Tô Kim Thư chỉ thấy trước mắt tối sâm, đầu óc choáng váng.
Cô chợt đưa tay lên sờ liền thấy đầu ngón tay nhớp nháp và dính đầy máu tươi Đầu gối của cô đau vô cùng, cô muốn đứng lên cũng chẳng còn sức.
“Trời ạ, chảy máu rồi.”
Một vài cô gái trong đoàn phim nhìn thấy cảnh tượng như thế liền bị doạ ngây ngốc.
Kỷ Hân Tinh dường như cũng bị doạ sợ.
Vừa nãy cô ta bị Tô Kim Thư này chọc tức, nhất thời không khống chế được sức lực.
Bây giờ cô ta nhìn thấy Tô Kim Thư chảy máu, liền không khỏi sợ hãi.
Phương Trí Thành tái cả mặt.
Đây là ngày đầu tiên anh mời Tô Kim Thư qua làm bác sĩ.
Anh cũng chẳng thể quan tâm đến chuyện khác mà trực tiếp lớn tiếng mắng Kỷ Hân Tình: “Con mẹ nó não cô bị úng phải không?
Mưu sát hải”
Sau khi tức giận rống lên, anh lại xông đến bên cạnh Tô Kim Thư: “Kim Thư cô không sao chứ? Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Phương Trí Thành vừa định bế Tô Kim.
Thư lên thì đột nhiên truyền ra một tiếng động cực lớn từ ngoài cửa “Rầm!”
Mọi người bị doạ giật nảy người, lần lượt quay đầu sang nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú mặc áo vest đen, sát khí nồng nặc trực tiếp xông vào.
Tiếng động cực lớn vừa nấy là do anh đạp phăng những đạo cụ đang cản trở trước mặt.
Gương mặt ấy u ám cực độ, không khí xung quanh nặng nề đến nỗi khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Mọi người bị khí thế của anh doạ sợ, ai nấy đều đứng yên không dám nhúc nhích.
Người đàn ông vài bước đã đi đến bên cạnh Tô Kim Thư, nhìn thấy tia máu đang chảy ra trên trán cô, dường như một cơn bão tố đang ập đến dưới đáy mắt anh: “Một ngày không gây phiền phức cho tôi thì cảm thấy không vui phải không?”
Giọng điệu sắc lạnh của người đàn ông xen lẫn cơn thịnh nộ bừng bừng khiến người khác kinh sợ.
Anh cúi người và bế Tô Kim Thư lên trước khi Phương Trí Thành đụng vào cô.
Phương Trí Thành nghỉ hoặc: “Anh này, anh là ai thế?”
Chỉ có Kỷ Hân Tinh đang đứng một bên sớm đã bị doạ đến xanh cả mặt, toàn thân cô đều run rẩy: “Cậu, cậu Lệ…”
Cái gì?
Cậu Lệ?
Tổng giám đốc tập đoàn Lệ Thiên?
Không phải chứ.
Lúc này, tất cả mọi người trong đoàn phim như bị sét đánh.
Hôm nay rốt cuộc thổi gió gì đây?
Nữ thần quốc dân đến, tổng giám đốc Lệ Thiên cũng đến Với lại hai người này hình như đều có mối quan hệ mật thiết với cô bác sĩ mới đến Tô Kim Thư đau đầu vô cùng, cô không còn sức lực mà tựa trước ngực anh: “Không phải là tôi muốn chuốc phiên phức cho anh, mà là có những phiền phức cứ tìm đến tôi”
Tô Kim Thư vừa dứt lời, dường như ánh nhìn tất cả mọi người đều tập trung vào Kỷ Hân Tình.
Hừ, lúc nãy bọn họ chính mắt nhìn thấy.
Chính là người mới có chút bối cảnh này vừa mắng cô bác sĩ vừa đẩy ngã cô ấy.
Nếu như cậu Lệ hỏi tới thì bọn họ sẽ lập tức đứng ra làm chứng, Lệ Hữu Tuấn ngước đầu lên, ánh mắt anh liếc nhìn Kỷ Hân Tinh một cái cũng đủ khiến cô sợ hãi, thiếu chút nữa đứng không vững “Cậu Lệ, tôi, tôi thật sự không cố ý. Vừa nãy rõ ràng tôi chỉ đẩy nhẹ một cái, là cô ta cố tình ngã xuống, cô ta muốn hãm hại tôi, không sai, chính là như thế!”
Kỷ Hân Tinh vừa dứt lời, ánh mắt mọi người càng khinh bỉ nhìn cô ta Cái cô người mới xem mọi người đều là tên ngốc sao?
Lúc nãy khi cô ta đẩy cô bác sĩ kia đã dùng hết tất cả sức lực.
Bây giờ còn dám nói dối trắng trợn?
Lệ Hữu Tuấn đảo mắt nhìn Lục Anh Khoa đang đứng bên cạnh mình: “Đưa đến đồn công an và dặn dò bên đó chiêu đãi cô ta.”
Toàn thân Kỷ Hân Tinh run rẩy: Những lời nói này của lữu Tuấn là ý gì, là muốn dùng tư hình với mình sao?
Cô ta ngay lập tức bị doạ sợ.
Vài bước đã xông đến trước mặt Lệ Hữu Tuấn và đưa tay năm lấy áo anh.
Nhưng mà tay cô ta vẫn chưa chạm tới đã bị Lục Anh Khoa ngăn lại.
“Cậu Lệ, tôi thật sự không cố ý. Tôi vẫn chưa đủ mười tám tuổi, tôi không thể vào đó, nếu như tôi vào chỗ đó thì con đường ngôi sao của tôi sẽ chấm hết”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn liền loé sáng: “Cô nói như thế liền nhắc nhở tôi một chuyện.”
Hai con mắt Kỷ Hân Tinh liền sáng lên.
Cô cho là người đàn ông này động lòng trắc ẩn: “Cậu Lệ, Lê Duyệt Tư là đàn chị của tôi, tôi tin sau khi chị ấy biết chuyện này cũng sẽ đứng về phía của tôi. Lúc nấy Tô Kim Thư đã đánh tôi một bạt tay, còn uy hiếp tôi, tôi tức giận quá mới đẩy cô ta một cái. Ai ngờ được cô ta lại không biết xấu hổ, tự mình ngã xuống đất còn dùng khổ nhục kế hãm hại tôi, cậu Lệ anh đừng bị cô ta lừa, con đê tiện này.
không hề biết xấu hổ, dám làm bất cứ chuyện gì!”
Cả đoàn phim lập tức rơi vào trạng thái im lặng đến kỳ lạ.
Phương Trí Thành càng nói không nên lời.
Tại sao Lê Duyệt Tư lại có đàn em ngu dốt đến thế.
Thậm chí ngay cả việc quan sát sắc mặt cơ bản nhất cũng không hiểu, còn muốn sống sót trong làng giải trí2 Cậu Lệ vừa nãy tuy là hùng hổ xông đến trước mặt Tô Kim Thư.
Thái độ cũng tồi tệ, còn lớn tiếng nói chuyện nhưng đó đều xuất phát từ sự lo lắng.
Với lại, từ đầu đến cuối dù đang nói bất cứ câu nào thì anh vẫn luôn ôm chầm lấy Tô Kim Thư trong lòng.
Cô ta một chút tầm nhìn cũng không có lại còn mắng mỏ Tô Kim Thư trước mặt anh.
Nhất thời, ánh nhìn mọi người hướng đến Kỷ Hân Tinh mang theo chút thương xót.
Ngay lúc này, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên lên tiếng: “Nói xong chưa?”
Kỷ Hân Tinh sững sờ một cái, sau đó ngây ngốc gật đầu.
Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn Lục Anh Khoa: “Nói với công ty quản lý của cô ta, nếu như đã chưa thành niên thì đưa đến đồn công an giáo dục lại, sau này không được thả cô ta ra”
Cả người Kỷ Hân Tinh chợt chấn động: Không được thả cô ta ra, đây chẳng phải là phong sát sao?
Không thể như vậy được!
Cô ta là ngôi sao mới nổi được tập đoàn Lục Dương nâng đỡ, còn có Lê Duyệt Tư Tư chống lưng!
Cô ta có một tương lai đầy hứa hẹn, làm sao có thể bị phong sát được?
Kỷ Hân Tinh hoảng sợ mà lớn tiếng hét lên: “Cậu Lệ, anh không thể chỉ nghe một phía từ người phụ nữ đó, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ đẩy nhẹ cô ta, là do cô ta tự ngã”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn và nói: “Lục Anh Khoa”
“Vâng, ông chủ”
“Nếu như cô ta đã nói như thế, cậu qua đó đẩy nhẹ cô ta một cái, khi nào có thể khiến cô ta ngã đến sứt đầu mẻ trán chảy máu thì thôi”
“Vâng”
Vẻ mặt Lục Anh Khoa lạnh lùng và xoay đầu đi về bên Kỷ Hân Tỉnh.
Tuy là Lục Anh Khoa không cao bằng Lệ Hữu Tuấn nhưng cũng có 184cm.
Anh cứ như thế bước qua, sát khí toát ra trên người anh ta khiến người khác kinh hồn bạt vía.
Kỷ Hân Tinh không dám tin và cứ lùi về sau: “Tôi không muốn, tôi không muốn”
Ngay vào lúc Lục Anh Khoa sắp chạm vào cánh tay của Kỷ Hân Tinh, một loạt tiếng giày cao gót vang lên: “Lục Anh Khoa, đợi một lát!”
Mọi người lần lượt quay sang nhìn.
Chỉ thấy Lê Duyệt Tư vội vã đi qua đó.
Bên cạnh cô ta còn có trợ lý của Kỷ Hân Tỉnh.
Rõ ràng là trợ lý cô ta thấy tình hình không ổn liền đi gọi cứu binh tới!
“Đàn chị, đàn chị mau cứu em!”
Kỷ Hân Tinh nhìn thấy Lê Duyệt Tư như thấy được cứu tinh, cô nhanh chân chạy qua đó và nấp sau lưng cô ta.
Lê Duyệt Tư nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn ôm Tô Kim Thư trong lòng, sắc mặt cô ta trở nên khó coi.