Lúc này Tô Bích Xuân mới đi lên.
Cái eo như rắn nước liền dính chặt vào người của Lệ Hữu Tuấn: “Cậu cả Lệ, em yêu anh như vậy, làm sao có thể gạt anh chứ?”
Bảo bối của anh thì chỉ có một mình anh có thể bắt nạt mà thôi.
Nếu người khác dám ở trước mặt anh bôi nhọ một câu, thì hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.
Chỉ đáng tiếc là người phụ nữ Tô Bích Xuân này, hoàn toàn không nhận ra điều này.
“Nói như vậy, nghĩa là cô mới là người trong sạch đó sao?”
Lệ Hữu Tuấn đột nhiên lên tiếng với vẻ mặt suy nghĩ.
Tô Bích Xuân tưởng rằng Lệ Hữu Tuấn đã bị mình thuyết phục rồi: “Em có phải trong sạch không tì vết hay không, cậu cả Lệ, năm năm trước anh chắc hẳn đã biết rõ rồi Nhìn thấy dáng vẻ giả vờ thẹn thùng của người phụ nữ này, Lệ Hữu Tuấn không khỏi cau mày lại.
“Xem ra cô vẫn chưa đủ hiểu rõ bản thân mình. Hay là hôm nay tôi giúp cô nhận rõ bản thân mình nhé?”
Nói xong, Lệ Hữu Tuấn liếc mắt nhìn sang Lục Anh Khoa.
Lục Anh Khoa lập tức hiểu ý, anh ta quay người đi ra.
Một lúc sau, anh ta bước vào với một túi hồ sơ.
Tô Bích Xuân vẫn còn đang suy ngẫm lời nói vừa rồi của Lệ Hữu Tuấn rốt cuộc nghĩa là gì, thì nhìn thấy Lục Anh Khoa đã mở túi hồ SƠra.
Bên trong, đột nhiên có một xấp hình nhỏ rơi xuống đất.
Thoạt nhìn, nó dường như là tấm hình thân mật của hai người đang ôm hôn lấy nhau.
“Có nhiều người đàn ông như vậy, nói cô quan hệ bừa bãi cũng là nhẹ rồi, cô còn nói với tôi là cô trong sạch sao?”
Khi Lệ Hữu Tuấn buông ra những lời này, cả người Tô Bích Xuân như bị sét đánh vậy.
Cô ta lao tới và nhặt những tấm hình đó lên.
Đột nhiên phát hiện rằng đó chính là những tấm hình cô ta ăn chơi trác táng với những người đàn ông khác nhau vào nhiều thời điểm.
“Cậu cả Lệ, những tấm hình này đều là giả, chắc chắn có người vu oan cho tôi nên cố ý ghép thành đấy!”
Tô Bích Xuân vừa mới bắt đầu kêu oan thì bị Lục Anh Khoa lạnh lùng ngắt lời: “Cô Tô, sớm đã biết cô sẽ nói những tấm hình này là ghép. Vì vậy vẫn còn video trong đây, đều là những bạn trai mà cô đã thay đổi trong năm năm qua, có cần xem qua không?”
Tô Bích Xuân kinh ngạc lùi về sau, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta mở miệng ra, nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
Lệ Hữu Tuấn mặt mày tối sâm, từng bước tiến lại gần: “Một người phụ nữ chưa đủ mười bốn tuổi đã có bạn trai rồi, mười sáu tuổi đã đi phá thai, mười tám tuổi đã đổi hơn hai mươi mấy người bạn trai, làm thế nào đột nhiên lại trở thành gái còn trinh rồi?”
“Anh…”
Tô Bích Xuân hoàn toàn không có gì để nói.
Cô ta toàn thân run rẩy, sắc mặt tái xanh.
Bây giờ, đầu óc của cô ta hoàn toàn trống rỗng.
Làm thế nào đây?
Lệ Hữu Tuấn…anh thực sự đã phát hiện ra Tồi.
Bỗng nhiên định thần lại, cô ta “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Lệ Hữu Tuấn: “Cậu Lệ, em biết chuyện này là em sai.
Nhưng em có nỗi khổ tâm đấy! Chính là vì em đã yêu anh từ cái nhìn đầu, nên mới muốn anh nghĩ rằng em là một cô gái còn trinh”
“Điều này đúng là em đã sai, em không nên gạt anh. Em đã nhiều lần muốn nói thật với anh, nhưng chính vì quá yêu anh, nên em không thể nào nói ra được.”
Lệ Hữu Tuấn tựa cười như không: “Trong thời gian năm năm mà đã thay đổi mười mấy người bạn trai, cô đã yêu tôi đến thế sao?”
Tô Bích Xuân sắc mặt trắng bệch.
Đột nhiên che mặt khóc thảm thiết: “Hu hu hu… Em cũng là một người phụ nữ bình thường mài Nhất là kể từ khi cùng anh thác loạn vào đêm đó thì em đã nếm được mùi vị rồi. Nhưng năm năm tới, anh hoàn toàn không đụng vào em, thì em có thể làm sao?”
Tô Bích Xuân sợ hãi run lên.
Cô ta biết rằng lừa dối Lệ Hữu Tuấn sẽ có kết cục như thế nào.
Nhưng nếu không tiếp tục che lấp những lời nói dối này, để Lệ Hữu Tuấn biết được anh bị một người phụ nữ lừa dối suốt năm năm trời…
Tô Bích Xuân không dám nghĩ tới sẽ có hậu quả gì!
Đột nhiên, chiếc cảm bị ai đó véo mạnh.
Tô Bích Xuân buộc phải ngẩng đầu lên.
Cô ta nhìn ánh mắt dữ tợn của Lệ Hữu Tuấn, không khỏi toàn thân run rẩy: “Cậu, cậu Lệ, anh tin em..”
“Đưa cô ta đến Diệp Sắc, khi sự việc chưa được điều tra rõ thì không được phép thả ra!”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nói rồi hất tay đi.
Trực tiếp khiến cho Tô Bích Xuân ngã nhào xuống đất.
Tô Bích Xuân khi nghe thấy hai từ “Diệp Sắc”, lập tức sợ đến đôi môi tái nhợt.
Cô ta cố gắng vùng vẫy năm bò trên mặt đất: “Không được, cậu cả Lệ, anh không thể đối xử với em như vậy! Anh không thể đưa em đến Diệp Sắc, em không đi, em không đi đâu!”
Diệp Sắc.
Đó là một nơi giải trí.
Đó là một lò đốt tiền của đàn ông.
Nhưng lại là cơn ác mộng của phụ nữ.
Khi người phụ nữ bị gửi đến nơi như vậy, không có gì khác hơn là cùng uống rượu và ngủ cùng.
Và ở nơi đó, người phụ nữ chỉ cần đã bước vào thì hoàn toàn không thể bước ra lại.
Ở trong đó, phụ nữ chính là đồ chơi.
Chỉ cần đưa đủ giá, cho dù khách hàng có biến thái đến mấy, độc ác đến mấy, bạn cũng phải cắn răng chịu đựng.
Vài năm trước, người ta đã đồn răng trong đó không biết có bao nhiêu người phụ nữ đã bị chơi đến chết.
Lệ Hữu Tuấn từ trên cao nhìn xuống Dùng khăn giấy lau đầu ngón tay của mình, nở nụ cười khát máu và kinh khủng: “Nếu để tôi phát hiện ra cô còn dám gạt tôi, thì chuẩn bị sẵn sàng sẽ chết già trong Diệp Sắc nhé”
Sau khi nói xong, Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng ném khăn giấy lên mặt của Tô Bích Xuân.
Sau đó..
Lạnh lùng quay người rời khỏi: Tô Bích Xuân đã bị doạ sợ rồi.
Cô ta liều mình đuổi theo ra ngoài, kinh ngạc gào thét lên: “Lệ Hữu Tuấn, anh không thể đối xử với em như vậy! Anh không thể đưa em đến nơi đó được! Lệ Hữu Tuấn… Lệ Hữu Tuấn!”
Cô ta vừa mới chạy ra cửa thì bị mấy tên vệ sĩ do Lục Anh Khoa đưa đến ấn xuống đất.
Tô Bích Xuân nằm xuống đất, điên cuông hét lên “Cậu cả Lệ, xin anh, buông tha cho em đi!
ha cho em đi! Em thề, sau này sẽ không gây sự với Tô Kim Thư nữa, xin anh, cho em một con đường sống!”
Lục Anh Khoa nhìn Tô Bích Xuân nước mắt nước mũi đầm đìa.
Cô ta lúc này vừa điên cuồng vừa thảm hại.
Đâu còn vẻ kiêu ngạo hống hách thường ngày nữa?
Người phụ nữ này đúng là quá tham lam, quá to gan rồi!
Ngay từ khi cô ta nói một lời nói dối tày trời thì nên đoán được cuối cùng giấy cũng không thể gói được lửa.
Chiếc Rolls-Royce màu đen đã biến mất, Tô Bích Xuân hoàn toàn tuyệt vọng.
Ở trong xe.
Lệ Hữu Tuấn nheo mắt lại bỗng nhiên mở to ra: “Tô Duy Hưng hôm nay lén lút chạy ra khỏi nhà trẻ sao?”
Lục Anh Khoa liền gật đầu: “Đúng vậy.
Đúng như những gì sếp đã đoán, cậu nhỏ thực sự đã đến trung tâm giám định ADN của thành phố”
Đột nhiên siết chặt nắm đấm lại, Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay của mình.
Trong mắt anh loé lên ánh nhìn sâu xa.