Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 657: Chương 657: Cậu thật sự bằng lòng giúp đỡ Tô Kim Thư sao? 2




Mấy người trò chuyện trong chốc lát, Lâm Thúy Vân đột nhiên ngửi thấy mùi thơm truyền ra từ phòng bếp bên kia, cô ấy vội vàng đứng lên, nói: “Đi thôi Kim Thư, chúng ta đi trước xem thử tay nghề của Lâm Mộc như thế nào!”

Tô Kim Thư gật đầu, đứng lên.

Lâm Thúy Vân vừa đi vừa phàn nàn: “Cậu không biết đâu Kim Thư, từ khi mình làm học trò của cô Tư Anh, hầu như mỗi ngày mình đều phải khống chế cân nặng, hôm nay mình nhất định phải ăn một bữa cơm no đủ!”

Nhìn bóng dáng của hai người Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư dần dần đi xa, Lệ Hữu Tuấn mới ngẩng đầu nhìn Lục Mặc Thâm: “Dựa vào thủ đoạn của cậu Lục mà ngay cả một chút tin tức hữu dụng cũng không tra được à, cũng chỉ có hai người phụ nữ bọn họ mới dễ bị lừa gạt như vậy!”

Lục Mặc Thâm ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Ý của anh là tôi đang nói dối ư?”

“Anh thấy thế nào?”

Lục Mặc Thâm biết mình không thể lừa Lệ Hữu Tuấn được, bèn dứt khoát buông ly trà trong tay xuống, nói: “Nếu anh là tôi thì tôi đoán chắc anh cũng sẽ nói như vậy”

“Vậy anh phải nói cho tôi biết trước, cô ta rốt cuộc là ai?”

“Lê Chí Sơn đã về nước”

Lệ Hữu Tuấn đột nhiên híp mắt lại: “Anh nói tất cả những chuyện này đều do anh ta an bài?”

Lục Mặc Thâm quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thúy Vân: “Những chuyện này ai có thể chắc chắn được? Sau khi Lê Duyệt Tư xảy ra chuyện, mâu thuẫn giữa chỉ thứ nhất và chỉ thứ hai nhà họ Lê lập tức nổi lên mặt nước, anh ta tất nhiên sẽ trở về. Anh và tôi đều lớn lên ở thủ đô, mối quan hệ giữa Lê Chí Sơn và Lê Duyệt Tư như thế nào, chắc anh cũng rõ ràng”

Lệ Hữu Tuấn thông minh đến cỡ nào, Lục Mặc Thâm đã nói đến mức này, anh chắc hẳn cũng có thể nghĩ thông suốt những mối liên hệ trong đó.

Lê Chí Sơn là một trong bốn cậu ở thủ đô, cũng là người cầm quyền nhà họ Lê.

Nếu nói phong cách của Lục Mặc Thâm là nhã nhặn hữu lý, phong cách của Lệ Hữu Tuấn là ngang ngược mà lạnh lùng, vậy thì phong cách làm việc của Lê Chí Sơn chắc hẳn có thế nói là thuộc về hệ tăm tối.

Bởi vì anh ta sẽ vì thành công mà không từ thủ đoạn, lòng dạ ác độc.

Anh ta muốn đạt được mục đích gì, cũng giống như con sói coi trọng một con mồi Chỉ cần anh ta cẳn trúng thì tuyệt đối sẽ không nhả ra, không chết không thôi.

Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, xét từ một phương diện khác, phong cách làm việc của anh ta lại rất co được giấn được.

Lúc nên hung ác anh ta có thể giết người không chớp mắt, nhưng một khi ngửi được mùi nguy hiểm, đến lúc nên thu tay lại rồi, cho dù anh ta có bị khuất nhục lớn đến mấy chăng nữa, anh ta cũng có thể không hề biểu hiện trên mặt.

Nói tóm lại, anh ta hẳn là một đối thủ cực kỳ mạnh mẽ ác độc, còn vô cùng có thực lực.

Lần đầu tiên, sau khi Lệ Hữu Tuấn nghe tên một người đàn ông, trong mắt lại hiện lên một phần cảnh giác và đề phòng Vốn dĩ ba gia tộc lớn nhà họ Lệ, nhà họ Lục và nhà họ Lê bọn họ chỉ vì Lục Mặc Thâm và Lê Duyệt Tư thông gia mới có thể duy trì hòa bình ngoài mặt.

Nhưng kể từ khi Lệ Hữu Tuấn rời khỏi nhà họ Lệ, Lục Mặc Thâm từ hôn với Lê Duyệt Tư, hai chuyện này đã hoàn toàn phá vỡ sự bình thản ngoài mặt này.

Cho nên, người đàn ông nhà họ Lê toàn thân đều tràn ngập dã tâm, còn hung tàn độc ác, tựa như ngửi thầy mùi con mồi, anh ta mới về từ nước ngoài trước.

Ngay lúc hai người đàn ông vì nhận được tin tức này mà vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm trọng, bên nhà ăn truyền đến tiếng nói vui vẻ của Tô Mỹ Chỉ: “Cha và cha nuôi đừng trò chuyện nữa, tranh thủ thời gian vào rửa tay ăn cơm này! Hôm nay Lâm Mộc làm món ăn mà bà ấy giỏi nhất, tất cả đều là những món con thích ăn”

Lâm Thúy Vân đi theo sau Tô Mỹ Chỉ cũng cuống quít gật đầu: “Đúng đúng đúng, đó cũng là món dì thích ăn nhất!”

Hai người Lục Mặc Thâm và Lệ Hữu Tuấn rất ăn ý liếc nhau một cái, sau đó mặt không thay đổi mà đứng dậy, đi ra bàn ăn.

Hai người đó vô cùng ưu tú, về mặt cảm xúc cũng nắm bắt rất chuẩn, giỏi nhất là ch giấu cảm xúc của mình.

Cho nên khi bọn họ ngồi vào bàn, hai người Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư hoàn toàn không thấy chút cảm xúc bất thường nào từ trên mặt bọn họ.

Lâm Thúy Vân đã sớm xem mình như nữ chủ nhân của căn nhà này, cô ấy vô cùng nhiệt tình múc canh chia thức ăn cho mọi người “Nam thần, giáo sư Lục, vừa nấy hai người các anh đang nói chuyện gì đấy? Lúc nấy, em vừa đi ra từ trong phòng bếp đã thấy có cơn gió lạnh vèo vèo thổi qua từ chỗ các anh rồi”

Lục Mặc Thâm nhận bát canh của Lâm Thúy Vân, cực kỳ lãnh đạm nhìn lướt qua cô ấy: “Nếu như anh nói anh đang ghen, em có tin không?”

“Đang ghen?”

Lâm Thúy Vân cười khẩy một cái, rất thẳng thắn mà lắc đầu: “Em không tin!”

“Không tin em còn hỏi làm gì”

“Lục Mặc Thâm, anh chàng này hình như hơi bị quá đáng rồi thì phải? Em có thể không tin anh, nhưng nên ghen thì anh vẫn phải ghen chứ, cái này gọi là phép lịch sự cơ bản giữa các đôi tình nhân, anh có biết không?”

Lục Mặc Thâm trực tiếp xạm mặt lại, anh ta cúi đầu chăm chú ăn canh, tỏ vẻ không thể nào câu thông với chú sói mắt trắng nhỏ này nữa.

Lâm Thúy Vân cũng đưa cho Lệ Hữu Tuấn một chén canh, cô ấy cực kỳ phấn khởi mà nói: “Nam thần, anh có biết anh ấy đang ghen về việc gì không? Bình thường tôi đúng là không nhìn ra thật, người này trông ngạo kiều cực kỳ, thật ra là yêu tôi đến mức chết đi sống lại đó!”

Lục Mặc Thâm đen mặt.

Lệ Hữu Tuấn lại gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Anh ta đang ghen với tôi”

Anh vừa mới nói xong, một ánh mắt sắc bén lập tức bản tới như lưỡi đao.

Lệ Hữu Tuấn tỏ vẻ nhắm mắt làm ngơ: “Tôi vừa gọi điện thoại cho cô, cô đã quên mất buổi hẹn hò của hai người, anh ta tỏ vẻ không vui chút nào.”

Lúc này Tô Kim Thư cũng không nhịn được mà nói chen vào: “Thúy Vân, chuyện này cậu làm sai thật! Cậu xem bình thường mình gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng không tích cực đến vậy! Chồng mình vừa gọi cho cậu một cuộc gọi, cậu thậm chí còn quên mất giáo sư Lục, thật là”

Lâm Thúy Vân nghe cô nói vậy, lập tức cho rãng Tô Kim Thư đang hiểu lầm cô ấy.

Cô ấy tức khắc nóng nảy, bảo: “Kim Thư, cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm mình! Đối với nam thần, mình chỉ có sự kính ngưỡng xa xôi cực kỳ, là kiểu chỉ được thưởng thức, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đùa bốn… Ai da, nói đơn giản chút đi, nam thân của mình là chồng của cậu cơ mà! Lâm Thúy Vân mình tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện mất mặt xấu hổ như đi thọc gậy bánh xe đâu, cậu nhất định phải tin tưởng mình đó!”

Tô Kim Thư suýt chút nữa bị chọc cười bởi dáng vẻ tức giận của cô ấy.

Mà bên cạnh, gân xanh trên trán Lục Mặc.

Thâm đã sắp nổi hết lên rồi, anh ta dứt khoát đặt cái chén trong tay xuống bàn, nói: “Lâm Thúy Vân, chẳng lẽ em không nghĩ rằng, lúc này người mà em nên giải thích nhất là anh à?”

Lâm Thúy Vân không coi đây là vấn đề, khoát tay nói: “Anh là người của em, chúng ta có lời gì thì về nhà rồi nói sau!”

Cậu Lục hoàn toàn bó tay rồi, chẳng qua cuối cùng anh ta vẫn bị lấy lòng bởi câu nói “Anh là người của em” hết sức tự nhiên của Lâm Thúy Vân.

Tô Kim Thư ngồi một bên rốt cục không nhịn được bật cười.

Cô giơ tay kéo Lâm Thúy Vân ngồi lại trên ghế: “Thúy Vân, sao mình thấy bình thường cậu lanh lợi lắm, mà gặp chuyện này lại phản ứng chậm như vậy chứ! Cậu không nhận ra mình đang đùa với cậu à? Giữa cậu và Lệ Hữu Tuấn… Đừng nói giáo sư Lục có đồng ý hay.

không, mình cũng là người đầu tiên không đồng ý!”

Lâm Thúy Vân thấy trong mắt hai người Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn đều giấu ý cười, rốt cuộc cũng lấy lại tỉnh thần.

Cô ấy giương nanh múa vuốt nhào về phía Tô Kim Thư, nói: “Hay lắm, Kim Thư! Cậu biết học cái xấu rồi!

Hai người nhanh chóng hi hi ha ha đùa giỡn với nhau.

Sau khi ăn cơm xong, Lệ Hữu Tuấn thuận miệng hỏi thăm một câu về hội giao lưu Trái lại Lâm Thúy Vân tràn đầy lòng tin, nhưng Tô Kim Thư lại đột nhiên nhớ tới Asius, còn có tên Smith Phạm khiến người ta cực kỳ buồn nôn kia, trong lòng rất buồn phiền.

Chẳng qua, nếu như dựa theo nhân phẩm của tên Smith Phạm đó, cho dù ông ta có tài hoa xuất chúng, nhưng chỉ bằng nhân phẩm cực kém của ông ta thì đến cuối cùng cũng không đi được bao xa.

Có thể thấy, học trò mà ông ta đào tạo cũng chưa chắc đã tốt được bao nhiêu.

Nghĩ vậy, Tô Kim Thư lập tức thấy bình thường lại.

Lần này cô không phải làm cho mình không thôi, cô cũng nhất định phải thẳng.

“Nam thần, anh cứ yên tâm đi! Có hai chị cả của đại học Lan Ly là tôi và Kim Thư ở đây, cho dù hiệu trưởng Lý muốn thua, hai người chúng tôi còn không đồng ý kia kìa!”

Lâm Thúy Vân lập tức khởi động lại bầu không khí đang có phần nặng nề.

Tô Kim Thư cười khẽ nhìn Lâm Thúy Vân, rồi lại quay đầu nhìn thoáng qua Lục Mặc Thâm rất yên tĩnh nhã nhặn.

Không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy hai người tính cách trái ngược này về với nhau lại hoàn toàn là một đôi trời sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.