Trên mặt Tô Kim Thư nở nụ cười mỉa mai: “Đừng lo lằng, cho dù tôi có là thành viên của đội Y, thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không phục vụ một ngôi sao mà có vết nhơ trên cơ thể đâu”
Trợ lý ở bên cạnh nghe được lời này, lập tức trở nên không vui: “Này, cô nói như thế là có ý gì.”
Mộ Mẫn Loan vội vàng vươn tay nói: “Không sao, cô đi chuẩn bị trước đi, tôi sẽ tới ngay”
Trợ lý hiển nhiên bị cô ta làm cho sửng sốt: Rốt cuộc, sau khi Mộ Mãn Loan trở thành Ảnh hậu, nước lên thì thuyền cũng lên, địa vị tăng thì địa vị cũng theo đó mà tăng theo.
Bất cứ nơi nào mà cô ta xuất hiện thì những người ở nơi đó cũng đối xử khách khí với cô ta.
Bây giờ lại có một bác sĩ ở đội Y ít được ai biết đến lại dám nói chuyện với cô ta đậm mùi thuốc súng như vậy.
Biết học cách phục vụ người khác, phụ họa hùa theo ý người khác, theo tôi nhớ thì trước kia cô là người không biết coi ai ra gì mà”
Mặt của Mộ Mãn Loan tái mét lại khi nghe hai từ trước kia.
Cô nhẹ cười châm biếng “Đạo diễn Phương là bạn của cô, đúng không? Đừng lo, tôi sẽ hợp tác thật tốt để quay cho xong đoạn phim quảng cáo này”
Mộ Mẫn Loan luôn bình tĩnh như vậy, nên ngược lại nhìn Tô Kim Thư có vẻ như đang vô lý gây rắc rối.
Đột nhiên, cô không thèm chế nhạo nữa mà hỏi: “Ngày hôm đó, cô là người đứng ở cổng vào khu ICU đúng không?”
Mộ Mẫn Loan sững sờ một lúc, nhưng vẫn gật đầu: “Một người bạn mà tôi quen đang ở bên trong bệnh viện trung tâm”
“Tôi hy vọng cô đừng đến đó nữa, tôi nghĩ nếu như anh trai tôi tỉnh táo thì anh ấy cũng không muốn nhìn thấy cô.”
Mộ Mãn Loan im lặng một lúc: “Tôi không thể vào phòng ICU, nhưng bên ngoài phòng là nơi công cộng.”
Cô ta nghĩ rằng những nơi công cộng thì cô ta có thể đi đến một cách tự do.
“Mộ Mãn Loan, cô không nghĩ rằng cô rất lố bịch sao? Nếu cô đã yêu anh trai tôi như vậy thì anh tôi cũng đã không nằm ở trong phong ICU rồi, bỏ cái kiểu đạo đức giả của cô đi, tôi trông mà phát ốm”
Nói xong, Tô Kim Thư quay lưng bỏ đi không chút do dự.
Mộ Mẫn Loan nhằm mắt lại, hai tay đặt bên cạnh hông khẽ run lên, trong mũi chỉ còn chua xót.
Năm năm…
Cái tên đó đã in sâu vào tâm trí của cô ta.
Nếu cô ta thực sự có thể quên thì cô ta đã có thể buông tay rồi “Bốp bốp!”
Những tràng pháo tay giòn giã đánh thức Mộ Mẫn Loan khỏi ký ức.
Phương Trí Thành gọi tất cả nhân viên vào để chuẩn bị và ra hiệu cho buổi quay chụp sắp bắt đầu.
Mộ Mãn Loan liếc nhìn Tô Kim Thư, sau đó quay người đi vào phòng thay đồ.
Phương Trí Thành đi vài bước đến bên cạnh Tô Kim Thư và nhẹ nhàng thương lượng: “Kim Thư, nhìn biểu của hai người có vẻ có gì đó không ổn..”
Tô Kim Thư không có ý che giấu bất cứ điều gì: “Tin đồn vài năm trước không hề sai, Mộ Mẫn Loan là bạn gái cũ của anh trai tôi”
Ôi trời!
Vụ bê bối đó hóa ra lại là sự thật.
Vẻ mặt của Phương Trí Thành ngưng trọng, anh ấy vội vàng gạt đề tài này sang một bên, không dám tiếp tục.
Toàn bộ thời gian quay chụp buổi chiều mất khoảng hai, ba tiếng, nội dung cũng gần như đã quay gần hết.
Mộ Mẫn Loan đã nghe những lời tâng bốc như vậy quá rồi. Nếu như là lúc khác thì chắc chắn cô ta sẽ không quan tâm nhưng hôm nay tâm tình có vẻ tốt, mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn”
Ngay lập tức Phương Trí Thành như.
được tâng bốc mà lo sợ: “Mộ nữ thần, tối nay đoàn chúng ta có tiệc, cô có muốn đi cùng mọi người không?”
Mộ Mẫn Loan nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, đang định từ chối thì trợ lý từ ngoài bước vào nói: “Mãn Loan, cậu Tư đã đến đón cô rồi”
Cậu Tư?
Mọi người nghe tên ngay lập tức liền biết là ai.
Phương Trí Thành nhanh chóng mỉm cười và nói: “Thôi, như vậy đi, sau khi quảng cáo kết thúc chúng ta gặp lại sau được không?”
Mộ Mẫn Loan gật đầu và quay người rời đi.
Phương Trí Thành giơ chìa khóa xe trong tay lên: “Kim Thư, cô có muốn tôi đưa cô về không?”
Ngay khi Tô Kim Thư đang do dự thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
“Reng reng reng.”
Phương Trí Thành nhanh chóng liếc nhìn điện thoại của Tô Kim Thư, trên đó hiện lên dòng chữ Cậu Lệ “Xem ra đã có xe đặc biệt đưa cô về, nên tôi sẽ rút lui trước. Sẽ không hay ho gì nếu tôi vô tình làm ồn ở bên cạnh cô khi cô đang trả lời điện thoại cả.”
Phương Trí Thành nói xong, nhanh chóng vẫy tay rồi đi.
“Alo?”
“Đang ở đâu?” Giọng Lệ Hữu Tuấn ảm đạm.
“Tại tiệm ảnh Bách Tâm.”
“Bị đánh đến nghiện rồi à?” Lệ Hữu Tuấn hừ lạnh một tiếng.
Mặt Su Kim Thư đỏ bừng: “Nhân vật nữ chính đã được thay đổi.
Cảnh quay diễn ra tốt đẹp và đã hoàn thành rồi”
“Bây giờ đã quay xong, vậy cô đang làm gì ở đó?”
Giọng người đàn ông từ đẳng xa tiến lại, Tô Kim Thư ngạc nhiên nhìn lên phía cổng.
Cô thấy Lệ Hữu Tuấn đang mặc một bộ vest đen, một tay đút túi quần, vừa cúp điện thoại.
Đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô ngay lập tức.
“Cậu Lệ, sao anh có thể…” Tô Kim Thư kinh ngạc vươn tay cúp điện thoại.
“Tại sao tôi lại ở đây?”
Lệ Hữu Tuấn dứt khoát nói những lời còn lại Tô Kim Thư gật đầu.
“Tới đây đón cô, không giống sao?” Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt nhướng mày: “Vậy cô còn muốn đứng ngây ngốc ở đó bao lâu nữa?
“Đến ngay đây.”
Tô Kim Thư định thần lại, vội vàng đi vài bước tới bên cạnh anh.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa hàng, thì ngay lập tức họ nhìn thấy những người khác đang đứng bên kia đường.
Và không xa phía sau anh, sáu chiếc.
Lamborghini màu đen phiên bản giới hạn giống hệt nhau xếp thành một hàng.
Gây chú ý đến phát rồ!
“Chúa ơi! Sáu chiếc Lamborghini phiên bản giới hạn, chắc tôi không mù chứ?”
“Chúa ơi! Các người không biết sao, phiên bản Lamborghini trên toàn thế giới chỉ giới hạn hai mươi chiếc, nhưng lại cùng một lúc có sáu chiếc ở đây.”
“Những cái này là đến từ đâu vậy chứ?”
6 chiếc Lamborghini giống hệt nhau, chỉ cần nhìn những đường nét uyển chuyển của nó là biết giá trị chắc chẳn phải lên tới hàng chục tỷ rồi.
Tô Kim Thư ngẩn ra, cô không tin quay đầu hỏi: “Lệ, cậu cả Lệ?”
Lệ Hữu Tuấn không nói, đút hai tay vào túi và bước đến đó với vẻ mặt lãnh đạm.