì sao hôm đó bọn họ lại hoa hợp như thế, nhưng sau này lại không có bất kỳ cảm giác nào?

Ngược lại…

Cơ thể của anh giống như tự mình có thể phân biệt được, chỉ có cảm giác với Tô Kim Thư?

‘Vết răng trên vai, vết cào cấu sau lưng, cũng đều có thể chứng mình đêm hôm rất điên cuồng.

Chỉ đáng tiếc là…

Anh mất đi nhận thức, chỉ tiết đêm hôm anh không thể nhớ rõ ràng được.

Nếu không, anh nhất định có thể phân biệt ra.

“Chuyện năm năm trước chúng ta đã bỏ qua một chỉ tiết rất quan trọng” Lệ Hữu Tuấn mở to mắt ra: “Hôm đó, Tô Bích Xuân ở tại Alice Villa Hotel thuê hai gian phòng, mà gian phòng chúng ta chỉ xem camera của phòng 1888.”

“Thuộc hạ sẽ đi làm ngay”

Bởi vì chuyện này rất quan trọng, cho nên camera của hôm đó vào năm năm trước Lục Anh Khoa đã toàn bộ lưu lại vào bảo quản.

Tiếp theo trong thời gian một tiếng đồng hồ chờ đợi, sắc mặt Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng trầm lặng Trong lòng lại mơ hồ hy vọng.

Nếu như, người phụ nữ không phải là Tô Bích Xuân, vậy sẽ là ai?

“Cậu chủ!”

Một tiếng đồng hồ sau, Lục Anh Khoa xuất hi Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn căng thẳng nhìn anh ta: “Nói Trên mặt Lục Anh Khoa mang theo tiếc nuối: “Tất cả ghi nhớ của năm năm trước đều đã được điều tra, mỗi camera của tùng phòng đều có, vẫn như năm năm trước, không có bất kỳ vấn đề gì, đêm đó Tô Bích Xuân tám giờ đi vào trong phòng, ngài hai giờ ra khỏi đó.”

Không có bất kỳ vấn đề gì chính là vấn đề lớn nhất.

Lệ Hữu Tuấn nhíu chặt mày.

“Còn thời gian những camera khác, bời vì thời gian quá lâu, cho nên cũng tiêu hủy rồi.”

Lục Anh Khoa khưng lại: “Chỉ là, chúng tôi ở phòng số 1866 nhìn thấy một dáng người, đêm hôm đó Vương Tiến Phát cũng có ở đó.”

“Vương Tiến Phát?”

“Không sai, hơn nữa, ngoại trừ bên ngoài phòng số 1888, Tô Bích Xuân còn đặt một phòng khác chính là phòng 1866”

“Điều tra xem!”

“Dạ vâng!”

* Tiếp sau đó trong một tuần, Tô Kim Thư nghĩ đủ mọi cách trốn tránh Lệ Hữu Tuấn.

Lệ Hữu Tuấn vạch trần chuyện của đêm hôm đó, nhưng mà cô lại không dám thừa nhận.

Nói thật thì Cô đúng là có chút hận anh.

Cô là một bác sĩ, phải đi khám bệnh cho anh. Nhưng ai biết được lại biến thành thuốc giải cho anh.

Hơn nữa, lại còn bị anh như vậy không có chút kiêng ky nào độc chiếm riêng.

Chỉ cần nghĩ đến đêm hôm đó, Tô Kim Thư đã nhịn không được mà rung lên.

Lúc bàn đầu, cô xác định là mình bị gài bấy rồi, nhưng sau đó cô đã bị anh ăn sạch hoàn toàn.

Cái tên khốn kiếp đó, dùng hết tất cả thủ đoạn và sức mạnh.

Khám phá cô đến mức khiến cô cũng không nhận ra mình.

Đó là bởi cô không dám nhớ lại chuyện xấu hổ của bản thân mình.

Cô không thể tiếp nhận được, cho nên không muốn đối mặt với chuyện này.

“Mẹ, ngày mai bên nhà trẻ có hoạt động giữa cha mẹ và con cái, chúng ta gọi cha cùng tham gia có được không?” Vẻ mặt Tô Mỹ Chỉ đáng thương nhìn mẹ của nhà mình.

Mấy ngày này, thật sự cha cũng có đi đến nhà trẻ nhìn bọn họ mà.

Chỉ là, mỗi lần chỉ cần nghe thấy tên của cha, mẹ liên trốn tránh.

Cho nên mỗi lân cả nhà bốn người bọn họ đều không thể ở cùng nhau.

Hoạt động giữa cha mẹ và con cái của hai tháng trước, bởi vì không cha tham dự mà bọn họ đã bị người khác chê cười.

Lần này, bất luận như thế nào, nhất định phải nói mẹ để cho cha cùng đi tham dự: “Mỹ Chi, hôm đó mẹ có thể phải tăng ca… Các con gọi cha cùng đi với các con có được không?” Tô Kim Thư tránh mặt Lệ Hữu Tuấn đã mấy ngày nay rồi, thật sự không muốn công dã tràng Tổ Mỹ Chi nghe thấy cô nói thế, chu cái miệng nhỏ lên, một dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống.

Mắt thấy cô bé sắp than vấn khóc lớn, Tô Kim Thư vội vàng ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng dịu dàng dụ dỗ: “Hay là như thế này đi, mẹ buổi sáng đi cùng các con, buổi chiều để cha chơi cùng các con, có được không?”

Tô Mỹ Chỉ nghẹn ngào hai tiếng: “Thật sự chúng ta không thể cùng nhau sao?”

Tô Kim Thư do dự cần răng, vẫn là kiến quyết lắc đầu một cái: “Không được mà”

“…” Tô Mỹ Chỉ lau đi nước mắt, xem ra là đã chịu thỏa hiệp rồi.

Tô Duy Hưng chớp một cái mở to mắt ra, đưa tay kéo em gái: “Được rồi được rồi, mẹ vốn dĩ nói không đi, hiện giờ có thể đi nửa ngày, em nên vui mới phải chứ!”

Tô Mỹ Chỉ bình thường nghe lời anh hai nhất.

Hôm này anh hai phân tích như thế, cũng gật đầu một cái.

Cô bé nghĩ hình như ngoài như vậy ra cũng không còn cách gì khác.

Chín giờ tối hôm đó, khi Tô Kim Thư đi kiểm tra hai đứa nhỏ đã ngủ chưa, phát hiện Tô Duy Hưng vẫn luôn trốn trong chăn, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai “Nè, cậu bé hư, đến lúc đi ngủ rồi! Ngày mai hoạt động giữa cha mẹ và con cái phải chuẩn bị cho tốt đó!”

Tô Duy Hưng đề phòng từ trong chăn ló cái đầu nhỏ ra, sau đó nhỏ giọng nói vào ống nghe: “Vậy cứ vậy nha! Bye bye!”

“Đang nói chuyện điện thoại với ai đó, thần bí như thế” Tô Kim Thư âm thầm quan sát Tô Duy Hưng ném điện thoại đi: “Là một người bạn”

“… Nhanh đi ngủ đi.”

Thời gian rất nhanh đã đến ngày hoạt đột cha mẹ và con.

€ó rất nhiều xe dừng lại trước cửa của trường mầm non Mặt trời con, Tô Mỹ Chi nằm lấy tay của Tô Kim Thư, bước một bước lại quay đầu nhìn ba lần, ánh mắt luôn dõi theo phía sau.

Tô Kim Thư biết, cô bé nhất định đang hy vọng Lệ Hữu Tuấn xuất hiện “Mỹ Chỉ, hoạt động của buổi sáng chúng †a cần làm gì?” Tô Kim Thư ôm con gái lên, muốn phân tán sự chú ý của con gái Quả nhiên, Tô Mỹ Chỉ lập tức ngoẹo đầu lại nghiêm túc suy nghĩ: “Ơ… Hình như là nhảy cóc, thi chạy, đá banh…

Tô Kim Thư vừa nghe: “Tại sao toàn là hoạt động thể lực vậy chứ?”

Tô Duy Hưng ở một bên phụng phịu: “Bởi vì mẹ chọn đi buổi sáng, cho nên tiết mục hoạt động của buổi sáng đều là vận động!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.