Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 780: Chương 780: Chương 714




€ô vội vàng chạy đến chỗ Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, nói rõ cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra?”

Lục Mặc Thâm nhìn Tô Kim Thư một cái thật sâu, dường như anh ta có điều gì đó muốn nói, nhưng anh ta đã nuốt nó lại vào bụng cuối cùng anh ta chỉ phun ra một câu lạnh lùng: “Tôi không có gì để nói.”

“Đồ đê tiện!”

Tô Kim Thư không thể nhịn được nữa, định lao về phía Lục Mặc Thâm, nhưng đã bị Lệ Hữu Tuấn sau lưng ôm vào lòng: “Đừng làm loạn, chẳng lẽ em còn định ra tay với anh ta hay sao?”

Tô Kim Thư hụt hơi: “Anh buông em ra! Hôm nay em phải dạy cho người đàn ông này một bài học thay Thúy Vân! Lục Mặc Thâm, chú Lâm và dì Lâm không đối xử tốt với anh sao? Nhà họ Lục của anh giàu có như vậy, sao có thể nhằm vào tài sản của người khác chứ? Anh uống nhầm thuốc hả anh?”

Lệ Hữu Tuấn biết mối quan hệ giữa Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân sâu sắc đến mức nào, nếu không được phép trút giận vào lúc này, e rằng cuộc sống của anh sau này sẽ không dễ dàng.

Vì vậy, Lệ Hữu Tuấn đã ôm chặt Tô Kim Thư, không để cô ấy đến gần Lục Mặc Thâm cũng như không để cô ấy vô tình làm mình bị thương.

“Lục Mặc Thâm, anh thật là lố bịch! Hôm nay anh còn mặt mũi đến đây để hỏi tôi Lâm Thúy Vân ở đâu? Là ai đã không biết xấu hổ mà hôn cô ấy trước mặt giáo viên và học sinh của trường, anh có xấu hổ không?”

“Tôi hỏi anh, chú Lâm và dì Lâm nhập viện có liên quan đến anh không, nói đi! Anh nói đi chứ!”

Tô Kim Thư trở nên kích động và tức giận hơn. Chẳng trách hôm nay Lâm Thúy Vân quay lại và nhìn thấy cô liền chạy như thể nhìn thấy một bóng ma. Cô ấy sợ Lục Mặc Thâm đang tìm kiếm mình ở khắp mọi nơi!

Chắc hẳn cô ấy đã tránh mặt vì thấy Lệ Hữu Tuấn, sợ rằng Lệ Hữu Tuấn sẽ thông báo cho Lục Mặc Thâm.

Một Lâm Thúy Vân kiêu hãnh như vậy, từ khi nào lại rơi vào bước đường này?

Tô Kim Thư đã ở bên Lâm Thúy Vân lâu như vậy, hầu như chưa bao giờ thấy cô ấy rơi lệ, nhưng lần này, vừa nhìn thấy Tô Kim Thư, mắt Lâm Thúy Vân đã đỏ hoe…

Nếu biết Lâm Thúy Vân phải chịu ấm ức như vậy, cô sẽ không quản ngại mưa gió, tắc đường, mà liều mình đuổi theo Lâm Thúy Vân!

“Cô cũng không biết Lâm Thúy Vân ở đâu, vậy tôi đi trước”

Sau một hồi im lặng, Lục Mặc Thâm đột ngột đứng dậy, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Lục Mặc Thâm, dừng lại cho tôi, nói rõ ràng mọi chuyện đi!”

Tô Kim Thư vẫn chưa bỏ cuộc, nhưng Lệ Hữu Tuấn vẫn không buông tay.

Lục Mặc Thâm bước đến cửa và đột nhiên quay lại: “Bất kể như thế nào, tôi vẫn mong rằng cô có thể nói cho tôi biết ngay khi cô có tin tức của Lâm Thúy Vân, cô ấy ở bên cạnh tôi sẽ an toàn hơn là trốn ở bên ngoài.”

“Đồ đê tiện!”

Đôi mắt của Tô Kim Thư tối sầm lại, cô ngã quy xuống đất.

Lệ Hữu Tuấn vẫn chưa buông cô ra cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô.

Tô Kim Thư chỉ biết đứng ngây người ra, cô vừa trút được mọi cảm xúc cuồng loạn, giờ chỉ còn lại nỗi lo lắng vô tận.

Lệ Hữu Tuấn nhìn xuống cô: “Bình tĩnh chưa?”

Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, cô cúi đầu lao vào vòng tay của Lệ Hữu Tuấn: “Tại sao mọi chuyện đột nhiên trở nên như thế này?”

Lệ Hữu Tuấn ngồi xuống, Tô Kim Thư trong vòng tay của anh, anh dùng hai tay ôm cô ấy vào lòng, để cô ấy nằm trên ngực mình: “Trút giận rồi, vậy bây giờ em thấy khá hơn chưa?”

Tô Kim Thư thẫn thờ: “Em chỉ tức giận, em cảm xứng đáng thay cho Thúy Vân”

Tuy nhiên, Lệ Hữu Tuấn không đồng ý với lời nói của cô ấn “Em nghĩ rằng em hiểu Lâm Thúy Vân, vậy em có hiểu Lục Mặc Thâm không?”

Tô Kim Thư sững sờ, cô ngước nhìn người đàn ông trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.