Nhưng đột nhiên trong đầu cô có một tia sáng lóe lên, cô nghĩ ra rồi!
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô không phải là người lúc trước động tay động chân với cô trong tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Lệ Thiên hay sao?
Hình như tên cậu ta là... Lệ Hạo Nhân!
Nhưng sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ cậu ta đến tìm Lệ Hữu Tuấn ư?
Tô Kim Thư cũng không có một chút ấn tượng tốt nào đối với người đàn ông này cả, cô hơi nhíu mày lại:
"Cậu đến tìm Lệ Hữu Tuấn à? Anh ấy không có ở đây đâu."
Lệ Hạo Nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, thậm chí còn mang theo sự khinh bỉ ghét bỏ cực kì rõ ràng:
"Tôi không đến tìm anh hai, tôi đến tìm cô."
Lệ Hạo Nhân khiến Tô Kim Thư cảm thấy hơi bất an, dù sao ngay trong lần đầu tiên hai người gặp nhau thì người đàn ông này đã táy máy tay chân với cô rồi, cách ăn nói cũng không sạch sẽ gì.
Bây giờ nhìn thấy cậu ta, Tô Kim Thư nhíu chặt hai hàng chân mày lại, rõ ràng là cô cũng không tin câu nói này của cậu ta:
"Tìm tôi ư?"
Sau khi Lệ Hạo Nhân nhìn thấy phản ứng này của cô thì nụ cười mỉa mai trên mặt cậu ta lại càng rõ ràng hơn:
"Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không động vào người đàn bà của anh em mình đâu, nhận thức tôi vẫn phải có! Chỉ tiếc là có những người lại không hiểu được đạo lý này!"
"Cậu nói như vậy là có ý gì?"
Lệ Hạo Nhân không trả lời câu hỏi của cô mà lấy một cái túi giấy kraff từ túi tiền phía sau ra.
Gương mặt của cậu ta rất lạnh lùng, cả người từ trên xuống dưới đè nén lửa giận khó có thể che lấp được, cậu ta đưa bàn tay đang cầm cái túi ra trước mặt Tô Kim Thư:
"Tôi không quan tâm tại sao cô lại muốn thứ này, thế nhưng lần này cô đã hại Lục Anh Khoa rồi!"
Tô Kim Thư kinh ngạc nhìn cậu ta:
"Cậu nói cái gì? Cậu nói... Lục Anh Khoa anh ta làm sao vậy?"
Lệ Hạo Nhân lạnh lùng nhìn cô:Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^"Tôi cho rằng cô là người phụ nữ của Lệ Hữu Tuấn thì phải hiểu rõ người đàn ông của mình nhất mới đúng, thế nhưng lúc này cô lại cứ khăng khăng làm một chuyện cực kì ngu xuẩn. Cô thật sự cho rằng anh hai không biết gì hết hay sao? Từ lần đầu tiên cô nhờ Lục Anh Khoa giúp đỡ thì anh ta cũng đã rơi xuống bùn rồi. Nếu như cô không phải là người phụ nữ của anh hai thì chắc chắn là bây giờ tôi đã cho kẻ ngu xuẩn tự cho mình là đúng như cô một viên đạn rồi!"
Sau khi Tô Kim Thư nghe cậu ta nói như vậy thì hoàn toàn sợ ngây người, cô thật sự không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này nữa:
"Lục Anh Khoa anh ta... nếu anh ta biết Lệ Hữu Tuấn đã phát hiện ra từ lâu rồi thì tại sao anh ta vẫn còn..."
Tô Kim Thư còn chưa nói hết cậu đã bị Lệ Hạo Nhân thẳng thừng cắt lời:
"Tôi cứ nghĩ rằng cô có thể xem như một người phụ nữ thông minh, thế nhưng hiện tại tôi mới phát hiện, trình độ giả ngu của cô còn tốt hơn! Vì một người phụ nữ mà làm trái lệnh của anh hai, thậm chí lẻn vào skynet sau lưng anh ấy để tìm kiếm manh mối về Tô Duy Nam cho cô, cô thật sự cho là anh ta làm như thế chỉ vì cô là người phụ nữ của ông chủ anh ta thôi sao?"
Ở sâu trong đầu óc cô như có một sợi dây thần kinh đột nhiên đứt đoạn, Tô Kim Thư sợ hãi trợn tròn hai mắt, không dám tin tưởng mà lắc đầu:
"Không, Lục Anh Khoa tuyệt đối sẽ không có tình cảm với tôi..."
Lệ Hạo Nhân lạnh lùng cười một tiếng:
"Đúng là một người phụ nữ bạc tình bạc nghĩa!"
Sau khi nói xong lời này thì Lệ Hạo Nhân xoay người định rời đi, nhưng cậu ta còn chưa đi được mấy bước thì lại đột nhiên ngừng lại:
"Nếu như lần này Lục Anh Khoa còn có mạng sống trở về, nếu cô dám đến gần anh ta nửa bước thì không quan tâm cô có phải là người phụ nữ của anh hai hay không, tôi đều sẽ không tha cho cô đâu!"
"Tôi..."
Tô Kim Thư cứ ngơ ngác đứng tại chỗ như vậy, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Cô nhìn Lệ Hạo Nhân xoay người muốn đi mà chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng hổ thẹn bất an, cô nhanh chóng đuổi theo ngăn lại đường đi của cậu ta:
"Bây giờ Lục Anh Khoa thế nào rồi? Cậu có thể nói cho tôi biết hay không?"
Lệ Hạo Nhân lạnh lùng cười:
"Nói cho cô biết ấy hả?"
"Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ tôi nên tôi sẽ nghĩ cách!"
"Nghĩ cách ư? Cái cách mà cô nói có phải là đi tìm anh hai cầu xin không?"
Tô Kim Thư sửng sốt.
Nếu không thì làm sao bây giờ? Bây giờ ngoài việc cầu xin Lệ Hữu Tuấn ra thì cô chẳng làm được gì nữa cả.
Đáy mắt Lệ Hạo Nhân trồi lên một tia căm ghét:
"Đủ rồi đấy! Cô đừng có ở chỗ này tự cho mình là thông minh nữa! Người đàn ông của cô tính tình thế nào mà cô còn không biết hay sao? Tôi cho cô biết, cô vĩnh viễn đừng mở miệng nói chuyện của Lục Anh Khoa với anh ấy thì có lẽ Lục Anh Khoa còn có thể giữ được mạng sống, nếu như cô đi cầu xin thì anh ta chết chắc rồi! Vậy nên tôi cầu xin cô cách anh ta xa một chút! Tôi thay mặt anh ta cám ơn cô!"
Mãi đến tận khi bóng người của Lệ Hạo Nhân hoàn toàn biến mất trong tầm mắt thì cô mới dần dần hoàn hồn lại:
"Lục Anh Khoa... sao lại có thể cơ chứ?"
Sao Lục Anh Khoa có thể thích cô cơ chứ?
Từ đầu tới cuối cô vẫn luôn ở bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, cho dù là trong mắt hay trong lòng thì từ xưa đến nay cô vẫn chỉ có một mình Lệ Hữu Tuấn.
Cho dù cô có mang đến không ít phiền phức cho Lệ Hữu Tuấn, thậm chí còn gây ra rất nhiều rắc rối cho anh, thế nhưng chắc chắn là cô chưa từng thể hiện một chút tình cảm nào đối với người đàn ông khác cả.
Sao Lục Anh Khoa lại thích cô được cô chứ?
Lần này, cô thật sự không nhận ra được một chút nào cả...
Nàng cứ ngơ ngác đứng tại chỗ như vậy, cô nhìn túi giấy kraff trong tay mà chỉ cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Làm sao bây giờ?
Vì thứ này mà cô không chỉ hại Lục Anh Khoa mà còn làm tổn thương tình cảm của Lệ Hữu Tuấn nữa.
"Tô Kim Thư, cái đồ ngu ngốc này!"
Cô đau khổ che mặt ngồi xổm trên mặt đất.
Từ xưa đến nay cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô sẽ ngu xuẩn đến nước này!
Làm sao bây giờ? Cô đã hại Lục Anh Khoa, thậm chí cô còn không biết phải đối mặt với Lệ Hữu Tuấn như thế nào nữa.
"Bà chủ, cô làm sao vậy? Có phải có nơi nào không thoải mái không?"
Lâm Mộc đi mua thức ăn trở về, bà ấy vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Kim Thư ngồi xổm trên mặt đất nên sợ đến thay đổi cả sắc mặt.
Lúc này Tô Kim Thư rất khó chịu, nhưng có muốn khóc cũng không khóc ra được:
"Tôi thấy hơi buồn nôn."
Lâm Mộc đoán là các phản ứng nôn nghén của cô lại tới nữa rồi:
"Đây đây, để tôi dìu cô đi lên tầng, cô nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi, ngày hôm nay tôi sẽ nấu vài món khiến cô ăn ngon miệng hơn."
"Vâng."
Tô Kim Thư ngơ ngác đi lên tầng, từ đầu tới đuôi trong lòng cô vẫn ôm cái túi giấy kraff kia.
Mãi đến tận khi Lâm Mộc đóng cửa phòng lại thì cô mới chậm rãi ngồi dậy.
Cô mở túi ra, bên trong là trang bị vũ khí loại nhỏ.
Vì nguyên liệu tạo nên thứ này cực kì đặc biệt nên khi đi qua cửa an ninh cũng sẽ không bị phát hiện ra.
Thứ này không mua được trên thị trường mà nhất định phải mua bên trong chợ đen.
Lục Anh Khoa đi chợ đen mua vũ khí thì sao Lệ Hữu Tuấn có thể không biết được?
Tô Kim Thư nghĩ đến đây thì hận không thể cho mình hai cái tát!
Cô thực sự là quá ngu ngốc, thà rằng cô đi tìm Thẩm Tư Huy, Tần Tấn Tài... thế nhưng cô lại cứ khăng khăng đi tìm người không nên tìm nhất.
Nếu như lúc ấy cô biết tình cảm của Lục Anh Khoa đối với cô thì có chết cô cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.
Hiện tại cô nên làm gì đây?
Ngay khi Tô Kim Thư đầu óc không tỉnh táo, tay chân luống cuống thì điện thoại di động bên cạnh cô vang lên.
"Reng reng reng, reng reng reng."
Tiếng chuông lanh lảnh kéo lý trí của cô lại.
Tô Kim Thư vốn không có tâm trạng nghe điện thoại, nhưng chuông điện thoại di động vẫn cứ vang lên không ngừng, không chịu yên tĩnh lại dù chỉ một giây.
- --
P/S: Chào các độc giả thân mến, dạo này cảm xúc dâng trào quá nên từ chương sau mình sẽ viết thật nhiều nhiều để các bạn đọc nha. Mà một chương nhiều chữ nên số xu sẽ tăng để phù hợp, mong các bạn ủng hộ mình tiếp nha~