Tô Kim Thư kinh ngạc nhìn cô ấy, nhưng lại thấy Âu Mỹ Lệ bất lực lắc đầu, cười nói “Tất nhiên là không phải như vậy, lúc trước bọn em có liên lạc với anh ấy, nhưng có vẻ anh ấy thật sự có việc quan trọng hơn cần xử lý, anh ấy thậm chí đã nhắc nhở anh trai của chị rằng có thể xử lý Tư Vũ Chiến nhưng tuyệt đối không được làm trì hoãn công việc của anh ấy: Sau khi nghe những lời của Âu Mỹ Lệ, Tô Kim Thư hoàn toàn ngây người kinh ngạc.
Sao có thể như vậy? Lệ Hữu Tuấn thậm chí còn không liên lạc với anh mình, vậy anh ấy đã đi đâu? Lại đến chỗ không an toàn nào à?
Hay là anh đã hoàn toàn tan nát cối lòng sau khi phải xử lý hết chuyện này đến chuyện khác cho cô, anh thật sự không muốn thấy cô nữa à?
Mặc dù bây giờ cô thực sự lo lắng cho tình trạng của Mộ Mẫn Loan trong phòng phẫu thuật, nhưng điều mà cô lo lắng hơn là li Hữu Tuấn có thể an toàn trở về hay không.
“Kim Thư, chị có sao không, em thấy sắc mặt chị không ổn lắm”
Lệ Tô Kim Thư mất hồn mất vía, cô lắc đầu: “Tôi… Tôi còn có việc quan trọng hơn cần giải quyết, nếu Mộ Mẫn Loan tỉnh lại, cô nhớ gọi điện báo cho tôi: Âu Mỹ Lệ biết rằng bây giờ Tô Kim Thư nên đi tìm Lệ Hữu Tuấn, vì vậy cô ấy liền gật đầu nói: “Chị cứ yên tâm, chút nữa em sẽ báo lại cho anh chị”
“Cảm ơn cô”
Nói xong lời này, Tô Kim Thư vội vàng rời đi Cô trực tiếp bắt xe đến công ty của Lệ Hữu Tuấn, trợ lý Lâm nói với cô rằng ông chủ vẫn chưa về, ngay cả cụ thể khi nào anh trở về, trợ lý Lâm cũng không có thông tin chính xác.
Ruột gan Tô Kim Thư đột nhiên rối bời, thậm chí cô còn lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Tư Huy.
Nhưng câu trả lời mà cô nhận được vẫn vậy, tôi không biết.
Lệ Hữu Tuấn này như đột ngột bốc hơi khỏi thế gian, nếu không có đứa con của anh trong bụng, Tô Kim Thư thậm chí còn cho rằng người này chưa từng tồn tại.
Cô dùng hết mọi biện pháp mà vẫn không tìm được tin tức nào có liên quan đến Lệ Hữu Tuấn.
Tô Kim Thư mơ mơ màng màng quay về biệt thự, nhìn thấy những đồ đạc quen thuộc trong phòng, ngửi thấy mùi của anh vẫn còn vương vấn trong không khí, Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
Cô ôm gối, chân trần đi về phòng ngủ Sau khi Lệ Hữu Tuấn rời đi, cô vẫn chưa thay vỏ chăn trong phòng ngủ chính, có lẽ chỉ như vậy cô mới có thể cảm nhận được hơi thở của anh, như thể anh vẫn ở bên cô.
Đôi mắt cô đỏ hoe, cô ôm gối rúc vào trong chăn: “Anh không cần em nữa sao, cũng không cần con trong bụng em nữa sao?”
Tô Kim Thư vừa khóc vừa lẩm bẩm một mình, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi Nhưng lần này, cô ngủ không yên.
Trong giấc mơ, dường như cô thấy được bóng dáng của Lệ Hữu Tuấn ngày càng gần, nhưng trên khuôn mặt mệt mỏi lại hiện lên vẻ lạnh lùng Khi Tô Kim Thư vô cùng vui mừng lao về phía anh, anh lại lạnh lùng đẩy cô ra: “Giữa hai chúng ta không có chút tin tưởng nào, vậy nên anh không cần em nữa!”
Ngay cả trong giấc mơ, Tô Kim Tư Anh có thể cảm nhận được trái tim mình tan nát.
Trong phút chốc, dường như cả thế giới đều sụp đổ, tất cả áp lực đều đè cơ thể cô khiến cô sắp không thở nổi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Kim Thư dường như cảm thấy mình thực sự thở không thông.
€ô giật mình, theo bản năng mở mắt ra.
Mùi hương quen thuộc của riêng người đàn ông kia phả vào mặt, cơ thể anh đang đè trên người cô.
Là anh, là Lệ Hữu Tuấn! Anh đã về rồi!
Lúc này Lệ Hữu Tuấn cũng không nói tiếng nào, anh ôm chặt lấy Tô Kim Thư, ra sức hôn cô, dáng vẻ kia như thể anh đã nếm trải nỗi khổ của tương tư trong mấy ngày này.
Tô Kim Thư đang cực kỳ đau lòng, vào lúc.
này cô muốn giấy giụa theo bản năng, nhưng khi bình tính nhìn kỹ lại, cô phát hiện khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn dường như đã gầy đi rất nhiều.
Đôi mắt vốn mạnh mẽ lại hiện lên những quầng thâm, trên cảm râu mọc lúm nhúm.
Trông anh rất tiều tụy, cực kỳ mệt mỏi, cũng khiến cho người khác thấy đau lòng.
Tô Kim Thư đang muốn cự tuyệt, thì lập tức cứng đờ, cố đè nén nỗi nhớ nhung cùng oán trách đối với anh trong lòng mình.
Cơ thể cô căng thẳng, để mặc anh tàn phá bừa bãi môi cô.
Lệ Hữu Tuấn lúc này giống như lúc mới quen, ngang ngược mà mạnh mẽ, không cho cô từ chối.
Tô Kim Thư có chút lo lắng nhìn người đàn ông bên trên, nếu mấy ngày trước Lệ Hữu Tuấn quay lại hôn cô như thế này, cô sẽ rất vui.
Không biết tại sao nhưng bây giờ trong lòng cô ấy luôn cảm thấy trống trải, hoài nghỉ lo lằng không yên.
Cô nhìn khuôn mặt vô cùng tiều tụy của Lệ Hữu Tuấn, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Mấy ngày nay anh đã đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì?
Sao một người đang khỏe mạnh lại trở nên tiều tụy như vậy?
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, cô ngẩng đầu nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, râu ria mọc lởm chởm trên cầm anh khiến bàn tay cô đau nhức.
Cảm giác đau nhói khiến cô hoàn toàn tỉnh táo, cô bình tĩnh rụt tay lại Cô có chút chán chường quay mặt đi không thèm nhìn anh.
Lệ Hữu Tuấn trở lại vào lúc này, còn nhiệt tình như vậy, như thể đây là lần cuối cùng cả hai được thân mật với nhau.
Trở về để nói lời từ biệt với cô sao? Đây có phải là nụ hôn từ biệt không?
Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư liên cảm thấy lạnh cả người, không dám nhìn thẳng người trước mặt.
Mà lúc này Lệ Hữu Tuấn đang chống hai tay, ánh mắt của anh có chút phức tạp, trước mắt là cô bé mấy ngày nay không gặp, anh cũng không biết làm sao mình có thể chịu đựng qua mấy ngày vừa rồi.
Mỗi khi nghĩ đến cô lòng anh quặn thắt, anh đã muốn buông xuôi tất cả, trở về với cô, ôm chặt cô vào lòng Nhưng anh nhịn được, nhưng anh lại hết lần này đến lần khác tự hành hạ mình người không ra người ngợm không ra ngợm.
Vậy mà khi trở về anh lại thấy gì đây?
Bởi vì mang tai mà khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã được nuôi đến tròn đầy bầu bĩnh, vậy mà chỉ trong một tuần ngắn ngủi dã gầy đi không ít.
Đôi mắt to sáng đẫm nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, hiển nhiên là cô vừa khóc.
Lúc này, cho dù vừa rồi hôn cô nhiệt tình như thế nào, cô vẫn sẽ không quay mặt lại nhìn anh.
Cô đang dỗi anh sao? Hay là đang trách mình sao lâu quá không liên lạc cho cô?
Lệ Hữu Tuấn cứ cúi đầu nhìn cô, rõ ràng hai người họ đều cảm thấy đau lòng cho đối phương, đau đến mức thở không thông, nhưng lúc này một câu lại không nói nên lời.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Kim Thư đột nhiên có chút không thoải mái cử động thân thể, cô buồn bực khó chịu mở miệng: “Đau…”
Lời nói yếu ớt và thận trọng này trong chốc lát đã phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.
Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Hữu Tuấn tràn đầy vẻ sốt ruột: “Đau hả? Đau ở đâu, bụng khó chịu hả?”
Tô Kim Thư nhẹ nhàng cử động chân: “Anh nặng quá”
Lệ Hữu Tuấn sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó liền xoay người xuống khỏi người cô.
Tô Kim Thư mất đi áp lực liền nhanh chóng ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu gối, cuộn mình lại trong góc chăn.
Ánh mắt cô toát ra vẻ đề phòng, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.
Nhìn cô như thế này, Lệ Hữu Tuấn cụp mắt xuống Anh ngồi bên cạnh cô, đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó nắm lấy cảm cô, nâng đầu cô lên.
Tô Kim Thư không còn cách nào khác, bị buộc nhìn vào anh.
Đôi mắt to đẫm nước kia sưng đỏ ửng, khóe mắt phảng phất một ít nước mắt còn chưa kịp khô.
Lệ Hữu Tuấn thở dài: “Em giận anh hả?”
Tô Kim Thư không lên tiếng, chỉ đờ đẫn nhìn anh.
Sao cô dám giận anh chứ. Bây giờ cô làm gì có tư cách để giận anh.
Chẳng qua là cô đang sợ, nhưng cũng là đang đợi anh.
Cô sợ rằng chỉ cần đối mặt với Lệ Hữu Tuấn, anh sẽ nói lời chia tay ngay.
Nhìn thấy Tô Kim Thư giống như một con thỏ nhỏ hoảng sợ, vẻ mặt của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên trở nên ảm đạm.
Ánh mắt phức tạp kia rơi trên người cô, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài: “Xuống dưới với anh”
Nói xong, Lệ Hữu Tuấn hôn lên trán cô, sau đó xoay người đứng dậy.
Tô Kim Thư rất ngoan ngoãn di chuyển đến mép giường, lúc định xuống giường, Lệ Hữu Tuấn phát hiện bên giường không có giày.
Anh nhíu mày không vui, quay lại nhìn Tô Kim Thư, giọng lạnh lùng: “Lại đi chân đất?”
Liên tiếp mấy ngày không gặp Lệ Hữu Tuấn đã khiến Tô Kim Thư hồn bay phách lạc Vừa về đến biệt thự, cô đi chân đất chạy vào phòng ngủ, làm gì để ý đến chuyện có mang giày hay không.
Mặc dù vẻ mặt của Lệ Hữu Tuấn lạnh như băng, anh vẫn bế cô lên, xoay người đi xuống lâu.
Khi Lệ Hữu Tuấn chỉnh đốn xong đi ra, Tô Kim Thư cũng đã thay đồ xong.
Người đàn ông vừa tắm xong, cũng đã cạo râu, trông anh có chút sức sống hơn hẳn.
Tô Kim Thư theo anh ra cửa, hai người cùng nhau lên xe.