Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 601: Chương 601: Ngồi đợi đến đồn cảnh sát đi




Nhưng ở trong thế giới của trẻ con, chúng chỉ biết rằng đúng là đúng và sai là sai.

Khúc Nhất Phảm bướng binh đứng trước mặt Khúc Thương Ly, mặc dù lúc này nước mắt cậu đã bắt đầu trào ra.

Nhưng cậu vẫn nghiến răng, không hề xuống nước: “Con không sai, con sẽ không bao giờ xin lỗi Sau khi mẹ tên mập nghe thấy những lời này, bà ta càng tức giận đến sắp bốc khói: “Nhìn xem nhìn xem, trẻ con bây giờ không biết được giáo dục thế nào nữa!”

“Không cần biết người khác được giáo dục như thế nào, nhưng tôi nghĩ sự giáo dục của bà và con trai bà nhất định cũng không cao!”

Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau đám người, hiển nhiên vẫn còn mang theo chút tức giận.

Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại Sau khi Khúc Thương ly nghe thấy ai đang nói, đồng tử anh ta hơi co lại: Làm sao có thể là cô ấy?

Chỉ thấy Tống Chỉ Manh tay cầm túi xách, đi đôi giày cao gót, bước vài bước tiến lên, khí thế hùng hồ mà đứng bên cạnh bọn họ.

Khúc Thương Ly đứng dậy và quay lại nhìn cô.

Anh cau mày và hạ giọng: “Tống Chỉ Manh, cô định làm gì?”

Tống Chỉ Manh lạnh lùng trừng mắt nhìn anh c tôi muốn làm có liên quan gì đến anh không? Người không tin cả con ruột của mình thì có tư cách gì để làm bố?”

Những lời nói của Tống Chỉ Manh đã khiến cho nét mặt của Khúc Thương Ly biến sắc Anh định mở miệng đuổi Tống Chỉ Manh đi, nhưng đột nhiên nhìn thấy cô nửa quỳ xuống trước mặt Khúc Nhất Phàm.

“Nhất Phàm, chuyện vừa xảy ra, cô đứng ở bên cạnh có thể nhìn thấy rõ ràng, chuyện này cháu không sai chút nào, cũng không cần phải xin lỗi bọn họ, hiểu chưa?”

“Tống Chỉ Manh!”

Khúc Thương Ly cau mày.

Tống Chỉ Manh uể oải đứng dậy và liếc nhìn Khúc Thương Ly: “Tôi không điếc, nên không cần phải to tiếng nói chuyện với tôi như vậy!”

Mẹ tên mập nhìn Tống Chỉ Manh nói: “Cô là ai?”

“Bà không cần quan tâm tôi là ai. Tôi đến đây chỉ vì lúc nấy tôi đến bên cạnh đã chứng kiến toàn bộ quá trình của sự việc. Tôi ở đây chỉ để nói ra sự thật”

Nói xong, Tống Chỉ Manh quay lại nhìn chằm chằm vào tên mập.

Lúc này cậu ta vừa bị đánh nên vẫn đang khóc rống lên.

“Cô nói này, vừa rồi khi cháu bắt nạt người khác, còn gọi người ta là đồ con hoang mà còn dám động tay đánh người, không phải cháu rất kiêu ngạo sao? Lúc này sao lại khóc.

lóc thảm thiết như vậy!”

Sau khi nghe sự thật, khuôn mặt của Khúc.

Thương Ly đột nhiên thay đổi: “Cô nói gì?”

Khúc Nhất Phàm là do một tay anh nuôi nấng, nên anh hiểu rõ nhất cơn giận của con mình là gì.

Khúc Nhất Phàm sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai nói rằng mình là đồ con hoang.

Tên mập dường như đã cảm nhận được ánh mắt hung dữ của Khúc Thương Ly, và đột nhiên cậu ta có chút sợ hãi.

Cậu quay đầu lại và túm lấy áo của mẹ, khóc lóc và bắt đầu nói dối: “Mẹ, không phải, là do con khỉ gầy này. Nó nhất định giành lấy đồ chơi của con! Vốn dĩ con đã nói rồi. Con sẽ đưa cho nó sau khi con chơi xong. Nhưng nó không đồng ý, và sau đó nó đã đánh con.”

Mẹ tên mập nhìn Tống Chỉ Manh nghi ngờ: “Con trai tôi nói răng nó không đánh ai cả.

Chính đứa nhỏ đối diện là người đã động thủ trước. Tôi tin con trai tôi, nó sẽ không bao giờ.

làm ra những chuyện không có giáo dưỡng như vậy!”

“Bà có chắc không? Rất dễ dàng để chứng minh xem ai đang nói dối.”

Bà ta hãn là hiể rõ con trai mình, nhưng bây giờ xảy ra chuyện, làm sao bà có thể đứng về phía người ngoài?

Vì vậy, bà chỉ có thể cắn răng và nói: “Cho dù thế nào đi nữa, thì đó chỉ là xích mích nhỏ giữa hai đứa trẻ, đẩy đẩy đánh đánh vài cái là được rồi. Nhưng đánh người khác thành ra như thế này thì thật là quá đáng và ác độc quá rồi!”

“Vừa rồi bà có nói bọn chúng đều là trẻ con. Trẻ con đánh nhau là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng là một người trưởng thành, bà chỉ vì nhìn thấy con mình khóc mà lao lên đẩy ngã đứa bé, thậm chí còn không hỏi rõ ngọn ngành vấn đề. Về chuyện này tôi có thế kiện bà về tội cố ý làm hại, bà có biết không?”

Mẹ tên mập bị Tống Chỉ Manh nói như vậy thì sắc mặt đột nhiên biến sắc, trở nên vô cùng nhợt nhạt.

Lúc này, Khúc Thương Ly nhìn thấy phản ứng của bà ta, đại loại cũng biết sự việc rốt cuộc là như thế nào rồi.

Anh nhìn người phụ nữ và con trai bà ta ở đối diện với vẻ mặt lạnh lùng, áp lực khủng khiếp toát ra từ toàn thân của anh khiến người phụ nữ phải lùi lại hai bước.

“Nhà hàng này có gắn camera. Sự việc rốt cuốc là như thế nào? Đợi chút chúng ta tìm nhân viên của nhà hàng để xem lại camera là có thể làm rõ mọi chuyện”.

Khi Khúc Thương Ly nói những lời này, anh rất bình tĩnh, cũng không mất đi phong thái của mình: “Nếu là vấn đề của con trai tôi, cần bao nhiêu tiền thuốc men chữa trị, tôi một đồng cũng không thiếu cho các người! Nhưng nếu sự thật giống như lời cô gái này nói, bà hãy chờ nhận được thư mời của luật sư đến đồn cảnh sát đi!”

Ngay khi tên mập nghe thấy ba từ “đồn cảnh sát”, cậu ta đã bị sốc đến mức tè ra quần.

Cậu ta ôm chặt đùi mẹ và bắt đầu khóc lớn: “Mẹ, con không muốn đến đồn cảnh sát, con không muốn bị nhốt! Vừa rồi… quả thị là con đánh nó trước, con còn mắng nó là con hoang, sau đó còn đá nó, sau đó nó mới kháng cự. Con không nói dối. Lần này con thực sự không nói dối, đừng đưa con đến đồn cảnh sát….“

Khuôn mặt của người phụ nữ càng trở nên xấu hổ.

Cô nhìn Khúc Thương Ly nịnh nọt, ôm lấy con trai và bắt đầu xin lỗi: “Anh à, nếu … nếu vấn đề này chỉ là hiểu lầm, anh hãy nể mặt hai đứa nhỏ, bỏ qua nó đi.”

Khúc Thương Ly hờ hững liếc nhìn bà: “Đúng vậy, hai đứa bọn chúng chỉ là trẻ con, cho nên tôi muốn truy cứu cũng không có cách nào. Nhưng cô không phải trẻ con nữa.

Nếu thật sự cô đẩy con trai tôi, thì chúng ta hãy gặp nhau ở đồn cảnh sát đi!”

Buông ra câu nói này xong, Khúc Thương Ly ôm theo Khúc Nhất Phàm, xoay người đi về phía quầy lễ tân.

Nhìn cử động của anh ta, chắc là đi xem camera Tên mập hiến nhiên bị ba chữ “đồn cảnh sát” làm cho hoảng sợ.

Nó rú lên òa khóc, ngồi bệt xuống đất và bắt đầu lăn lộn.

“Mẹ, con không muốn, con không muốn đi đồn cảnh sát! Con có chết cũng không muốn đến đồn cảnh sát!”

Người phụ nữ quá khó chịu trước tiếng khóc của cậu ta, đến mức kéo con trai lên khỏi mặt đất và tát vào mặt cậu một cách nặng nề: “Đồ ngu ngốc! Đã gây ra bao nhiêu phiền phức, đợi về nhà tao sẽ đánh chết mày!”

Tại quầy lễ tân của nhà hàng, Khúc Thương Ly đang thương lượng với người phục vụ và yêu cầu được sao lưu camera khu vực đó.

Người phụ nữ và con trai đang đứng trên rìa của tòa lâu đài.

Đi không được, ở lại cũng không xong, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng Tống Chỉ Manh nhìn theo bóng lưng của Khúc Thương Ly và biết rằng chuyện hôm nay gần như đã được giải quyết.

Vì vậy, cô năm lấy túi xách trên tay, xoay người rời đi.

Nhưng trước khi cô kịp bước, có một giọng nói non nớt đã vang lên phía sau cô: “Cô ơi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.