Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 511: Chương 511: Mộ Mẫn Loan có vẻ hơi kỳ lạ




Chỉ nghĩ đến việc nhét hai mươi cân thịt vào.

người, đến lúc đó, đừng nói là Lệ Hữu Tuấn, cô cũng sẽ chán ghét chính mình!

Khi hai người lững thững đi đến cửa phòng chờ, đột nhiên từ bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc, rất lo lắng “Bác sĩ, bác sĩ, hay là anh có thể kiểm tra lại cho tôi đi!”

Bác sĩ đọc kỹ bản kết quả trên tay: “Cô Mộ, cô đã đến bệnh viện của chúng tôi kiểm tra bốn lần. Kết quả của mỗi lần đều giống nhau. Thực sự không cần phải tái khám. Nếu thực sự lo lắng, cô có thể đến bệnh viện lớn khác để kiểm tra lại.”

Cô Mộ? Bước chân của Tô Kim Thư đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn.

Giọng nói vừa mới cất lên không hề xa lạ với cô, chính là Mộ Mãn Loan!

Tại sao mà Mộ Mẫn Loan lại có thể đến khoa sản và phụ khoa? Lúc này, Mộ Mẫn Loan thất thần từ trong phòng bệnh bước ra.

Cô ta hóa trang rất kín, trên mặt có đeo kính râm bản rộng nên hầu hết mọi người đều không để ý đến cô.

Tuy nhiên, Tô Kim Thư đang đứng bên cạnh, đã nhận ra cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Mộ Mãn Loan cúi đầu run rẩy bước ra bên ngoài, không để ý xem có người từ bên kia đi tới hay không.

Khi cô ta đi đến bên cạnh Tô Kim Thư, đột nhiên chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, tờ kết quả trên tay cô ta cũng rơi xuống đất.

Mộ Mẫn Loan cứ thế này ngồi sụp xuống đất, cô ta che mặt và bắt đầu khóc, hoàn toàn không.

quan tâm đến thân phận của mình “Huhuuu: Tiếng khóc này nhanh chóng thu hút ánh mắt của những người xung quanh “Nhìn xem, người cô nói là cái cô đang ngồi khóc dưới đất sao?”

“Ai chứ? Cô đang nói cô gái ngồi dưới đất khóc sao?”

“Này, hình như là đúng, tôi có cảm giác đó là ảnh hậu, Mộ Mẫn Loan!”

“Không phải, Mộ Mẫn Loan vẫn chưa kết hôn mà? Làm sao cô ấy có thể xuất hiện ở khoa sản?”

“Chúng ta đi xem, nếu thật sự là cô ấy, đây sẽ là tin tức lớn…”

Thấy mọi người xung quanh ngày càng đến gần, Tô Kim Thư cau mày kéo Mộ Mẫn Loan đứng lên khỏi mặt đất: “Mẫn Loan, đi theo tôi.”

Cô kéo Mộ Mẫn Loan đi thật nhanh, Lệ Hữu Tuấn đi theo họ và nhặt tờ kết quả rơi trên mặt đất.

Anh nhìn tờ kết quả, và ánh mất anh thay đổi vài lần.

Tô Kim Thư đưa Mộ Mẫn Loan đến một khu vực yên tĩnh hơn phía sau bệnh viện.

Lệ Hữu Tuấn đứng cách đó không xa và chờ đợi, nhưng không bước tới.

Mộ Mãn Loan lúc này vẫn còn đang nức nở, nhưng tâm trạng của cô ta rõ ràng đã tốt hơn trước.

Mặc dù Tô Kim Thư không thích Mộ Mẫn Loan cho lảm, nhưng thấy cô ta khóc rất buồn, cô đã lấy khăn giấy trong túi ra và đưa cho cô ta: “Mộ Mãn Loan, cô không biết mình là người của công chúng sao? Cô không nghĩ đến hậu quả của hành động hôm nay sao?”

Đôi mắt đâm lệ của Mộ Mẫn Loan mơ hồ, cô ta ngây người: “Tôi không thể quan tâm nhiều như vậy nữa”

Không thể quan tâm nhiều như vậy có nghĩa là gì? Tô Kim Thư cảm thấy rất lạ. Chuyện gì đã xảy ra với Mộ Mẫn Loan? “Mộ Mẫn Loan, tôi hỏi cô, rốt cuộc là cô bị làm sao vậy?”

“Khó khăn lắm cô mới lên được vị trí này, nếu cô bị đám paparazi làm lộ tư liệu đời tư, cô còn có thể làm gì chứ?”

“Trước đây có anh trai tôi nuôi cô, bây giờ cô nghĩ còn ai chăm sóc cho cô nữa sao?”

Khi Mộ Mẫn Loan nghe thấy điều này, đôi mắt của cô ta đột nhiên trở nên vô cùng tối tăm.

Đúng!

Tô Duy Nam bây giờ đã có một vợ chưa cưới quyền lực, còn Mộ Mẫn Loan chẳng là gì cả.

Hơn nữa…

Cô ta cần tiền bây giờ, rất nhiều tiền.

Chỉ cần có thể giữ được Tô Duy Nam bên mình, cô ta sẵn sàng chỉ bao nhiêu tiền cũng được.

Tô Kim Thư nói gì cũng đúng, nhất định không được làm ầm!

Mộ Mẫn Loan như chợt bừng tỉnh, nước mắt cô ta ngừng lại ngay lập tức.

Cô ta nhìn Tô Kim Thư với một nụ cười xấu hổ trên khuôn mặt.

Tuy có thể thấy nụ cười của cô ta rất miễn cưỡng, nhưng rõ ràng là cô ta đã khôi phục lại: “Kim Thư, cảm ơn cô, tôi vừa bị sốc”

“Cô có chắc là mình ổn không?”

Mộ Mẫn Loan lắc đầu: “Tôi không sao, không sao”

Nói xong, cô ta như chợt nhớ ra điều gì đó, khi nhìn xuống dưới, cô ta phát hiện tờ kết quả đang cầm trên tay đã biến mất.

“Kết quả của tôi đâu? Tại sao lại mất tích rồi?”

Cô ta hoảng sợ đứng dậy nhìn xung quanh.

Đúng lúc này, Lệ Hữu Tuấn cũng từ bên ngoài hành lang bước vào, giơ tay đưa đồ cho cô ta: “Vừa rồi tôi nhặt cho cô.”

Mộ Mẫn Loan nhìn Lệ Hữu Tuấn với vẻ mặt kỳ quái, thậm chí có chút xấu hổ.

Cô ta cứng nhắc nhận lấy: “Cám ơn anh Lệ”

Lệ Hữu Tuấn không nói, nhưng bước đến bên cạnh Tô Kim Thư với giọng lạnh lùng: “Cô không cần khách sáo, tiện tay thôi”

Khi anh nói điều này, không có biểu hiện nào khác, có nghĩa là anh hoàn toàn không nhìn thấy nội dung? Mộ Mãn Loan không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Kim Thư, bên ngoài bệnh viện vẫn có người đợi anh, anh về trước đây!”

“Mộ Mẫn Loan, cô có chắc là cô thực sự khỏe không?”

Trước khi Mộ Mẫn Loan nói xong, cô đã nhìn thấy một bóng dáng cao và dài từ phía bên kia hành lang bước tới.

Giọng nói quyến rũ có chút không hài lòng vang lên: “Để tôi ở bên ngoài đợi, còn cô ở đây nói chuyện phiếm với người khác?”

Giọng nói này là…

Tô Kim Thư sửng sốt một hồi, đầu lên, lập tức vui mừng khôn xiết: “Anh trai”

Cô lao về phía Tô Duy Nam trong vài bước và lao vào vòng tay anh.

Tô Duy Nam khóe miệng cong lên ôm lấy cô: “Vẫn coi mình như một đứa trẻ!”

Tô Kim Thư mím môi và hạnh phúc tựa vào vòng tay Tô Duy Nam: “Em mặc kệ, dù em 70 80 tuổi, anh vẫn là anh trai em, nhất định phải chiều chuộng em!”

Tô Duy Nam vui vẻ: “Được rồi, em nói đúng”

Tô Kim Thư đang vui vẻ đứng trong vòng tay của Tô Duy Nam thì bổng thấy đăng sau mình trào dâng một luồng hơi lạnh.

Cô vẫn chưa hoàn hồn, đột nhiên cảm thấy thất lưng nặng trĩu, cô bị kéo ra khỏi vòng tay của Tô Duy Nam, rồi ngã vào vòng tay của Lệ Hữu Tuấn.

Tô Kim Thư nhìn lên ánh mắt phòng bị và không vui của Lệ Hữu Tuấn, chỉ cảm thấy hơi buồn cười Nhưng lúc này, Tô Kim Thư mới phát hiện ra räng khi Mộ Mẫn Loan nhìn thấy anh trai mình, cô †a gần như vô thức giấu bản kết quả trong tay sau lưng, sắc mặt trắng bệch.

Quái lạ, cô ta đang che giấu điều gì vậy? “Cậu Lệ, vừa rồi cậu ghen tuông với tôi sao?”

Lệ Hữu Tuấn trực tiếp ôm Tô Kim Thư vào lòng Anh lên tiếng, giọng điệu của anh rất khó chịu “Tô Duy Nam, sau này anh không được phép chạm vào người phụ nữ của tôi bằng bàn tay bẩn thiu của mình”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.