Lục Anh Khoa cẩn thận mà bưng cốc thủy tinh đến trong tay Lệ Hữu Tuấn, có chút phân vân thăm dò hỏi: “Cậu chủ, nếu không thì bây giờ thuộc hạ sẽ đi báo cho mợ chủ biết…”
“Không cần đâu, ra ngoài.’ Lúc này sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn vô cùng lạnh lùng, thậm chỉ cả cốc nước cũng lười đưa tay ra lấy.
Đi theo anh nhiều năm như vậy, đương nhiên là biết cơn giận của cậu chủ lúc này đây đã dâng lên cực điểm rồi, Lục Anh Khoa cũng không nói thêm gì, sau khi đặt cốc nước sang một bên liền xoay người rời đi.
Lục Anh Khoa vừa mới bước ra khỏi của phòng, bọn Thẩm Tư Huy nhanh chóng tụ tập lại: “Sao vậy?”
Đối mặt với đôi mắt mong chờ của mọi người, Lục Anh Khoa có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Tân Tấn Tài vỗ tay lên đùi một cái: “Tôi đã nói rồi mà, sau khi anh ấy tỉnh lại, quả nhiên sẽ quên hết sạch mọi chuyện điên cuồng xảy ra lúc đó rồi.”
Vẻ mặt Lục Anh Khoa lạnh lùng: “Hơn nữa giờ anh ấy còn đang tức giận mợ chủ, trách cô ấy không đi thăm anh ấy.”
“Người ta đã bị anh ấy chỉnh đốn thành như vậy, đổi lại là tôi thì đã sớm cầm theo thanh đao dài bốn mươi mét mà chém anh ấy thành thịt vụn rồi, còn đi thăm anh ấy, mơ đi!” Tân Tấn Tài xoa xoa tay, tức giận mà nói, giọng điệu tràn đầy đồng cảm và thương xót cho Tô Kim Thư.
“Được rồi, anh đừng có mà giậu đổ bìm leo ở đây nữa, tình huống hiện giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Vấn đề của Hoa Đông vừa đặt ra, mọi người đều rơi vào im lặng.
Cuối cùng vẫn là Lục Anh Khoa phá vỡ sự yên lặng: “Chúng ta yên lặng quan sát thay đổi trước đi!”
Dù sao chuyện này người bị hại là Tô Kim Thư, quyền quyết định cũng phải giao cho cô.
* “Mẹ, đã mấy ngày chúng ta chưa qua gặp cha rồi!”
Lúc cơm trưa, Tô Mỹ Chỉ có chút uể oải mà khẩy khẩy đồ ăn trong bát, than thở.
“Mẹ, hôm nay là chủ nhật, hay là sau khi chúng ta ăn cơm xong thì đi tìm cha đĩ?”
Tô Mỹ Chi bưng bát rồi chạy đến thở hổn hển trước mặt Tô Kim Thư, chớp đôi mắt to tròn đáng thương mà nhìn cô, dường như là đang cầu xin Con bé này lại bày ra bộ dạng này với mình.
Nếu như mà là lúc bình thường, Tô Kim Thư sớm đã thu dưới bộ dạng nũng nịu này của con gái rồi Nhưng mà lúc này…
Khác với trước đây rồi.
Nếu như cô không có một lần điên cuồng đó với Lệ Hữu Tuấn, có lẽ cô còn có thể thuyết phục mình.
Để cho Lệ Hữu Tuấn tiếp tục làm cha trên danh nghĩa cho hai đứa con của mình.
Bây giờ cô thực sự không biết mình phải đối mặt như thế nào.
Đã cách ba ngày từ cái ngày xảy ra chuyện đi rồi.
Đừng nói là gặp Lệ Hữu Tuấn một lần, thậm chí còn không nhận được cuộc điện thoại nào của anh…
Tô Kim Thư ngồi thụp xuống, đưa tay bế Tô Mỹ Chỉ: “Mỹ Chỉ, Duy Hưng à, thực ra có một chuyện, hôm nay mẹ phải nói thẳng với các con…
Vẻ mặt Tô Mỹ Chỉ đầy ngây thơ: “Mẹ?”
Tô Duy Hưng thông mình nên rất nhanh đã cảm nhận được mùi nguy hiểm đang ập đến: “Mẹ, mẹ muốn nói cái gì?”
“Thực ra là chuyện giữa người lớn với nhau không đơn giản như các con nghĩ, thực ra cha của con đã có…”
“Đinh rinh rinh, đinh rinh rinh!”
Tô Kim Thư còn chưa nói xong, âm thanh thanh thúy của chuông điện thoại đã vang lên, cắt đứt lời cô.
“Là điện thoại của chai”
Tô Mỹ Chỉ nhìn qua thấy trên màn hình hiện lên biểu tượng của Lệ Hữu Tuấn.
Cô bé vui vẻ mà chạy qua, ấn xuống nút nghe: “Cha, Mỹ Chi nhớ cha lắm đó!”
Đầu bên kia điện thoại, hơi thở của Lệ Hữu Tuấn vốn có chút áp lực, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói trong trẻo vui vẻ của Tô Mỹ Chị, liền hơi thả lỏng ra: “Mỹ Chỉ ngoan, gọi mẹ con ra nghe điện thoại đi.”
“Vâng ạ.’ Tô Mỹ Chỉ vui vẻ mà đưa điện thoại đến cho Tô Kim Thư.
Nhìn thấy trên điện thoại hiện lên biểu tượng đã chuyển máy, thật lâu sau Tô Kim Thư mới nhận lấy điện thoại, cô hít sâu một hơi: ‘Alo?”
Đầu bên kia của điện thoại cũng yêu tĩnh, tiếng hô hấp của Lệ Hữu Tuấn rất nặng nề, giống như đang cố gắng kìm chế sự tức giận của mình: “Ở đâu?”
Hơn mấy ngày không nghe thấy động tĩnh gì, hôm nay, nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, tim Tô Kim Thư nhịn không được mà đập nhanh hơn.
Lúc đó ở trong ngôi nhà tình yêu đó, anh cũng dùng giọng nói trầm thấp như vậy, thủ thỉ những lời quyến rũ bên tai.
Cô sợ người đàn ông này, vì sự điên cuồng của anh vào đêm đó.
Nhưng mà cô lại không thể không thừa nhận, sau khi điên cuồng và sợ hãi, thì cô căn bản không thể không thừa nhận, từ sợi tóc cho đến gót chân đều vô cùng thoải mái.
“Ở… nhà”
Tô Kim Thư cố gắng kiềm chế tâm tình của bản thân, làm cho giọng nói của mình nghe như rất bình tĩnh.
“..Ba ngày đều ở nhà sao?”
Tim Tô Kim Thư liền đập điên cuồng.
Giọng điệu của người đàn ông, bình tĩnh đến vô vị, dễ nhận thấy anh đã khôi phục lại lí trí rồi.
Nhưng mà anh lại đi hỏi vấn đề này, đã có phải là đại diện cho việc, anh đã không hề nhớ gì về chuyện đêm đó nữa không?
Không biết vì sao, trong lòng Tô Kim Thư lại có chút mất mát.
Rõ ràng là cô đã dự đoán trước được tình huống này, thậm chí còn dặn dò bọn Lục Anh Khoa không được tiết lộ, nhưng vì sao lúc biết được Lệ Hữu Tuấn thực sự đã quên mất một đêm điên cuồng với mình, trong lòng cô cứ giống như có đồ gì đó đè lên vậy?
Rất tốt” Lúc này giọng nói của Lệ Hữu Tuấn đã kiềm chế được sự tức giận: “Cho em một tiếng, lập tức đến bệnh viện quân khu”
Vứt lại những lời này, điện thoại liền bị dập tất.
Tô Kim Thư vô cùng buồn bực mà nhìn màn hình điện thoại đã tối đen: Tên khốn này, rõ ràng là anh ta ăn hiếp mình thảm như vậy, giờ lại còn dám dùng bộ dạng vênh mặt hất hàm mà ra lệnh cho mình!
Tức giận mà ném điện thoại sang một bên, định chống cự với Lệ Hữu Tuấn đến cùng.
Hôm nay cô không đi đâu hết, xem anh có thể làm gì cô.
“Mẹ, tại sao cha lại ở bệnh viện, có phải là cha ngã bệnh rồi không?”
Tô Kim Thư quên mất, vừa nấy lúc Tô Mỹ Chỉ nghe điện thoại, mở loa ngoài của điện thoại.
Cho nên toàn bộ nội dung đoạn hội thoại vừa nấy đều bị hai đứa nhóc nghe thấy hết rồi Tô Kim Thư ngây người ra một lát, vẫn cứ quyết định trả lời sự thật: “Cha của con bị thương.”
“Cha bị thương rồi, con muốn đi bệnh viện thăm cha” Tô Mỹ Chỉ vừa nghe thấy Lệ Hữu Tuấn bị thương, đôi mắt liền đỏ lên, bắt đầu khóc loạn lên Tô Duy Hưng lại nhíu mày, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tô Kim Thư.
Trước đây Tô Kim Thư không quan tâm là xảy ra chuyện gì, đều sẽ trao đổi với cậu bé Nhưng mà lần này…
Bị Tô Mỹ Chỉ làm loạn đến mức không còn cách nào nữa, Tô Kim Thư chỉ có thể gọi xe đưa hai đứa nhỏ đến bệnh viện quân khu.
Cho dù thế nào đi nữa, có hai đứa trẻ làm bảo vệ, Lệ Hữu Tuấn cũng không dám làm gì với cô.
Bốn mươi phút sau, Tô Kim Thư nắm tay hai đứa trẻ đi đến trước cổng phòng bệnh VIP.
“Cộc cộc cộc.”
Sau khi chần chừ một lát, Tô Kim Thư khẽ gõ cửa phòng, Rất nhanh bên trong có một giọng nói lạnh lùng quen thuộc truyền đến. “Vào đi.”
Cửa lớn của gian phòng bị đẩy ra, Tô Ki Thư đi vào trong trước, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đang năm trên giường.