Cùng Trời Với Thú

Chương 148: Chương 148: Cùng bị đánh chung mới công bằng.




Chỉ thấy trên thảm cỏ xanh, hai nam nhân quần áo không chỉnh tề, ôm nhau lăn ở trên cỏ, hiện lên tư thế lúc lên lúc xuống.

Tư thế này quá mức ái muội, thế cho nên Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều khiếp sợ trừng mắt to, ở khi thấy rõ mặt nam nhân bị đặt ở phía dưới, ánh mắt trừng càng lớn hơn nữa.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ theo bản năng kêu lên một tiếng.

Thanh âm này cũng khiến cho hai người trên cỏ chú ý, hai người đồng thời nhìn qua, đợi khi nhìn thấy Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đứng ở trước sơn động cách đó không xa, bọn họ cũng sợ run lên.

“Mặc Sĩ công tử, Sở cô nương, các ngươi cũng đến đây!” Thái Kiệt cao hứng nói.

Sở Chước: “... Ừ.”

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: “... Các ngươi đang làm cái gì?”

Làm cái gì?

Biểu tình hai người trước là có chút ngơ ngác, đợi khi phản ứng kịp, hai nam nhân cũng phát hiện tư thế của bọn họ...

Hai người xanh mặt vội vã đứng lên.

Thái Kiệt cứng ngắc giải thích nói: “Chuyện không giống như các ngươi nghĩ, lúc trước công tử từ trên núi ngã xuống, ta vì kéo hắn, cho nên mới...”

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ: “... Nga.”

Làm một người tu luyện Nhân Vương cảnh, thế nhưng kéo một người lại có thể ôm lăn từ trên núi xuống ... Ha ha.

Đan Phong táo bạo nói: “Các ngươi đó là cái ánh mắt gì? Hoài nghi chúng ta hay sao?”

Sở Chước rất không khách khí nói: “Người bình thường thấy một màn như vậy đều sẽ hoài nghi.”

Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn nàng, dường như không nghĩ tới bình thường Sở Chước luôn luôn săn sóc lại cẩn thận thế nhưng sẽ nói chuyện không lưu tình ở trước mặt người khác như thế, này quả thực không giống nàng.

Loại thời điểm này, không phải là nàng nên nói vài câu lời hay, sau đó nói sang chuyện khác, lấy được hảo cảm tiểu thiếu gia Kiền Thiên tông, tiện đà gây dựng trụ cột hữu hảo cùng Kiền Thiên tông sao?

Sắc mặt Đan Phong chợt xanh chợt trắng, sắp nổi cáu.

Nhưng mà ngay sau đó, hắn mím môi, không được tự nhiên lại kiêu ngạo nói: “Nữ nhân này thật sự là khó hiểu phong tình, ta, ta... ta lớn như vậy, trừ bỏ mẹ ta ra, nữ nhân đầu tiên ta tiếp xúc gần gũi chỉ có ngươi, lúc trước ở vòng thử luyện thứ bảy, ngươi đã cứu ta, ta là ghi tạc trong lòng ...”

Nói xong, mặt hắn đo đỏ nhìn Sở Chước, hết thảy đều không nói lời nào.

Mọi người: “... ...”

A Chiếu congngười muốn nhào qua, không chút lưu tình nào mà cào một móng vuốt cho cái tên tiểu thiếu gia dám can đảm đào góc tường đại gia nó.

Sở Chước nhanh tay lẹ mắt túm lấy nó, nhấn nó vào trong lòng một cái, như cũ bình tĩnh nói: “Cảm ơn ngươi ưu ái, đáng tiếc ngươi không phải người khác phái đầu tiên ta tiếp xúc, ta đã có người trong lòng.”

A Chiếu vốn đang muốn giãy dụa nghe được lời Sở Chước nói, nhịn không được hai móng đào cánh tay của nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt nguy hiểm nheo lại. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Sắc mặt Đan Phong đổi đổi, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, ánh mắt cũng đỏ lên, không cam lòng nói: “Vì sao ngươi có thể như vậy? Ngươi chính là người đầu tiên ta yêu thích...”

Thái Kiệt cũng nhịn không được trầm giọng nói: “Sở cô nương, ta muốn hiểu rõ ràng, gia công tử chính là tôn tử Đan trưởng lão Kiền Thiên tông, thân phận địa vị cùng thiên phú cũng không sai kém, nếu như cô cùng với hắn, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.”

Đan Phong khoanh tay mà đứng, dáng vẻ kiêu ngạo.

“Ta cự tuyệt, trong lòng ta có người.”

“Là ai? Ta giết hắn.” Đan Phong đằng đằng sát khí nói, tiểu thiếu gia quen kiêu ngạo, không tiếp nhận cự tuyệt.

Thần sắc Thái Kiệt không vui nhìn Sở Chước, cảm thấy nàng rất không biết phân biệt tốt xấu.

Sở Chước vuốt lưng yêu thú trong lòng, sau đó đưa nó tới phía trước, nói: “Nha, đây là lòng của ta.”

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: “... ...”

A Chiếu: “... ...”

A Chiếu đột nhiên cuộn cái đuôi đến trước mặt, nửa che ở mặt, có chút ngượng ngùng, đồng thời cũng cực kì đắc ý. Nó biết ngay mà, sáng quắc quả nhiên thích nó thích đến không thôi, cho nên hiện tại tỏ tình trước mặt mọi người.

Thật sự là lớn mật, nhưng mà nó thích.

Đan Phong không tưởng tượng nổi nói: “Ngươi vì một con thú thế nhưng cự tuyệt ta?”

A Chiếu mất hứng trừng hắn, thú thì lại thế nào? Nó cũng không phải là thú phổ thông, nói ra dọa chết ngươi!

Nhưng mà nể mặt ở phần hắn làm cho Sở Chước thổ lộ với mình, A Chiếu quyết định tha thứ cho hắn, không giết chết hắn.

Thái Kiệt không đồng ý nói: “Sở cô nương, cho dù cô muốn cự tuyệt, cũng xin cô tìm một lý do hợp lý được không? Nếu cô nói người trong lòng của cô là Mặc Sĩ công tử, ta còn có vẻ tin tưởng cô. Hoặc là... Kỳ thực người cô muốn nói là Mặc Sĩ công tử đi? Cô muốn bảo hộ hắn?”

Dứt lời, Thái Kiệt nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ, trong mắt là sát ý không che giấu.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: “... ...” Hắn đây là trêu chọc ai hả?

Không đúng, Thái Kiệt là một người có nguyên tắc, làm sao có thể một lời không hợp thì muốn giết hắn?

Đây quả thực là không hiểu ra sao?

Vẻ mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ mê mang nhìn hành vi không hiểu ra sao của tiểu thiếu gia cùng tùy tùng của hắn, rõ ràng thoạt nhìn lại là bọn họ, nhưng cảm giác cũng rất không phù hợp, quả thực tựa như trúng tà vậy...

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn quay đầu, chỉ thấy A Chiếu liếc mắt trừng hắn một cái, sau đó từ trong lòng Sở Chước nhảy ra, nhào đi qua hướng hai người đó, cào một người một móng vuốt.

Đan Phong chỉ là một luyện đan sư gà còi, A Chiếu một cào một cái chính xác.

Thái Kiệt theo bản năng nghĩ muốn công kích, nhưng hắn căn bản không thấy rõ sở quỹ đạo hành động của tiểu yêu thú, chỉ cảm thấy trên mặt tê rần, thân thể bay ngược đi ra ngoài.

Hai người té trên mặt đất che mặt kêu thảm thiết.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến một màn hung tàn này, đột nhiên cảm thấy A Chiếu đối với hắn vẫn là rất ôn nhu, tuy rằng cũng dùng móng vuốt cào hắn, nhưng đã thủ hạ lưu tình, không ngoan độc giống như đối với hai người này.

A Chiếu cào xong hai tên tình địch tiềm tàng rồi, nhất thời thần thanh khí sảng, nhảy vài cái trở về trong lòng Sở Chước cầu khen ngợi.

Vì thế Sở Chước rất cổ động mà hôn cái mũi nó, ở khi nó tạc mao, nhét nó vào trong lòng, vuốt lông vuốt lông.

Đan Phong và Thái Kiệt đau đến nín thở, một hồi lâu sau, hai người mới buông tay che mặt ra, ngồi dại ra dưới đất.

Khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy rõ ràng vết trảo sưng đỏ bọn họ trên mặt, nhịn không được sờ sờ mặt mình, vẫn còn trắng mịn triết trơn nhẵn, không có vết trảo, có thể thấy được A Chiếu quả thật là đối với hắn thủ hạ lưu tình. Tuy rằng hắn không có đãi ngộ meo meo quyền như Sở Chước, nhưng cũng không có loại đãi ngộ hung tàn cào sưng mặt này, quả nhiên là người một nhà.

Trên mặt Đan Phong như bảng pha màu, sắc mặt một lúc xanh một lúc trắng, sau đó ngồi ở chỗ kia, cả người đều tê cứng.

Dáng vẻ bị đả kích không nhẹ.

Lúc này Thái Kiệt cũng tỉnh táo lại, trên mặt lộ ra thần sắc xanh trắng lần lượt thay đổi, còn có chút áy náy, nhìn về phía Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nghĩ đến sự tình vừa rồi, xấu hổ nói: “Sở cô nương, mới vừa rồi... thất lễ.”

Sở Chước rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Không có việc gì, các ngươi thanh tỉnh là tốt rồi.” ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Thái Kiệt nghe xong, càng xấu hổ, thiếu chút nữa cho rằng những lời nói lúc trước, kỳ thực là chủ ý của hắn.

May mắn hắn ý chí kiên định, rất nhanh đã dứt bỏ ý tưởng quỷ dị này, cho dù hắn một lòng che chở tiểu công tử, cũng tuyệt đối sẽ không giống như vừa rồi làm ra việc ép buộc đó.

Nhưng mà, đến giờ hồi tưởng lại, vẫn cảm thấy giống như đó là ý tưởng chân thật của mình...

Thái Kiệt cũng có chút sụp đổ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến bộ dạng muốn sụp đổ của hai chủ tớ này, kề sát vào Sở Chước, nhỏ giọng nói: “Sở tỷ, vừa rồi có phải bọn họ cũng bị huyễn yêu mê hoặc hay không?”

Sở Chước ừ một tiếng, nhìn chung quanh không gian này, trong lòng biết nơi này vẫn là địa bàn huyễn yêu.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình, chẳng trách chủ tớ này sẽ phản ứng kỳ quái như vậy, thì ra cũng giống như bọn họ, gặp phải huyễn yêu. Nghĩ đến nếu như lúc trước không có A Chiếu cào tỉnh hắn, có lẽ hắn cũng sẽ giống như bọn họ, tỏ tình linh tinh cùng với Sở Chước...

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng có chút muốn sụp đổ.

Quả thực không có biện pháp tưởng tượng hậu quả đó được không?

Qua một hồi lâu, tiểu thiếu gia mới thu thập xong tâm tình.

Đã trải qua chuyện xấu hổ vừa rồi, trong lòng Đan Phong và Thái Kiệt đều có chút ngượng ngùng.

Tiểu thiếu gia mang một khuôn mặt bị cào sưng, mặt đơ như gỗ nói với Sở Chước: “Sở cô nương, chuyện vừa rồi... Ta xin lỗi cô, cũng không phải là chủ ý của ta, ta bị mê hoặc.” Sau đó cúi đầu, cắn cắn môi, xấu hổ nói: “Ta quả thật rất cảm tạ ân cứu mạng của cô ở vòng thử luyện thứ bảy, ngày khác chắc chắn báo đáp cô.”

Vẻ mặt Sở Chước thánh mẫu cười: “Đan công tử không có việc gì là tốt rồi.”

Đan Phong vẫn xấu hổ được không thôi, không dám nhìn thẳng mặt Sở Chước.

Thái Kiệt ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác, hỏi: “Mặc Sĩ công tử, Sở cô nương, hai người đến nơi đây đã bao lâu? Các người có biết vì sao trước đó chúng ta lại như thế...”

Nhắc tới chuyện xấu hổ đó, Thái Kiệt có chút không được tự nhiên, nhịn không được liếc mắt nhìn tiểu yêu thú Sở Chước trong lòng ôm một cái.

Lúc trước bọn họ vẫn luôn tưởng đây là yêu sủng Sở Chước nuôi dưỡng, nữ tu khi nhàn hạ dưỡng chút yêu sủng khả ái là việc thường, cho nên cũng không có quá để ý. Nào biết vừa rồi thế nhưng bị nó cào một móng vuốt, cho dù lúc ấy bọn họ hành vi thất thường, nhưng mà thực lực còn đó, làm một người tu luyện Nhân Vương cảnh, không nên bị một tiểu yêu thú cào thành như vậy.

Xem ra con tiểu yêu thú này cũng không đơn giản, nếu không cũng sẽ không cào bọn họ một móng vuốt, thì đã cào bọn họ tỉnh.Đan Phong hiển nhiên cũng nghĩ vậy, nhịn không được nhìn tiểu yêu thú trong lòng Sở Chước thêm vài lần, ánh mắt rơi xuống trên người nữ tu ôm ấp yêu thú, thon nhỏ yếu đuối, duyên dáng yêu kiều, lại cường đại như vậy...

Tim đột nhiên đập nhanh vài phần, sắc mặt Đan Phong khẽ biến, lo lắng có phải thứ gì đó mê hoặc lòng người trong không gian này lại đang tác quái hay không.

Sở Chước nói một lần việc lúc trước bọn họ gặp phải huyễn yêu cùng hai người Đan Phong, cuối cùng tổng kết nói: “Nơi này hiển nhiên vẫn là địa bàn huyễn yêu, các người cẩn thận một chút đi.”

Sắc mặt Đan Phong xanh mét, tiểu thiếu gia lớn như vậy, còn chưa từng bị qua sỉ nhục như vậy, thế nhưng bị huyễn yêu nho nhỏ bậc này lường gạt.

Lập tức Đan Phong cũng mệnh lệnh Thái Kiệt hủy diệt không gian.

Thái Kiệt không nói hai lời, cũng học bộ dạng Sở Chước lúc trước, xuất ra linh khí, tùy ý phá hư phiến hoàn cảnh thanh tú yên tĩnh này một trận, đánh vỡ ảo cảnh huyễn yêu thiết kế. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Theo gió thổi tới từ kẽ đất, toàn bộ thế giới từ sơn minh thủy tú biến thành một mảnh hoang vu.

Hoang vu mới là bộ dạng lúc ban đầu của nó.

Đám người Sở Chước đứng ở một bên, nhìn Thái Kiệt hành động, đối với một vòng thử luyện này rốt cục có chút khái niệm.

Phiến không gian này sau khi lộ ra chân diện mục của nó rồi, Thái Kiệt thu hồi linh khí, đầu tiên là cảm tạ Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cảm tạ Sở Chước giúp bọn họ tỉnh lại, sau đó thăm dò nàng có phát hiện gì.

Sở Chước mỉm cười lắc đầu: “Bây giờ còn chưa có phát hiện gì, có lẽ phải tiếp tục xem xét. Đúng rồi, tùy tùng của Đan công tử đâu?”

Thái Kiệt thở dài: “Chỉ sợ bọn họ đã phải bị huyễn yêu mê hoặc, không biết lưu lạc đến nơi đâu.”

Nếu như trạng thái những tùy tùng đó cũng giống như bọn họ lúc trước... Thái Kiệt không có cách nào khác tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì.

Tiếp theo, lại trao đổi tin tức lẫn nhau, từ đó Sở Chước biết thời gian hai người Thái Kiệt tới phiến không gian này đã có hai ngày.

Hai ngày này, bọn họ luôn luôn đổi tới đổi lui ở đây, muốn tìm kiếm truyền tống trận, đáng tiếc trừ bỏ hai người bọn họ ra, vẫn luôn không gặp được đội ngũ khác, Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ là hai người duy nhất bọn hắn gặp được, nào biết sẽ ở dưới cái loại tình huống này.

Đan Phong cũng kinh ngạc tại lần này Sở Chước hai người sẽ đến nơi đây còn chậm hơn bọn hắn, như vậy xem ra, vòng thử luyện thứ tám này, chẳng phải là tốc độ của hắn nhanh hơn Mặc Sĩ Thiên Kỳ?

Nhưng mà nghĩ đến lúc trước Mặc Sĩ Thiên Kỳ là luyện đan sư cấp bảy, thế nhưng cũng có thể thông qua vòng thử luyện thứ tám, thì trong lòng không còn kỳ quái.

Hắn đánh giá Mặc Sĩ Thiên Kỳ, phát hiện Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã đột phá tu vi, có lẽ thuật luyện đan cũng có đột phá mới đúng, hiện tại hẳn là đã là luyện đan sư cấp tám, nếu không không thể thông qua vòng thử luyện thứ tám, tiếp tục tham gia một vòng thử luyện này.

Tâm tình Đan Phong có chút phức tạp, hắn biết lấy thiên phú của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, chỉ cần cho hắn công pháp tu luyện thích hợp, thuật luyện đan của hắn không hề bị tu vi hạn chế, nhất định sẽ đột nhiên tăng mạnh, lại không nghĩ rằng hắn tiến bộ nhanh như vậy.

Tuy nói hiện tại tuổi của hắn nhỏ hơn Mặc Sĩ Thiên Kỳ, thoạt nhìn hắn quả thật cũng có thiên phú hơn Mặc Sĩ Thiên Kỳ. Nhưng điều kiện tiên quyết là, nếu như Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng giống như hắn, từ nhỏ vẫn có công pháp luyện đan sư tốt phụ tá luyện đan, chỉ sợ là hắn so ra kém Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Trao đổi xong tình huống lẫn nhau, Sở Chước thương lượng với Thái Kiệt, quyết định tiếp tục đi xuống dưới.

Thái Kiệt giống như Sở Chước, cũng một kiếm bổ mặt đất ra một cái liệt cốc sâu không thấy đáy, từ trong liệt cốc thổi tới một trận cuồng phong, trong gió ẩn chứa linh lực mỏng manh.

Thái Kiệt khẽ thở dài: “Chúng ta tới nơi này đã có hai ngày, bởi vì không gian này không có linh lực, chỉ có thể dùng linh đan bổ sung linh lực, còn tưởng rằng không gian này có huyền cơ gì, không ngờ tới là như vậy...”

Nghĩ đến lúc trước khi bọn họ nhìn thấy Sở Chước biểu hiện, lại có chút sụp đổ.

Đây quả thực chính là lịch sử đen tối, Thái Kiệt từ lúc bước lên con đường tu luyện đến nay, còn chưa có trải qua việc xấu hổ như vậy.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ biết bọn họ không nhớ tới, cũng săn sóc không nhắc lại.

Trên thực tế, nếu không phải A Chiếu phản ứng mau, bọn họ đã bị huyễn yêu mê hoặc ở trong lúc vô tình, làm ra chuyện kỳ quái...

Hậu quả quả thực thiết tưởng không chịu nổi.

Bốn người bọn họ tiến vào trong đại liệt cốc, khi nhìn thấy đám huyễn yêu trốn từ một nơi bí mật gần đó xem xét, Đan Phong và Thái Kiệt giống như đối đãi với kẻ thù giết cha đoạt thê, nhất nhất chém giết đám huyễn yêu đó.

Chờ bọn hắn đi đến địa bàn huyễn yêu, xuyên qua ở phía dưới, đồng dạng xuyên qua một cái thông đạo dưới đất, đi đến một chỗ không gian sơn minh thủy tú, nhìn thấy tình huống ở hiện trường, đều nhịn không được đờ đẫn.

Nhìn đến đám người tu luyện tranh giành tình nhân với một nữ luyện đan sư, tâm linh Thái Kiệt và Đan Phong lúc trước bị thương rất nhanh thì khôi phục lại.

Làm những người đứng xem, nhìn đến bọn họ điên cuồng hành động, có chút không thể tưởng tượng, lại có chút muốn cười.

Người tu luyện cùng luyện đan sư có thể đi đến từng bước này, đều là người trẻ tuổi nổi bật đại lục Nghiễm Nguyên, lại không nghĩ rằng bọn họ thế nhưng thua ở trong tay loại huyễn yêu nho nhỏ này, quả thực buồn cười. Cười qua đi, tâm tư sợ hãi, biết rõ nguy hiểm bí cảnh thượng cổ để lại, không phải là bọn họ có khả năng tưởng tượng, hơi không cẩn thận, sẽ gặp hao tổn ở chỗ này.

“Sở cô nương, làm sao bây giờ?” Thái Kiệt hỏi.

Sở Chước phóng mắt nhìn lại, nói rất rõ ràng: “Đánh bọn họ tỉnh là được.”

Mọi người: “... ...”

Nói cũng phải, nếu bọn họ đều là bị đánh tỉnh, dựa vào cái gì những người này không bị đánh chứ? Đều cùng nhau bị đánh tỉnh mới công bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.