Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 386: Chương 386: Chơi chết bên trong cho




‘Vương Thành Thụ ngậm điếu thuốc trong miệng nói: “Em nhìn xem, ở đây bọn anh có tổng cộng sáu người, chỉ cần tí nữa em hầu hạ bọn anh thoải mái, anh đảm bảo sẽ để em đi! Tuy nhiên, anh đoán chừng được khả năng đi ra ngoài của em đấy”

Trong văn phòng lập tức phát ra một tràng cười, Lâm Thuý Vân là một cô gái được chiều chuộng, từ nhỏ đã quen thói tung hoành kiêu ngạo, có bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế này?

Hôm nay bị bọn họ nhục nhã một phen, mắt đỏ hoe vì tức giận.

“Mấy người các anh, đừng có khinh người quá đáng!”

Vương Thành Thụ sờ sờ cảm, đôi mắt sắc nhọn híp híp lại nhìn chấm chằm vào Lâm Thuý Vân: “Ức hiếp em thì sao? Vẽ sau mấy người bạn thân bọn anh sẽ lần lượt từng người, từng người một ức hiếp em, nhưng mà em đừng sợ, bọn anh sẽ ức hiếp em đến rất thoải mái!”

Mặt khác mấy tên lông bông còn lại cũng phụ hoạ theo: “Anh Vương, thật bất ngờ, ở đây mà anh cũng có thế đem tới một loại hàng có nhan sắc thế này”

“Cô nàng này xinh đẹp và có thân hình cũng chuẩn”

Rồi, tôi còn chưa được làm cô gái xinh đẹp thế này đâu..”Vương Thành Thụ nheo nheo mắt nhìn Lâm Thuý Vân: “Cô gái nhỏ, chỉ cần em ngoan ngoãn chơi với anh một đêm, anh cam đoan ngày hôm sau em sẽ an toàn rời đi, thế nào?”

Khi anh ta nói điều này, anh ta đã đi về phía Lâm Thuý Vân.

Đôi bàn tay đầy dầu nhờn thuận thế sờ soạng lên khuôn mặt cô ấy.

Lâm Thuý Vân nhẹ nhàng né tránh, thoát khỏi bàn tay lợn muối của anh ta.

‘Vương Thành Thụ không ngờ rằng cô ấy lại dám trốn, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi: “Cô gái nhỏ, tôi khuyên cô không nên rượu mừng không uống, lại thích uống rượu phạt. Nếu cô không hợp tác, đến lúc đó chính cô sẽ khổ sở thôi!”

Lâm Thuý Vân thông minh như thế nào? Tất nhiên cô ấy biết rằng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Đôi mắt của cô ấy đảo lên, vốn là khuôn mặt còn thể hiện sự phòng bị đột nhiên hiện lên dáng vẻ tươi cười mập mờ: “Anh Vương..

Nghe một tiếng ỏn ẻn “anh Vương” này và cộng thêm nụ cười quyến rũ của cô ấy, Vương Thành Thụ cảm thấy linh hồn mình sắp bị móc ra: “Cũng đúng… Bọn anh nhiều người như vậy, chẳng lẽ cưng còn muốn phản kháng sao? Ngoan ngoãn nghe lời mới đúng, có thể giảm bớt đau khổ”

“Anh Vương, người ta vẫn là chú chim non đót Lâm Thuý Vân nững nịu “Anh ở đây, trước mặt nhiều người như vậy động tay động chân, người ta nhất định sẽ ngại ngùng đấy! Hay là đi phòng làm việc của anh?”

‘Vương Thành Thụ đột nhiên cười lớn: “Ôi, cô gái nhỏ còn biết xấu hổi”

‘Vừa nói xong, anh ta quay đầu vấy tay với người phía sau: “Như vậy đỉ, tôi sẽ tìm đường cho các cậu trước, rồi lần lượt thay nhau đến.”

“Yes Sir ~ Anh Vương, anh kiêm chế một chút, cẩn thận không gãy thắt lưng đó” Sau lưng truyền đến vài tiếng cười.

Cảnh sát Vương nắm lấy bả vai Lâm Thuý.

Vân, và cả hai cùng nhau đi đến văn phòng.

Vừa đóng cửa lại, anh ta đã nóng lòng cởi áo ra Ngẩng đầu lên phát hiện Lâm Thuý Vân vẫn đứng đó và không động đậy: “Em còn đứng ngây ra đó làm gì, cởi đồ ra đi?”

“Vâng.”

Một bên Lâm Thuý Vân từ từ cởi cúc áo, một bên nhanh chóng liếc mắt nhìn xung quanh.

‘Vương Thành Thụ vừa mới cởi quần lót ra, đột nhiên anh ta cảm thấy trước mắt loé lên một cái Thậm chí còn chưa kịp ngẩng đầu lên, đã nghe thấy một tiếng “bốp” trầm đục vang lên.

Trên đỉnh đầu có một cơn đau nhói, trong giây tiếp theo, một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống.

Anh ta vô thức đưa tay lên sờ và thấy lòng bàn tay mình đỏ như máu “Chết tiệt, con đĩ khốn kiếp, dám đánh tao!”

Lúc này Lâm Thuý Vân đang cầm trên tay một món đồ trang trí bảng đồng nặng nề: “Dám đánh ủ ý lên người bà cô mày? Bà đây sẽ cho mày nếm thử mùi vị đoạn tử tuyệt tôn là như thế nào!”

Ngay khi Vương Thành Thụ nhào tới, Lâm Thuý Vân đã trực tiếp giơ chân lên, đá một cước hung ác vào quả trứng của anh ta.

Đó là một cước vừa nhanh chóng vừa tàn độc ‘Vương Thành Thụ hét thảm một tiếng, anh ta trực tiếp quỳ trên mặt đất, không thể đứng dậy nổi Lâm Thuý Vân ném bức tượng đồng trong tay, quay người leo về phía cửa sổ.

Nhưng cô vừa leo được một nửa, thì cánh cửa phía sau bị Vương Thành Thụ đang ngã trên đất mở ra: “Có ai không, người phụ nữ khốn kiếp này, cô †a muốn chạy”

Mấy tên côn đồ nghe thấy những lời này, vội vàng lao vào.

Lâm Thuý Vân vừa mới leo lên bệ cửa sổ, thì một vài tên côn đồ đẳng kia cũng đã chạy tới Một trong những gã vạm vỡ nhất xông tới bên cô, hung hăng ôm lấy eo cô, trực tiếp kéo Lâm Thuý Vân ngã xuống.

“Bắt được rồi, bắt được rồi, còn chờ gì nữa?

Nhanh lêi Một tên côn đồ khác túm tóc Lâm Thuý Vân và kéo lại, buộc cô phải ngẩng đầu lên.

‘Vương Thành Thụ chịu đựng cơn đau dữ dội và loạng choạng đứng dậy.

Người phụ nữ đê tiện này không chỉ đánh anh †a, mà còn dám đá trứng của anh ta.

“Bốp! Bốp!”

‘Vương Thành Thụ nghiến răng, anh ta gần như dùng hết sức tát vào mặt Lâm Thuý Vân “Con đĩ khốn nạn này, dám ra oai ở trên địa bàn của lão tử, tao đánh chết mày!”

Hai cái tát này thật sự là dùng quá nhiều lực, Lâm Thuý Vân bị tát đến nỗi mắt nổ đom đóm, lung lay suýt nữa không đứng vững.

Tiếng chửi mắng của người đàn ông bên tai càng lúc càng đồn dập.

‘Vốn ban đầu Vương Thành Thụ muốn là người đầu tiên hưởng thụ Lâm Thuý Vân, nhưng một cước vừa rồi quả thật cô ấy đã ra tay quá độc ác.

Bây giờ toàn thân anh ta đau đớn tê dại.

Ánh mắt anh ta vô cùng tàn nhẫn, trừng mắt nhìn mấy tên du côn: “Không phải muốn chơi sao? Hôm nay chơi chết bên trong cô ta đi! Chết rồi coi như xong”

“Cảm ơn anh Vương.

Nhóm côn đồ lao tới và trực tiếp ném thẳng Lâm Thuý Vân lên bàn làm việc.

Lâm Thuý Vân vừa mới bị đánh đến choáng váng đầu óc, trong lúc mơ mơ màng màng, cô chỉ cảm thấy có người đang xé rách quần áo của mình, bên tai truyền đến tiếng cười điên cuồng.

Cứu mạng, ai tới cứu tôi?

Lâm Thuý Vân lắc đầu nguầy nguậy, và cô ấy bắt đầu vùng vẫy ngay khi tỉnh táo hơn.

Nhưng đối lại, là bị những tên đó đối xử càng thô bạo hơn.

Một cái tát, rồi lại một cái tát khác.

Tát đến khi Lâm Thuý Vân gần như ngất xiu, mắt thấy thời điểm quần áo của cô ấy sắp bị xé †oạc thì đột nhiên, một tiếng “âm” thật lớn phát ra từ cửa phòng làm việc.

Cánh cửa đang đóng thật chặt lại bị đá tung.

“Mẹ kiếp ai vậy? Thật mất hứng mà!” Nhóm côn đồ bực bội chửi bới, hận không thể xẻo thịt tên làm hỏng việc tốt của mình.

Tên khốn đang bắt nạt Lâm Thuý Vân cũng quay đầu lại nhìn.

Còn chưa kịp xem ai xông vào, họ đã bị những nắm đấm sắt giáng xuống nhanh như một cơn gió.

Công bảng, nó cũng đập thắng vào mặt tên côn đồ đang lôi kéo quần áo của Lâm Thuý Vân…

“Rầm!”

Lại có một tiếng động lớn, sau khi một tên côn đồ dính phải cú đấm đã bay ra đập thẳng vào cánh cửa sắt.

‘Sau đó, một vài bóng đen khác lao tới chỗ đám côn đồ.

“Cứu mạng!”

Lâm Thuý Vân đang mơ mơ màng màng, quần áo xộc xệch nằm trên bàn làm việc, mở mắt ra.

Cô ấy mơ hồ nghe thấy tiếng va chạm mạnh và tiếng la hét bên tai, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, không biết đã năm trên bàn bao lâu rồi ý thức mới dần dần trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.