Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 709: Chương 709: Nhanh phá bỏ đứa bé đi 4




Tô Kim Thư đến gần, hôn một cái lên mặt Lệ Hữu Tuấn, lúc này mới xoay người mở cửa bước xuống xe.

Nhìn bóng lưng nhẹ nhàng càng lúc càng xa của cô, ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên thay đổi trở nên thâm sâu.

Vốn là một gương mặt dịu dàng như nước, cũng dường như chỉ trong chớp mắt đã bị che phủ bởi băng lạnh.

Anh nhanh chóng đánh tay lái đạp chân ga, động cơ khởi động, xe trong tích tắc đã biến mất khỏi cửa trang viên.

Ha mươi phút sau, Lệ Hữu Tuấn đã lái đến dưới lầu bệnh viện.

Anh vừa mới bước xuống xe đã thấy vẻ mặt Tô Duy Nam rất ưu buồn đang chờ ở cửa bệnh viện.

Hôm nay anh ấy mặc một bộ vest màu đen đơn giản, một tay đút túi quần đứng ở cửa, hình như cảm nhận được ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn nên anh ấy ngẩng đầu nhìn về phía bên này.

“Cậu đến rồi?”

Chỉ một câu nói bắt chuyện đơn giản, bầu không khí giữa hai người đàn ông có vẻ khá lạ lùng.

Bọn họ cũng không nói lời thừa thãi gì, vì một trong hai người bọn họ so với người nào khác đều rất lo lắng cho kết quả kiểm tra máu của Tô Kim Thư.

Trong thế giới của hai người đàn ông này, Tô Kim Thư luôn luôn xếp. í đầu tiên.

Thâm chí Tô Duy Nam có thể cảm nhận được một loại áp suất thấp bức bách vốn có tỏa ra từ trên người Lệ Hữu Tuấn Nhìn Lệ Hữu Tuấn trước mắt, Tô Duy Nam thật sự cảm thấy giống như nhìn thấy bản thân mình của năm năm trước.

Trong chớp mắt này, anh ấy đã thu lại hết tất cả địch ý của mình với Lệ Hữu Tuấn Lúc Lệ Hữu Tuấn gặp thoáng anh ấy, anh ấy đã võ nhẹ lên vai Lệ Hữu Tuấn, giọng nói rất nhạt: “Đừng lo, em ấy và đứa bé đều sẽ bình an Vô sự”

Cơ thể Lệ Hữu Tuấn khựng lại một chút, anh gật đầu: “ừ”

Hai người đàn ông phương đông này, bọn họ cứ như thế vai kề vai đi vào đại sảnh bệnh viện.

Ở Elburg này, kiểu đàn ông phương đông vừa cao ráo vừa có giá trị sắc đẹp giống như bọn họ thất sự rất hiếm gặp, đặc biệt hôm nay còn một lần xuất hiện tận hai người.

Cho nên hễ là chỗ mà hai người họ đi qua đều thu hút không ít người ghé mắt nhìn theo.

Nhưng hai người họ cùng nhau đi tới, ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Cơ thể họ cuốn theo một loại áp suất cực kỳ thấp, rất nhanh đã đi vào thang máy.

Sau khi bọn họ bước vào thang máy, rất nhanh cũng có vài người đàn ông mặc vest đã đi từ cửa hông bệnh viện đi vào.

Dẫn đầu là người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn: “Vừa nãy các cậu đều đã nhìn rõ chưa?”

Mấy vệ sĩ xung quanh gật đầu: “Ngài Hồng, chúng tôi đều đã nhìn rí “Ok, nếu đều đã thấy rõ, vậy hẳn là các cậu biết lát nữa nên làm gì rồi chứ”

“Vâng, thưa ngài”

Ông Hồng hài lòng gật đầu, ông ta kéo cặp kính râm trong trên tóc xuống, hà một hơi lên tròng kính, cẩn thận nghiêm túc lau, khóe miệng ông ta nhếch lên một độ cong nhẹ.

Mà lúc này, trong phòng làm việc của bác sĩ, Weilia nhìn hai người đàn ông phương đông đều có khuôn mặt đẹp trai, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau trước mặt mình, ngay lập tức trợn tròn mắt.

Cô ta vẫn cho rằng, nhan sắc của Lệ Hữu Tuấn trong những người đàn ông phương đông đã được coi là đẹp trai nhất rồi.

Nhưng hôm nay nhìn thấy một người đàn ông khác bên cạnh, đã hoàn toàn phá vỡ quan điểm cũ kỹ này của cô ta Nhan sắc của người đàn ông này thậm chí còn đẹp hơn cả phụ nữ!

Cho dù là khuôn mặt hay ngũ quan, đều tinh xảo đến mức khiến người ta phải xuýt xoal Nhưng cho dù như vậy thì loại khí chất tản ra quanh người anh ta cũng không phải là loại khí chất nữ tính, mà là loại hơi dịu dàng, nhưng lại có tính xâm lược rất mạnh của phái nam.

Hai người đàn ông cực phẩm như vậy mà lại chỉ vây quanh một Tô Kim Thư, đúng là phung phí của trời mà!

“Chào cô, hôm nay chúng tôi đến đây lấy kết quả kiểm tra máu của Tô Kim Thư”

Lệ Hữu Tuấn gần như đã bị ánh mắt lộ liễu của người phụ nữ trước mắt này làm cho tức giận, giọng nói của anh trở nên nặng nề, sắc mặt lại trở nên hết sức khó coi.

Nếu người phụ nữ này không phải là bác sĩ chính phụ trách Tô Kim Thư, thì chỉ với ánh mắt mà vừa nãy cô ta đã dùng để quan sát mình và Tô Duy Nam, chắc chăn anh sẽ móc mắt cô ta ra ngay!

Dù sao, tâm trạng bây giờ của anh thật sự không tốt chút nào.

“Khu khu… cái kia… Đợi tôi một chút”

Weilia hơi lúng túng ho hai tiếng, rất nhanh cô ta đã thu hồi lại cảm xúc của mình, xoay người kéo ngăn kéo bên trái ra, cầm tập hồ sơ đặt trên cùng là báo cáo kết quả kiểm tra máu của Tô Kim Thư lấy ra.

Đầu ngón tay của cô ta gõ nhẹ hai cái bên trên, sau đó không hề do dự rút ra tờ báo cáo kết quả ở dưới cùng.

Đầu tiên cô ta đưa tờ báo cáo kết quả đến trước mặt Lệ Hữu Tuấn, cố gắng hết sức để cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh: “Hai anh hãy xem bản báo cáo này đi!”

Lệ Hữu Tuấn đọc nhanh như gió, rất nhanh ánh mắt đã đặt lên hàng chữ cuối cùng của báo cáo.

Lúc này, đầu ngón tay đang nắm tờ báo cáo của anh bắt đầu dùng sức, mãi đến lúc các đầu ngón tay đã dần trở nên trắng Tô Duy Nam vừa nhìn thấy phản ứng này xong, ngay lập tức trong lòng đã xuất hiện một loại sự cảm không tưởng.

Một tay anh ấy giật lấy tờ báo cáo kia trong tay Lệ Hữu Tuấn: “Đứa bé thật sự mắc bệnh tim bẩm sinh, kèm theo đó là cơ màng tim bị tổn thương”

Tô Duy Nam đọc từng chữ từng chữ đọc dòng chữ đó lên, anh ấy thoáng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng với loại chuyện nghiêm trọng như thế này, anh ấy cũng không thể chắc chẩn được.

Vì dù sao anh cũng không học y, cho nên anh ấy chỉ có thể mở miệng hỏi: “Bác sĩ, rốt cuộc kết quả kiểm tra này có ý gì?

Tô Duy Nam mạnh mè đè nén sự lo lắng và bất an trong lòng xuống, ánh mắt anh ấy không chớp nhìn chăm chăm Weilia, từng câu từng chữ giống như cố sức rít ra từ kế rằng.

‘Weilia gần như đã bị khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ anh ấy dọa sợ.

Người đàn ông xinh đẹp này, bây giờ trong đôi mắt của anh ta tràn ngập sự khát máu nguy hiểm, kiểu như chỉ cần mình dám nói ra hai chữ “Nghiêm trọng”, dường như anh ta sẽ xé xác mình ngay tại chỗ.

Đột nhiên Weilia cũng hơi sợ hãi, cô ta lại lừa dối như vậy trước mặt hai người đàn ông có khí thế kinh khủng như vậy, nếu bị họ phát hiện ra, hậu quả cuối cùng sẽ thế nào đây?

Nhưng loai do dự này cũng chỉ giãng co vẻn vẹn một giây thôi, rất nhanh đã bị sự phần tham lam vùi lấp phần sợ hãi Bời vì cô ta cần tiền, đứa bé trong bụng cô ta đã đủ tháng rồi, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng sẽ sinh ra.

Đêm qua, chồng của cô ta lại xông vào nhà trọ của cô ta, lấy hết tất cả tiền mặt trên người cô ta, thậm chí còn thượng cảng chân hạ cẳng tay với cô ta.

Nếu không phải cô ta liều mạng bảo vệ bụng mình, sợ là con của cô ta cũng không biết sẽ rơi vào tình trạng bi thảm gì nữa.

Cho nên lúc này, cô ta tuyệt đối không thể hoảng sợ được!

Nếu vào lúc này cô ta hoảng sợ, tất cả nỗ lực còn có tiền đã đến tay, tất cả đều sẽ tan thành bong bóng ngay tức khắc.

‘Weilia chỉ cần vừa nghĩ đến, nếu như mình không có tiền thì sẽ ở lại cái nơi kinh khủng này, đối mặt với kẻ nghiện ngập kia, cô ta gần như sẽ quên hết sợ hãi là cái gì.

Cô ta hẳng giọng một cái, vẻ mặt cố ý giả vờ nghiêm trọng: “Đối với kết quả xét nghiệm ngày hôm nay, tôi thật sự cảm thấy rất lấy làm tiếc.

Nhưng là một người bác sĩ, tôi cảm thấy tôi phải có trách nhiệm nói cho các anh, từ báo cáo kiểm tra đo lường máu của Tô Kim Thư và nhìn vào hình siêu âm B của đứa bé, đứa bé trong bụng của cô ấy, tỷ lệ bệnh tim bẩm sinh đã chắcchắn chín phần, hơn nữa tình trạng so với chúng ta tưởng tượng dường như còn nghiêm trọng hơn rất nhiều”

Chỉ nghe một tiếng “rầm thật lớn, hai tay của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên đập lên bàn làm việc.

Toàn thân từ trên xuống dưới của anh đều là hơi thở hết sức nguy hiểm, mặc dù cô ta đã nhiều lần củng cố tâm lý, Weilia vẫn bị sự di chuyển bất thình lình của anh làm cho sợ hãi thét chói tai, cả người mềm nhũn, ngã ngồi luôn xuống ghế: “Oh my god, thưa anh, xin anh nhất định phải bình tĩnh và tỉnh táo một chút, dù gì tôi cũng dựa trên báo cáo kết quả kiểm tra máu để nói rõ về bệnh tình với các anh mà thôi, mời anh hãy bình tĩnh một chút, đừng làm tổn thương tôi và đứa bé trong bụng”

Weilia sợ đến mức mặt trắng bệch, cô ta gần như có thể cảm giác được sau lưng mình đã ướt đẫm từ lâu Nếu không phải bây giờ cô ta đã ngồi xuống, chỉ sợ đã bị Lệ Hữu Tuấn dọa cho ngã nhào ra đất từ lâu rồi “Cô nói lại lần nữa xeml”

Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn rất nặng nề, sở dĩ anh mất khống chế làm ra hành động này, rõ ràng là vì trong tiềm thức, cơ bản anh cũng không nguyện ý tin đứa bé trong bụng Tô Kim Thư lại mắc bệnh nghiêm trọng như vậy.

Đây là kết tỉnh tình yêu của hai người, sao lại có thể xảy ra chuyện được chứ?

Ngay cả anh cũng không chấp nhận được, chứ đừng nói gì đến Tô Kim Thư!

Nếu như cô mà biết được chuyện này, sợ rằng..

“Tôi..Ý của tôi là, nếu mọi người muốn kiên quyết giữ lại đứa bé này, thì chắc chẵn sẽ phải gánh chịu rất nhiều nguy hiểm…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.