‘Sau khi hộp gỗ đỏ bị mở ra, không ngờ bên trong có một chuỗi vòng ngọc màu đỏ, là một chuỗi vòng đeo tay làm từ gỗ tử đàn thượng hạng.
Lệ Hữu Tuấn lấy vòng tay ra, chỉ cần sờ vào chất gỗ thì đã biết rằng đây là gỗ tử đẳng thượng hạng trăm năm tuổi.
Hơn nữa, nếu không phải được đeo qua nhiều năm, thì chắc chắn không thể có cảm giác mượt mà trơn bóng thế này được.
Anh tỉnh tế phát hiện ra, trên viên đá cuối cùng của chuỗi hạt này, có khắc một chữ “Ninh”.
“Chùa Ninh Minh?”
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày.
Biểu cảm trên mặt anh dù không thay đối gì nhiều, nhưng trong mắt anh lại toát lên vẻ khó tin.
Nếu anh đoán không lầm thì chuỗi ngọc này hẳn là do trụ trì chùa Ninh Minh đeo nhiều năm, nên bên trên mới có thể khác một chữ “Ninh” như thế.
Vị sư trụ trì chùa này là một đại sư vô cùng danh tiếng, đức cao vọng trọng, rất ít khi nào lộ mặt.
Lệ Hữu Tuấn nhìn Tô Kim Thư, cảm xúc anh đột nhiên trở nên hỗn loạn: “Chân của em, là vì đi thỉnh xâu chuỗi này nên mới ra nông nỗi này đúng không?”
Mặt Tô Kim Thư đỏ lên, không ngờ chuyện gì Lệ Hữu Tuấn cũng biết, đến cái này mà cũng đoán ra được.
“Em chỉ cảm thấy, nếu so với sự quý giá đất tiền thì ông cụ chắc sẽ thích thành ý hơn”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn nhanh chóng trở nên dịu dàng, anh đưa tay trả xâu chuỗi lại cho cô: “Nghe em nói vậy, anh thấy quà anh chuẩn bị giúp em so với quà của em, vậy mà lại thua xa”
Khi Tô Kim Thư chuẩn bị hỏi anh đã chuẩn bị quà gì, thì đột nhiên lại nghe thấy từ sau lưng vang lên một giọng nói đầy ngạc nhiên: “Anh hai, chị dâu, sao hai người lại ở đây?”
Hai người quay đầu lại thì liền thấy Tân Tấn Tài đang hổn ha hổn hển xách bao lớn bao nhỏ đi tới, Tô Kim Thư tò mò hỏi: “Bác sĩ Tần, mấy thứ này đều do một mình cậu mua hết à?”
Tân Tấn Tài vội vàng gật đầu: “Đương nhiên rồi, chứ chị nghĩ rằng ai cũng như anh hai, có một người vợ dịu dàng, hiền lành, hiểu chuyện, còn giỏi chọn quà sao?”
Lệ Hữu Tuấn lạnh nhạt liếc anh ta một cái: Cái mỏ nhọn lại bắt đầu nịnh hót rồi đấy.
Tô Kim Thư không khỏi bị lời nói của anh ta làm cho buồn cười: “Hoành tráng đến thế à?”
Tân Tấn Tài cười một cái, định tiếp tục nịnh nọt thêm nữa.
Nhưng mà anh ta liếc mắt qua, lại thấy được vết thương trên đầu gối Tô Kim Thư.
Anh ta nhìn chằm chăm vết thương kia một lúc lâu, biểu cảm trên mặt vô cùng kì lạ, lúc nhìn Tô Kim Thư còn có chút ngại ngùng.
Lệ Hữu Tuấn bước lên đạp vào mông anh ta một cái “Có tin anh móc mắt em ra không.”
Tân Tấn Tài chưa kịp kêu đau: “Anh hai, em nói chứ cái này anh cũng hơi bị quá đáng đẩy?”
Lệ Hữu Tu: Tân Tấn Tài cố ý nói nhỏ lại, xích lại gần anh: “Không phải chứ, em nói anh nghe, coi như anh thích loại tư thế kia, thì cũng phải suy nghĩ đến khả năng chịu đựng của cơ thể chị dâu chứ.
Ngày mai phải đi gặp người lớn trong nhà, mà anh thử nhìn cái đầu gối này của chị dâu coi. Cũng quá là kịch liệt rồi đó, hai cái con người này!”
Lệ Hữu Tuấn: Tô Kim Thư lúc này mới hiểu được những lời Tân Tấn Tài vừa nói ra có nghĩa là gì.
Mặt cô lập tức đỏ bừng lên trong nháy mắt.
Ok, Tân Tấn Tài thấy phản ứng này của cô thì cũng biết là cô xấu cô: “Uây, coi chị dâu nè, mắc cỡ quá trời luôn!”
Lệ Hữu Tuấn trực tiếp đạp một cái vào mông anh ta.
Cái đạp này dùng mười phần sức lực, làm anh †a lảo đảo, đồ trong tay cũng cầm không được mà rớt đầy đất “Còn nói bậy nói bạ nữa, có tin anh phế chú em tại chỗ luôn không?”
Tô Kim Thư không kiềm được mà bật cười thành tiếng.
Cô đi tới, vừa nhặt đồ lên vừa cười: “Lần này cậu hiểu lầm thật rồi, vết thương trên đầu gối là do hôm qua tôi bị té thôi, cậu đừng hiểu lầm”
Tân Tấn Tài nhướn mày, vô cùng khí thế ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát vết thương kia một lúc.
Anh ta phát hiên ra rằng hai vết thương trên đầu gối kia có diện tích bề mặt vô cùng lớn, không giống vì quỳ lâu mà bị. Do đó, anh ta lúng túng ho nhẹ hai cái, cười hì hì “Chị dâu, em thương lượng chuyện này với chị được không?”
Tô Kim Thư hơi bất ngờ: “Chuyện gì cơ?”
“Thì lê mừng thọ của ông cụ Lệ ấy, em cũng thuộc hàng con cháu cần phải về. Hay là chị cho em đi ké máy bay tư nhân của anh hai, đi về chung hai người được không?”
“Cái này…”
Tô Kim Thư còn chưa dứt lời thì Lệ Hữu Tuấn đã lạnh lùng từ chối: “Không được!”
Tân Tấn Tài bùng nổ: “Anh hai, anh có nhầm lẫn gì không? Cái máy bay tư nhân của anh rất là lớn luôn đó hiểu.
không? Thêm một người là em cũng có nhiều bao nhiêu đâu, dù sao đều là bay về hết mà, cho em bay ké một tí không được sao? Anh này bình thường đúng là nhìn không ra, đúng là càng nhiều tiền càng keo kiệt m: Lệ Hữu Tuấn nghe anh ta lải nha lải nhải than phiền không ngừng thì mặt càng ngày càng đen Với sự hiểu biết của Tô Kim Thư về Lệ Hữu Tuấn, thì lúc này cô lại im lặng, hẳn là muốn trêu anh một chút. Thấy tình hình trước mặt, cô khẽ kéo tay Tân Tấn Tài: “Cậu đừng nói nữa, cậu còn nói thì sợ là không đi được thật đấy”
Tần Tấn Tài lúc này mới sực tỉnh táo lại, anh ta cười hì hì ngậm miệng: “Cám ơn chị dâu.”
‘Thoáng cái thời gian đã đến tám giờ tối.
Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư dẫn theo hai đứa nhỏ trực tiếp lên đường từ biệt thự trên núi Ngự Cảnh.
Cả nhóm thấy được Tống Chỉ Manh và Tần Tấn Tài đang đợi ở sân bay tư nhân.
Mọi người vừa chạm mặt đã trực tiếp lên máy bay.
Máy bay tư nhân của Lệ Hữu Tuấn rất rộng rãi, nội thất bên trong cũng hết sức sang trọng, còn có nữ tiếp viên hàng không chuyên dụng đã được sắp xếp sẵn.
Lệ Hữu Tuấn và Tần Tấn Tài mặt đối mặt ngồi ở hàng ghế trước. trước mặt bày ra rượu vang đắt tiền.
Tần Tấn Tài lưu loát kể ra một ít sở thích của ông cụ Lệ cho Tô Kim Thư nghe. Liếc mắt một vòng, anh ta chợt nhận ra Tổng Chỉ Manh từ lúc mới lên máy bay đến giờ vẫn chưa nói câu nào.
Anh ta nghiêng đầu thử nhìn vào buồng máy bay phía sau: Thì ra Tống Chỉ Manh chọn một vị trí ở đuôi bưồng máy bay, một mình ngơ ngẩn ngồi đó, nhìn ra bầu trời đầy sao phía bên ngoài cửa sổ, Tần Tấn Tài nhíu mày: “Chỉ Manh bị sao vậy? Từ lúc lên máy bay thì liền ủ rũ, không vui”
Trong ấn tượng của anh ta, Tống Chỉ Manh chính là một cô gái vô tư, hơn nữa còn đặc biệt mau quên.
Mỗi lần gặp chuyện buồn, thì hai ngày sau là đã quên, dù người khác có nhắc tới, thì cô ấy cũng sẽ nghiêm túc nói: “Tôi thật sự không nhớ gì hết”
Thậm chí ngay cả một chút dáng vẻ phiền muộn cũng nhìn không ra.
Cho nên mọi người vần luôn cho rằng cô là một người không tim không phổi.
Tô Kim Thư không an tâm: “Mọi người cứ ở đây nói chuyện đi, em đi xem thử chút”
Tô Kim Thư trực tiếp đi tời ngồi xuống kế bên Tống Chỉ Manh.
Tống Chỉ Manh đang cô đơn ngẩn người ra thì đột nhiên lại thấy trước mặt mình chợt có một ly cocktail.
Cô ấy đưa tay nhận lấy: “Cám ơn!”
Tô Kim Thư nhìn ra ngoài cửa số: “Chị Chỉ Manh, bầu trời đêm bên ngoài thật là đẹp. Đặc biệt là nhìn xuyên qua những đám mây thế này, trông khác hoàn toàn so với cảm giác khi đứng ở dưới đất. Thật ra em cảm thấy, có một số việc nếu chúng ta đối góc độ để xem xét nó, thì có lẽ sẽ có những phát hiện khác biệt lắm. Chị thấy sao?”