Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 660: Chương 660: Ông ta lại bị một cô nhóc tính toán!






Từ lâu đã có học sinh mắc sắc nhận ra người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Smith Phạm.

Người này không phải là trợ thủ đắc lực nhất của bà Smith à?

Xem ra lời đồn quả nhiên không phải là vô căn cứ, không có lửa thì sao có khói!

Nếu quả thật có thể trực tiếp gia nhập công ty điện ảnh MQ của bà Smith, đối với những học sinh trong giới văn nghệ mà nói, đây quả là một bước lên trời!

Dù sao ở trong nước, nếu như không có bối cảnh gì thì e rằng bọn họ phải bắt đầu từ một kẻ vô danh tiểu tốt.

Hơn nữa, bọn họ thậm chí còn có khả năng bị thay thế nhân vật bất cứ lúc nào.

Trong thời đại Tây y hoành hành thế này, hơn nữa Smith Phạm còn có công ty điện ảnh MQ làm chỗ dựa sau lưng, nên ông ta lập tức chiêu mộ rất nhiều học sinh trở thành người ủng hộ của bọn họ.

“Thầy đừng nóng phải để ý bọn họ”

Lâm Thúy Vân tỏ vẻ xem thường: “Chúng ta nhất định sẽ khiến cho bọn họ chiêm ngưỡng thực lực chân chính của đại học Lan Ly chúng tai”

Hầu gầy khẽ gật đầu: “Bạn Lâm nói rất đúng!”

Tên thật của Hầu gầy là Hầu Thiên Thành, anh ấy là một nam sinh trong bốn tuyển thủ của đại học Lan Ly, cũng là người nổi bật biểu diễn hí khúc của đại học Lan Ly.

Anh ấy và Lâm Thúy Vân tạo thành đội văn nghệ đối kháng.

Chu Nam Dương, một nam sinh hệ Đông y khác cũng được hiệu trưởng Lý nhìn trúng, cùng Tô Kim Thư tạo thành đội Đông y.

Hai nam hai nữ, ai cũng có sở trường riêng.

Lâm Thúy Vân cười nói: “Hiệu trưởng, cho dù thầy không tin tưởng thực lực của em, vậy cũng phải tin tưởng thực lựuc của cô Tư Anh đúng không? Mấy người chúng em được thầy và vợ thầy huấn luyện khắc nghiệt mới dám ra thi đấu, thầy phải có lòng tin với ánh mắt của thầy chứ!”

Cuối cùng hiệu trưởng Lý vẫn nở nụ cười: “Nói rất hay, thầy có lòng tin về các em! Chẳng qua các em cũng không cần phải có tâm lý nặng nề gì, chỉ cần phát huy như bình thường là được rồi”

Ở nơi gần sân khấu nhất, hai người Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân phát hiện, Liễu Minh Hoa vậy mà lại ngồi ở hàng thứ nhất.

Trên mặt cô ta là một nụ cười nhạt nhẽo, vô cùng thản nhiên đối mặt với hai người các cô.

Đợi đến khi Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân quay đầu đi, cô ta mới ngẩng đầu nhìn về phía Chu Nam Dương.

Ánh mắt Chu Nam Dương có vẻ hơi lấp lóe, không dám đối mặt với cô ta.

Theo tiếng nhạc vang lên, đội viên hai bên bắt đầu ra trận.

Khi đội ngũ đại học Lan Ly đi ngang qua, Liễu Minh Hoa có thâm ý khác mà nhìn Chu Nam Dương một cái.

Sau lời phát biểu vô cùng dài dòng của người chủ trì, người của hai bên liên tục ra sân.

Smith Phạm mặc âu phục giày da dẫn „ cũng không cần Asius và con của ông ta George, cùng với hai học sinh tóc vàng mắt xanh cũng xem như’ đẹp trai, dẫn đầu lên sân khấu.

Còn bên kia, hiệu trưởng Lý cũng dẫn bốn học sinh dưới tay ông ấy cùng nhau đi vào sân.

Lâm Thúy Vân chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra Asius, sắc mặt cô ấy bỗng chốc biến đổi, thấp giọng hô: “Sao lại là tên đó?”

Tô Kim Thư nhìn theo tầm mắt của cô ấy, phát hiện ánh mắt chán ghét của Lâm Thúy.

Vân đang dồn lên thân Asius.

Cô rất kinh ngạc, nhíu mày hỏi: “Thúy Vân, cậu biết anh ta à?”

“Đó là người bị bệnh thần kinh!”

Tô Kim Thư không nhịn được cười: “Xem ra hai người chúng ta đúng là anh hùng cái nhìn cũng giống nhau’ nhỉ!”

“Ha ha, hôm nay tên bệnh tâm thần bất lịch sự đó rơi vào trong tay mình, mình tuyệt đối sẽ không khách khí với anh ta!”

Tô Kim Thư cũng nhìn chäm chäm Asius, người đàn ông này trong ngoài không đồng nhất, ngay cả Lâm Thúy Vân cũng chán ghét anh ta đến vậy, xem ra tính cách của anh ta đúng là không chỉ nát bình thường thôi!

Hình như Asius cũng đã nhận ra ánh mắt cực kỳ không thân thiện, anh ta vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt màu xanh đậm của Tô.

Kim Thư, dường như trong đôi mắt đó còn chứa mấy phần tức giận.

Bởi vì Lệ Hữu Tuấn, vết máu bầm trên cổ anh ta vẫn rất rõ ràng, khiến anh ta đành phải mặc áo cao cổ trong thời tiết thế này.

Lúc này ánh mắt Asius cực kỳ lạnh lẽo, anh ta nhất định sẽ khiến cho Tô Kim Thư biết được sự lợi hại của anh ta!

Phần đầu tiên là giao lưu về lý luận, nói ngắn gọn là thi biện luận Ông John, tổng giám chế công ty điện ảnh M0, mở lời đầu tiên: “Nền tảng phát triển của điện ảnh và công nghệ chế tác phim ảnh của Hollywood rất tinh vi, người trên toàn thế giới đều biết, ngược lại, sự phát triển trong ngành điện ảnh của nước Thiên Hoàng lại cực kỳ bé nhỏ, thậm chí có thế nói là dậm chân tại chỗ.

Phim làm ẩu làm tả chỉ để kiếm tiền, gần như: có thể nói là mọc lên như nấm”

Khi John nói lời này, giọng điệu ông ta tràn đầy trào phúng, Lâm Thúy Vân cau mày, một thanh lấy qua microphone, sáng sủa chất vấn: “Thưa ông „John, ngành điện ảnh của Hollywood đúng là có ưu điểm riêng của nó, nhưng mà trong nước tôi cũng có nhiều bộ phim được chế tác cực kỳ tinh vi và được giải thưởng lớn ở nước ngoài, điều này mọi người đều biết, chẳng lẽ ông John không bao giờ xem báo à?”

Nói đến đây, Lâm Thúy Vân còn không nhịn được nói thêm một câu: “Hơn nữa theo tôi được biết, trước khi xuất ngoại thì ông Smith Phạm cũng từng là người Thiên Hoàng, thậm chí còn là học trò của hiệu trưởng Lý chúng tôi. Hiệu trưởng Lý phẩm đức cao thượng, chắc hẳn nhân phẩm của ông Smith cũng rất tốt, ông hợp tác với ông ta nhiều năm như vậy cũng được tính là hợp nhau, tại sao lại không học được chút da lông nào thế?”

“Bạch Lạc chúng tôi có một câu gọi là “không có điều tra thì không có quyền lên tiếng, ông vẫn luôn ở nước ngoài, chắc hẳn lần này cũng là lần đầu tiên ông đến thăm nước Thiên Hoàng, vậy ông có quyền gì mà nói những lời nói vô trách nhiệm như thế này?”

Phát âm của Lâm Thúy Vân vô cùng tốt, phản bác người khác không hề ậm ờ, càng khiến đám người xem dưới sân khấu phải nín thở.

Phải biết rằng lúc này chỉ mới bắt đầu thôi, vậy mà mùi thuốc súng giữa hai bên đã nồng nặc đến vậy rồi.

Người chủ trì thấy gương mặt xinh đẹp của Lâm Thúy Vân đã bị nghẹn đến mức xanh xám, bắt đầu vội vàng hoà giải: “Như vậy, hiện tại xin mời bạn học Edinburgh George phát biểu: “Hello everyonel”

George là con trai của bà Smith, anh ta nhận lấy mic, khẩu ngữ chính thống của nước Anh nghe rất tự nhiên hào phóng: “Tôi cho rằng, không cần biết là ở phương diện kỹ xảo trong phim khoa học kỹ thuật, hay là phương diện chỉ tiết và logic trong phim truyền hình, Hollywood đều chú trọng hơn nước Thiên Hoàng nhiều, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ vốn ra rồi làm bừa, cho dù những thứ được tưởng tượng ra cũng chắc chắn sẽ có số liệu khoa học làm nền tảng”

“Trước khi tới đây, tôi đã từng xem một số bộ phim được gọi là bom tấn của Thiên Hoàng, bọn họ không thèm quan tâm nguyên lý vật lý, thậm chí rất phi logic, làm ẩu làm tả đến mức khiến cho người xem phải cười đến rụng răng.”

“Nó rác rưởi đến vậy mà cũng được đưa lên đài truyền hình cấp tỉnh công chiếu, quả là khiến cho người ta líu lưỡi!”

Đối với sự phát triển của ngành điện ảnh trong nước, George tỏ vẻ cực kỳ khinh thường, thậm chí hoàn toàn không để ý tới Tô Kim Thư đứng đối diện đã cầm mic lên Tô Kim Thư dùng ánh mắt thản nhiên nhìn George, cô là nhân vật cấp bậc học bá, cực kỳ quen thuộc khẩu ngữ Anh.

Mặc dù George nói rất nhanh, nhưng cô vẫn nghe được rất dễ dàng.



Mặc dù Asius có thể nghe hiểu, nhưng anh ta lại không thể đứng bên cạnh châu đầu ghé tai để phiên dịch.

Smith Phạm thấy cảnh này, trực tiếp đứng lên từ ghế khách quý, cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc: “Hiệu trưởng Vương, học sinh của tôi nghe không hiểu quốc ngữ, tôi yêu cầu mời phiên dịch”

Hiệu trưởng Vương ngồi ở ghế chính giữa còn chưa kịp nói gì, Tô Kim Thư lại đột nhiên mở miệng: “Tôi cảm thấy yêu cầu này của ông Smith rất bất hợp lý, tôi hy vọng hiệu trưởng Vương không thông qua.”

Các bạn truy cập vào trang nguồn trên hình để đọc truyện, giúp chúng mình có động lực ra nhiều chương nhé!

Smith Phạm lập tức nổi giận: “Đúng là càn quấy, đây là lần đầu tiên học sinh của tôi đến nước Thiên Hoàng, không hiểu quốc ngữ là chuyện rất bình thường, tại sao muốn tìm người phiên dịch lại không hợp lý chứ?”

“Giáo sư Smith, cũng giống vậy, đội viên của chúng tôi cũng chưa từng đến Mỹ, nhưng mà vừa nãy các ông dùng tiếng Anh để trình bày, không phải chúng tôi đều nghe hiểu à, chúng tôi có đi tìm phiên dịch không?”

“Nhưng mà các cô cậu đều được học tiếng Anh!”

Đôi mắt của Smith Phạm trợn tròn lên, dáng vẻ như cực kỳ tức giận Chẳng qua ông ta còn chưa kịp nói xong, đã bị Tô Kim Thư mở miệng đánh gấy: “Giáo sư Smith, chẳng lẽ chúng tôi không cho phép học sinh của ông đi học tiếng Bạch Lạc à? Tôi không biết, không học thức cũng trở thành vốn liếng cho ông tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, chẳng lẽ đây là phương thức và phương pháp ông dạy cho học sinh của mình về cách xử sự làm người ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.