Sau khi cúp máy, Tô Kim Thư cũng lười đi phản ứng với những chuyện vớ va vớ vẩn này, thật sự là quá phí công, cho nên cô dứt khoát nẵm cuộn trên ghế sô pha bên trong bắt đầu cày phim truyền hình.
Tại thời điểm xế chiều khoảng tầm một giờ, bên ngoài biệt thự vang lên một tiếng động cơ ô tô. Tô Kim Thư lấy lại tinh thần, thả điều khiển từ xa trên tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Cô vừa đi ra liếc nhìn đồng hồ trên bàn một chút, thấy đã hơn một giờ.
Anh trai hẳn là khoảng ba giờ sẽ lên máy bay, bên ngoài hẳn là Lệ Hữu Tuấn vừa trở lại.
Dù sao đêm qua, anh còn nói phải cùng mình đi sân bay tiễn anh trai.
Trợ lý Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: “Hội nghị của ông chủ còn có hai mươi phút nữa là kết thúc, anh ấy để cho tôi đến đón cô đi sân bay bên kia trước”
Tô Kim Thư gật gật đầu, an tĩnh được mấy phút lại nhịn không được mở miệng truy hỏi: “Trợ lý Lâm, gần đây công ty của các người bề bộn nhiều việc sao?”
“Xem là như thế đi, từ khi ông chủ Từ của tập đoàn Lệ Thiên rút ra ngoài thì có mặt lợi cũng có mặt hại. Nói tóm lại là so với trước kia thì càng bận rộn một chút, nhưng ngược lại anh ấy có thể chuyên chú vào trong một việc, không bị những chuyện khác cùng tranh giành quyền lực quấy nhiễu”
Tô Kim Thư gật gật đầu, dựa đầu vào trên cửa xe. Xe chậm rãi khởi động, Tô Kim Thư hững hờ hướng mặt ngoài nhìn xuyên qua cửa Sổ xe.
Ngay lúc xe sắp lái ra khỏi khu biệt thự, cô đột nhiên cảm giác được dường như có một ánh mắt dữ tợn đang nhìn thẳng về hướng bên mình. Cô nheo mắt lại nhìn sang phía một góc hoa viên trong khu biệt thự chỗ bị tối, mà trong iống như cất giấu một bóng người.
Bởi vì cách quá xa cho nên Tô Kim Thư thấy không rõ lắm dáng vẻ của người kia.
Người kia đang đứng tại chỗ tối, quần áo mặc trên người toàn bộ là màu đen, mũ áo rộng rãi phía trên che khuất đầu của người đó lại. Vành mũ ép xuống rất thấp, gần như chạm đến vị trí của mũi. Mà toàn bộ phần miệng dưới mũi đều mang khẩu trang che kín, chỉ có một phần làn da nhỏ bại lộ trong góc tối bên đó.
Tô Kim Thư từ xa xa còn có thể cảm giác được ánh mắt âm trầm của người kia. Cô toàn thân cao thấp cơ hồ đều nổi lên đề phòng, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô, người lúc trước gọi điện thoại đe doạ mình, vô cùng có khả năng chính là người đang đứng ở đó.
Xe dần dần từng bước lăn bánh, trợ lý Lâm đang ngồi ở hàng phía trước dường như đã nhận ra Tô Kim Thư có điều khác lạ, thế là liền quay đầu mở miệng hỏi thăm: “Cô Tô, làm sao vậy?”
Tô Kim Thư quay đầu: “À, không có việc gì”
Nói xong lời này, đợi cô lại quay đầu nhìn sang thì phát hiện trong góc tối bên kia đã không có bất cứ một bóng người nào.
Đáng chết, tên kia rốt cuộc là ai? Người đó lại có mục đích gì?
Chừng nửa canh giờ, xe đưa Tô Kim Thư vững vàng đến bãi hạ cánh tư nhân của Lệ Hữu Tuấn.
Khi cô từ trên xe bước xuống thì bắt gặp.
Tô Duy Nam cũng vừa mới từ trên xe đua đối diện đi xuống, phía sau anh ta còn có thủ hạ ‘Thomas của anh đi theo.
“Anh trai!”
Tô Kim Thư vừa nhìn thấy Tô Duy Nam, liền chạy tới phía anh †a ở bên kia.
Tô Duy Nam thấy cô nâng cao bụng lớn chạy về phía bên mình, gương mặt kia lập tức đen như đáy nồi. Anh ta đi mấy bước tới, một tay đỡ cô: “Chuyện gì xảy ra? Cái này đã nói bao.
nhiêu lần? Tại sao luôn không nghe lời? Lớn bụng như vậy rồi mà sao còn nôn nôn nóng nóng?”
Tô Kim Thư lè lưỡi một cái, một đầu nhào vào trong ngực Tô Duy Nam, lẩm bẩm liền bắt đầu làm nũng: “Anh trai, em không nỡ rời xa anh!”
‘Vừa nhìn thấy em gái bảo bối của mình bày ra cái dạng này, cho dù Tô Duy Nam đang tức giận rất lớn cũng coi như toàn bộ đều không tồn tại.
Anh ta đưa tay bóp chóp mũi Tô Kim Thư một chút “Anh trai nhất định sẽ trở về thăm em, có biết không?”
“Đây là anh nói đó nha, anh nhất định phải thường xuyên trở về thăm eml”
Sau khi anh em hai người hàn huyên vài câu, Thomas liền đi tới bên người Tô Duy Nam, nhắc nhở anh ta là thời gian sắp đến.
Tô Kim Thư đứng ở bên cạnh, chăm chú cắn môi, chỉ cảm thấy hốc mắt tê tê.
Cô lưu luyến không rời kéo cánh tay Tô Duy Nam: “Anh, anh nhớ chăm sóc Mộ Mãn Loan thật tốt vào, em đang đợi cô ấy tỉnh lại làm chị dâu của em”
Sau khi Tô Duy Nam tại nghe lời này, biểu cảm trên mặt đầu tiên là cứng đờ, có điều lập tức lại hơi buông lỏng.
Anh ta đưa tay vuốt vuốt đầu Tô Kim Thư: “Muốn để cô ấy làm chị dâu của em hay không, còn phải chờ cô ấy tỉnh lại trước đã, anh mới có thể cho cô ấy một cơ hội cân nhắc khác”
Tô Kim Thư tức giận đem tay anh ta đẩy xuống: “Thật sự là vịt chết rồi còn mạnh miệng!”
Tô Duy Nam ánh mắt tối sầm lại: “Anh đi đây”
Sau khi nhìn Tô Duy Nam lên máy bay, Tô Kim Thư có chút ngốc nghếch trở về, đứng tại nơi cách máy bay khoảng năm mươi mét có hơn ngừng lại, đứng xa xa nhìn.
Mấy phút về sau, một chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen liền dừng tại cách bên cạnh Tô Kim Thư không xa.
Nghe được tiếng động cơ ô tô vang động, Tô Kim Thư quay đầu nhìn sang, thình lình nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn từ trên xe đi xuống.
Anh mang một cái kính râm màu đen, mặc bộ tây trang màu đen, cả người lộ ra vẻ anh tuấn vô cùng thẳng tắp mà cao ngạo.
Cho dù là đứng tại bên kia lời nào cũng không nói, thì khí tức quý tộc cũng có thể tự nhiên bộc lộ.
Tô Kim Thư nhìn đến hai mắt phát sáng, vội vàng đi tới: “Ông xã, anh đã đến rồi!”
Lệ Hữu Tuấn tháo kính râm xuống, trong nháy mắt anh nhìn về phía Tô Kim Thư kia, ánh mắt vốn dĩ vô cùng lạnh lẽo cứng rắn cũng biến thành dịu dàng: “Làm sao còn đứng ở nơi này?”
Tô Kim Thư nghiêng đầu nhìn xem hắn: “Anh trai đã lên máy bay, máy bay đang chuẩn bị cất cánh, anh tới chậm rồi”
Lệ Hữu Tuấn nhìn máy bay. chút: “Không phải còn chưa có cất cánh sao?
Không muộn”
Nói đến đây anh trực tiếp nắm tay Tô Kim Thư hướng phía máy bay bên kia đi tới. Tô Kim Thư bị lôi lôi kéo kéo rất nhanh liền đi tới gần bên máy bay.
Cuối cùng lại bị Lệ Hữu Tuấn nắm tay kéo đến cửa lên máy bay, cô thấy có chút sai sai dừng bước: “Máy bay lập tức cất cánh rồi, chúng ta bây giờ đi lên làm gì vậy?”
“Không phải nói muốn tiễn anh trai của em sao? Anh không lên chỗ đó thì thế nào lại tính là tiễn rồi được.”
Lệ Hữu Tuấn căn bản không coi lời của Tô Kim Thư là chuyện gì to tát, trực tiếp nắm tay cô bước lên máy bay.
Tô Duy Nam đã ngồi xuống liếc mắt liền thấy được mặt mũi Tô Kim Thư mơ hồ đi theo sau lưng Lệ Hữu Tuấn kia. Anh ta nhíu mày, mười phần không vui quét mắt nhìn anh một cái “Đến trễ năm phút”
Lệ Hữu Tuấn không có trả lời vấn đề của anh ta, mà trực tiếp tìm vị trí đối diện anh ta ngồi xuống, thuận tay nhấn Tô Kim Thư vào chỗ ngồi bên cạnh.
Tô Duy Nam một bên ưu nhã uống rượu đỏ, một bên uể oải nhìn anh: “Đây là dự định làm gì tiếp?”
Lệ Hữu Tuấn khom lưng thay Tô Kim Thư thắt dây an toàn lại, sau đó nhìn quét qua Thomas một chút: “Có thế bay lên rồi”
“OK”“
Cửa cabin rất nhanh liền bị đóng lại, cả người Tô Kim Thư trong nháy mắt kinh ngạc.
đến ngây người, thẳng đến máy bay cất cánh bình ổn vô cùng, cô mới hồi phục tỉnh thần lại: “Không đúng, không phải nói chúng ta là đến để tiễn người sao? Làm sao… Làm sao trực tiếp tiên đến trên máy bay vậy chứ?”
Tô Duy Nam hai tay cùng đặt ở trên căm, mười phần nghiền ngẫm mà nhìn xem Lệ Hữu Tuấn: “Chuyện này lại là thế nào đây?”
Lệ Hữu Tuấn ngược lại yên tâm thoải mái: “Đi chùa máy bay, nếu như anh đã xài chùa sân bay của tôi, tôi liền đi chùa máy bay của anh, như vậy mọi người mới xem như hòa nhau”
Trong đầu Tô Kim Thư tận đến giờ phút này vẫn là trống rỗng, cô trợn mắt há mồm nhìn qua Lệ Hữu Tuấn: “Ông xã, chúng ta cũng cùng đi nước M sao?
“Hiện tại hối hận cũng không kịp nữa rồi”
“Không phải không phải, em chỉ là thấy đây cũng quá đột nhiên, em cái gì cũng không mang, thẻ căn cước của em, hộ chiếu, còn có quần áo của em nữa..”
Cô còn chưa nói xong, liền trực tiếp bị Lệ Hữu Tuấn cắt đứt: “Thẻ căn cước và hộ chiếu nơi này của anh mà, còn những thứ khác đến bên kia rồi mua cũng được”
“Thế nhưng… Trời ạ, hai đứa bé còn đang ở nhà trẻ đó!”
Tô Kim Thư vô cùng hoảng sợ lấy lại tinh thần Cũng chính là ở thời điểm này, từ cabin đẳng sau truyền đến một tràng tiếng bước chân: “Cha, mẹ, đẳng sau cabin thật là rộng lớn nha! Hơn nữa còn có thật nhiều thật nhiều đồ chơi đó”
Kim Thư quay đầu nhìn sang, phát hiện Tô.
Mỹ Chỉ đang khoa tay múa chân hướng phía bên mình đi tới.
Tô Duy Hưng đi theo ở phía sau, ghét bỏ ghê gớm: “Thế nào, có nhiều đồ chơi mới như vậy, chứng sợ hãi không gian kín đều biến mất rồi sao?”
Tô Kim Thư nhìn hai đứa bé đang nhảy nhót tưng bừng, cho dù hiện tại đã ngồi lên máy bay thì vẫn không thể tin được sự thật này.
Trước đó là ai thái độ kiên quyết, chết sống đều không cho mình đi? Mà sau khi mình rốt cục thỏa hiệp, anh vậy mà chủ động mang theo mình lên máy bay?
Chẳng lẽ những ngày này anh mỗi ngày đều loay hoay, ngày đêm điên đảo, chính là vì để dành ra thời gian đến cùng mình đi nước M sao?
Rốt cục lấy lại tinh thần, Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy một nỗi ấm áp dâng lên. Nếu không phải giờ phút này cô bị vướng phải dây.
an toàn, cô nhất định sẽ bay qua nhào đến trong ngực Lệ Hữu Tuấn, cho anh một cái ôm siêu cấp lớn!
Cái tên Lệ Hữu Tuấn này mặc dù bình thường thích dương bản mặt lạnh lùng, bày ra một dáng vẻ chững chạc đàng hoàng.
Thế nhưng đến lúc anh bắt đầu chiều chuộng người, quả thực liền có thể đem người dính chết “Ông xã, em yêu anh chết mất!”
Kéo lấy dây an toàn, Tô Kim Thư cưỡng ép vươn người đến trước mặt Lệ Hữu Tuấn, hôn chụt một cái lên gương mặt anh.
Đầu lông mày của Tô Duy Nam đang ngồi đối diện cau lại, quả thực không có mắt nhìn: *Ở trước mặt người lớn, ít nhiều cũng phải chú ý chút hình tượng”
Tô Kim Thư có chút ngượng ngùng thè lưỡi, cho đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ lại sự bất ngờ đột ngột này.
Thực ra vào một giờ trước đó, hội nghị cấp cao của Lệ Hữu Tuấn đã sớm kết thúc. Anh sở dĩ sẽ đến trễ chỉ là bởi vì đi một chuyến đến chỗ của Tân Tấn Tài.