“Lệ Hữu Tuấn, con đã quên lời cha nói trước đây rồi sao? Con sẽ không được phép rời khỏi thủ đô trong vòng ba tháng tới!”
Bạch Ninh Hương hai mắt nhìn chăm chăm về phía anh, vẻ mặt rất không vui.
Nghe đến đây, Lệ Hữu Tuấn dừng chân, quay đầu nhìn qua: “Vậy thì phiên mẹ, nhờ mẹ nói với ông ấy, nếu ông ấy có thể ngăn cản con thì chỉ cần đến và thử.”
“Lệ Hữu Tuấn… Lệ Hữu Tuấn!”
Bạch Ninh Hương ánh mắt liền tối đi Thấy vậy, Ninh Lan Kiều vội vàng bước tới Cô ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng dỗ dành: *Dì Ninh Hương, cháy nghĩ anh Hữu Huân thực sự có việc gấp. Dù sao, lần này cháu cũng có một kỳ nghỉ phép kéo dài một tháng, vì vậy khi anh ấy trở lại chúng ta lại hẹn gặp cũng không quá muộn đâu ạ.”
Bạch Ninh Hương không ngừng vỗ ngực cho xuôi cơn tức: “Quan hệ giữa cha con họ không tốt. Lần này, cha nó bảo nó không được rời khỏi thủ đô. Nhưng Hữu Huân hiện tại như vậy rõ ràng muốn khiêu chiến cha mình! Ài, thật sự là không khiến người ta hết lo được!”
Sau nửa giờ.
Tân Tấn Tài mặc áo khoác trắng bước xuống xe. Anh ta liếc nhìn Lục Anh Khoa hỏi: “Chị dâu sao vậy?”
Lục Anh Khoa lắc đầu đáp “Tôi không biết tình hình cụ thể. Tất cả những gì tôi biết là cô ấy có vẻ hơi buồn ngủ và đã ngủ được một lúc lâu rồi.”
“Buồn ngủ?”
Tân Tấn Tài đi theo Lâm Mộc lên lầu hai với vẻ mặt nghỉ hoặc.
Bên trái là phòng ngủ của Tô Kim Thư, khi anh hai đi vắng, không có Lâm Mộc đi cùng thì anh thật sự không dám đi vào.
“Chị hai!”
Tô Kim Thư chưa hiểu ra ý mình nói gì thì đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn.
Tân Tấn Tài không ngờ lại quấn lấy cô trong chăn, trực tiếp ôm cô vào lòng “Bác sĩ Tân, cậu thả tôi xuống, tôi thực sự không sao!”
Tân Tấn Tài cản chặt răng, cưỡng ép đi ra ngoài “Em không thể lo được nhiều như vậy nữa. Em phải đưa chị đến bệnh viện khám, bác sĩ nói không sao thì mới được. Băng không thì có chuyện gì xảy ra, anh hai, anh ấy chắc chắn không tha cho em!”
Tô Kim Thư muốn vùng vẫy, nhưng cả người bị chăn bông kẹp chặt và không thể cử động được. Cô nhìn Tân Tấn Tài không nói nên lời, chỉ có thể ngoan ngoãn buông tay chịu trói, và bị khiêng đến bệnh viện.
Tân Tấn Tài tìm được một nữ bác sĩ đáng tin cậy và đưa Tô Kim Thư vào. Trong phòng tư vấn, nữ bác sĩ liếc nhìn cô “Nhìn sắc mặt của cô có vẻ rất tệ, chỗ nào khó chịu hả?”
“Chỉ là vài ngày nay, tôi đột nhiên cảm thấy lờ đờ hơn, và cũng hay buồn nôn. Tôi không có nhiều cảm giác ngon miệng. “
Tô Kim Thư suy nghĩ một lúc: “Những chỗ khác đều ổn.”
“Buồn nôn chán ăn, còn hay uể oải, không có tinh thần?”
Nữ bác sĩ vừa hỏi vừa ghi vào bệnh án: “Tháng trước kinh nguyệt đến khi nào?”
Tô Kim Thư sững sờ một lúc, cô nhéo nhéo đếm ngày: “Khoảng, khoảng ngày mùng năm tháng trước.”
“Bây giờ là thứ mười hai, kinh nguyệt của cô đã bị chậm hơn một tuần.”
Khi nữ bác sĩ nói điều này, trong lòng cô đã có phán đoán sơ bộ: “Căn cứ vào các triệu chứng mà bạn mô tả thì rất có thể bạn đang mang thai”.
“Cái gì? Có thai?” Trái tim đang đập của Tô Kim Thư đột nhiên lỡ nhịp.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô ấy, nữ bác sĩ liếc cô một cái đầy ẩn ý. Nhìn Tô Kim Thư đang ngây ngốc, bác sĩ nữ kia cảm thấy có chút bất lực. Nếu không phải là người Tân Tấn Tài đưa vào thì cô phải dạy cho một bài học.
Trí não của Tô Kim Thư bây giờ hết sức mơ hồ, nhìn chăm chằm vào nữ bác sĩ một cách đáng thương, chỉ mong rằng cô ấy sẽ cho mình một câu trả lời chính xác.
Nữ bác sĩ nắn nót vài nét trên tờ phiếu “Cô nhìn tôi cũng vô dụng. Việc chẩn đoán cần phải dựa vào biểu mẫu giám định Làm xét nghiệm máu và siêu âm B trước, sau đó chờ kết quả. “
Xé hai mảnh giấy đưa cho cô, nữ bác sĩ khựng lại rồi chuyển lời: “Tuy nhiên, đôi khi ba bữa ăn không đúng giờ, cảm lạnh trúng gió,… cũng sẽ có triệu chứng này”
Tô Kim Thư nhận tờ đơn và đi ra khỏi phòng tư vấn tâm trạng chán nản như một quả bóng bị xì hơi. Sự khó chịu về thể xác dường như bị dập tắt bởi tin sấm sét này.
Điều khiến cô không thể đứng vững bây giờ là trái tim nhỏ bé của mình đã trở nên một mớ hỗn độn.
Cuộc sống của cô gần đây có quá dễ dàng không? Ngay cả ky kinh bị chậm hơn một tuần mà không có cảm giác gì! Mặc dù ý tưởng mang thai đã từng lóe lên trong đầu cô, nhưng khi nghe điều đó từ miệng của bác sĩ như thế này, Tô Kim Thư vẫn sẽ choáng váng.
Tính ra, cô và Lệ Hữu Tuấn đã ở bên nhau hơn nửa năm. Trong khoảng thời gian này, số lần thân mật giữa hai người ngày càng thường xuyên hơn. Và Lệ Hữu Tuấn đó không bao giờ đeo bao cao su. Tô Kim Thư từng can đảm để hỏi tại sao, sau đó cô liền bị anh tra tấn suốt đêm. Cuối cùng, cô ấy đáp lại trong tâm trạng vui vẻ: “Ngủ với vợ của mình thì đeo bao làm gì?
Vì vậy, mỗi khi hai người tiếp xúc gần gũi đều là không dùng bất cứ thứ gì. Bụng của Tô Kim Thư đã không có động tĩnh dù họ ở bên nhau lâu chỉ là vì lần nào cô ấy cũng bí mật uống thuốc sau khi quan hệ.
Tuy nhiên, sự khó chịu giữa quá khứ và Lệ Hữu Tuấn, nó không đủ để làm cho cô có thể đối mặt với cuộc sống mới khó khăn như vậy.
Điều gì thực sự khiến Tô Kim Thư không yên tâm, là một cái gai đâm vào trái tim Tô Kim Thư. Mặc dù cô ấy thực sự là vợ của Lệ Hữu Tuấn về mặt pháp lý, nhưng cô thậm chí còn chưa gặp gia đình anh. Điều này đâu có gì khác với người thứ ba, thứ tư được bao.
nuôi bên ngoài đâu?
Trong hoàn cảnh và hoàn cảnh khó xử như vậy, làm sao cô ấy có thể mang thai đứa con của Lệ Hữu Tuấn được? Khi Tô Kim Thư bước ra ngoài với tờ xét nghiệm do bác sĩ kê đơn, cô vẫn còn hơi sững sờ.
Bác sĩ có nhầm lẫn gì không? Cô hình như có một lần quên không uống thuốc tránh thai thôi? Nhưng nếu cô thực sự đang mang thai thì sao?
Tô Kim Thư vô thức vuốt ve bụng mình.
Phá thai? Làm sao cô ấy có thể nỡ lòng?
Lệ Hữu Tuấn đẹp trai không chê vào đâu được. Chắc chắn đứa con trong bụng cô sẽ là một nhân tài vừa xinh đẹp lại vừa thông minh.
Còn Lệ Hữu Tuấn thì sao? Nếu bây giờ anh ấy biết mình đang mang thai, anh sẽ chọn giữ đứa trẻ, hay là phá nó đi?