Editor: ChieuNinh
Trở lại khách điếm, Uyên Đồ Huyền Quy liền từ trong túi linh thú bò ra.
Đầu tiên là nó bình tĩnh nằm úp sấp ở đằng kia phát ngốc trong chốc lát, lúc này một đôi mắt đậu đen mới chuyển hướng sang chủ nhân bận rộn và lão đại.
Sau khi trở lại khách điếm, thì Sở Chước lấy ra một cái hộp ngọc thông khí từ trong Trữ Nạp Giới, đổ nửa hộp nước linh tuyền vào trong hộp ngọc, tiếp theo cẩn thận bỏ linh nhện bạch ngọc vừa mua trở về vào trong nước linh tuyền.
Nửa thân thể linh nhện bạch ngọc đều ngâm mình ở trong nước linh tuyền, vẫn không nhúc nhích như cũ, thoạt nhìn giống như sắp chết.
Sở Chước nhìn nó không chuyển mắt, hy vọng lần này có nước linh tuyền, có thể làm cho nó ít chịu tội một chút.
Đây cũng không phải là linh nhện bạch ngọc cấp hai giống theo như lời chủ quán nói, mà là Ngọc Bích Băng Nhện hệ băng cấp mười hai cực kì rất hiếm có trong truyền thuyết. Cái này cũng không phải là chủ quán không nhìn được hàng, chỉ là Ngọc Bích Băng Nhện lúc này bị thương rất nặng, cảnh giới rớt thảm, dẫn tới tình trạng hơi thở thuộc loại yêu thú cấp mười hai trên người nó biến mất, làm cho người ta cảm giác chỉ giống như linh nhện bạch ngọc cấp hai.
Rất nhiều yêu thú đều có loại màu sắc tự vệ này, khi chúng nó bị thương nặng, khi cảnh giới rớt thảm, sẽ thay đổi bộ dạng bản thân thân, làm cho người ta tưởng là yêu thú cấp thấp, tiện đà sẽ xem nhẹ nó, sẽ không mạnh mẽ thừa dịp nó trọng thương ký kết loại khế ước chủ tớ sỉ nhục chúng nó.
Cả thân thể Ngọc Bích Băng Nhện trắng noãn như ngọc, khi nó yên lặng bất động, nghiễm nhiên chính là một con nhện được chạm khắc bằng ngọc, tuyệt đối không dữ tợn đáng sợ, ngược lại có một loại thú vị mê người. Rất nhiều nữ võ giả thích đặt chúng nó trong tay, tùy chúng nó phun ra tơ bạch ngọc quấn ở trên tay, biến thành một cái bao tay trắng noãn mỏng như cánh ve.
Mà con Ngọc Bích Băng Nhện này tuy rằng thoạt nhìn cũng giống linh nhện bạch ngọc cấp hai, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, thì có thể nhìn thấy bụng nó có chỗ mơ hồ có chút màu xanh biếc. Đương nhiên, đại đa số người sẽ xem nhẹ, cho rằng chỉ là trùng hợp thôi.
Rất nhiều người nghe qua Ngọc Bích Băng Nhện cấp mười hai, nhưng không có ai thật sự gặp qua, dù sao thứ này quá mức ít ỏi.
Đời trước Sở Chước cũng đi qua cái chợ tạp hoá kia, chẳng qua lúc ấy trong hà bao của nàng cũng không có trống rỗng như hiện tại, một cái linh châu đều muốn bẻ thành hai để mà dùng. Thực lực cũng chỉ là khó khăn lắm mới Nhập Huyền cảnh tầng năm, tự nhiên không dám để tiền tài lộ ra ngoài, đi chợ tạp hoá cũng chỉ là tâm huyết dâng trào, đi thử thời vận, nói không chừng nàng cũng có thể gặp may mắn đào được thứ gì tốt ấy nhỉ? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Lúc ấy Sở Chước vẫn rất là ngây thơ, đã bị một ít kịch bản tiểu thuyết Internet kiếp trước ảnh hưởng, hưng trí bừng bừng muốn đi nhặt tiện nghi.
Kết quả chứng minh, nhặt này cũng không phải dễ nhặt, trên thế giới này tu luyện giả nhiều như vậy, ánh mắt bất phàm lão luyện cay độc, làm sao sẽ để cho ngươi một võ giả cấp thấp nhặt tiện nghi? Thay vì tin tưởng kịch bản, không bằng làm đến nơi đến chốn.
Sau khi phát hiện không dễ nhặt tiện nghi, tuy rằng Sở Chước thất vọng, nhưng cũng không phải rất khó chấp nhận.
Khó khi được bước ra ngoài, nàng thử đi xem yêu thú khác của thế giới này, một đường đi dạo qua, mới có thể dạo đến chủ quán bán ngọc bích băng nhện nơi đó, lại ở dưới cơ duyên xảo hợp, nhìn thấy “linh nhện bạch ngọc cấp hai” tùy thời có khả năng sẽ tắt thở. Nàng nghĩ cũng không phí bao nhiêu tiền, chỉ tốn năm linh châu mua trở về, dự tính làm khẩu phần lương thực cho Huyền Uyên.
Lúc ấy nàng là thật sự nghĩ rằng mua con yêu thú cấp hai sắp chết làm đồ ăn cho Huyền Uyên =. =!
Yêu thú cũng sẽ cắn nuốt yêu thú, lấy cái này tới để nâng cao thực lực và huyết mạch của mình. So với nhân loại, thế giới yêu thú càng thêm tàn khốc, huyết tinh, Sở Chước từng chứng kiến hết thảy ở Sở gia, chẳng qua đều là vì nhân loại và yêu thú định ra khế ước mà điểm tô cho đẹp, trên thực tế chủng loài bất đồng, nhóm yêu thú cùng cấp bậc rất ít có thể làm được hòa bình ở chung.
Đồ ăn của Huyền Uyên vẫn luôn đều là linh thủy Ngũ Hành Hoạt và đan dược đến một ít thịt phổ thông để ăn, Sở Chước cũng đau lòng nó, nên nghĩ làm cho nó chút thịt khác để ăn. Cho nên nhìn thấy một con linh nhện giống như chạm ngọc, bộ dạng cũng không khủng bố, dù sao cũng sắp chết, liền mua cho Huyền Uyên làm khẩu phần lương thực đi.
Lúc ấy khi Sở Chước mua nó về, cũng không có để ý tới làm gì, tùy tay quăng vào trong túi linh thú, chỉ cần nó vừa chết, thì trở thành thức ăn cho Huyền Uyên.
Nào biết đến cuối cùng đồ ăn này thế nhưng dựa vào nghị lực của mình mà sống sót.
Sau đó khi Sở Chước phát hiện này con “linh nhện bạch ngọc cấp hai” không có chết, thì mê mang.
Càng mê mang là, linh nhện cấp hai đột nhiên biến thành yêu thú cấp mười hai trong truyền thuyết. Tuy rằng giữa cấp hai và cấp mười hai thiếu một cái “mười”, nhưng hoàn toàn là khái niệm bất đồng.
Nên may mắn lúc ấy Huyền Uyên không có thừa dịp khi nó bị thương ngủ say, thật sự đem nó trở thành đồ ăn ăn sao?
Lại nghĩ tới từng chút từng chút của đời trước, Sở Chước nhịn không được cười rộ lên.
Hiện tại ngẫm lại, quá trình thật sự rất 囧 (quẫn), lại trời xui đất khiến.
Lần này, đương nhiên Sở Chước sẽ không quăng mặc kệ giống như đời trước, cũng không nghĩ tới coi Ngọc Bích Băng Nhện trở thành đồ ăn của Huyền Uyên, mà là hết sức cứu trị cho nó.
A Chiếu và bé rùa đều muốn đưa đầu tiến đến trước hộp ngọc vây xem con nhện đang ngâm bên trong nước linh tuyền. Ở trong mắt A Chiếu, lúc này con Ngọc Bích Băng Nhện cấp mười hai này thoạt nhìn giống như yêu thú dùng để ngâm linh rượu. Nếu nó thật sự đã chết, một thân công lực của nó tan ra ở trong nước linh tuyền, thật đúng là một vò “rượu linh tuyền” không tệ.
Nhìn đến kết cục khôi hài này của Ngọc Bích Băng Nhện, A Chiếu vô cùng vừa lòng. Nó vươn móng vuốt ra kéo kéo nhổ Ngọc Bích Băng Nhện trong nước linh tuyền, phát hiện nó vẫn tử khí trầm trầm như cũ, chỉ dùng bản năng hấp thu tuyền lực trong nước linh tuyền để trị liệu thương thế trong cơ thể, thì không có hứng thú nữa. Diendanlequydon~ChieuNinh
Chỉ có bé rùa còn đang dùng mắt đậu đen ngơ ngác nhìn nó.
Sở Chước chọc chọc đầu bé rùa, nói với nó: “Huyền Uyên, về sau đây là đồng bọn ngươi, đừng coi nó trở thành đồ ăn mà ăn.”
Huyền Uyên bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái, sau đó bình tĩnh tiếp tục nhìn Ngọc Bích Băng Nhện ngâm trong nước linh tuyền.
Được rồi, nếu đời trước Huyền Uyên cũng chưa từng coi Ngọc Bích Băng Nhện làm khẩu phần lương thực mà gặm nhấm, hiện tại nói rõ muốn trị thương cho nó, phỏng chừng Huyền Uyên cũng sẽ không gặm nhấm.
Sở Chước nhún nhún vai, cũng tránh ra.
Cuối cùng mục đích đi đến thành Thạch Thông đã đạt được rồi, ngay sau đó thì Sở Chước rời khỏi thành Thạch Thông, tiếp tục đi tới hướng bắc.
Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng Sở Chước cũng chú ý Ngọc Bích Băng Nhện ngâm mình ở trong nước linh tuyền một chút, phát hiện nó vẫn không nhúc nhích ngâm ở trong nước như cũ, trừ bỏ hơi thở không ngừng suy yếu rốt cuộc ổn định lại, dường như không có phản ứng gì như dĩ vãng.
Sở Chước cũng không biết đời trước khi nào thì Ngọc Bích Băng Nhện tỉnh lại, nó vẫn luôn ở trong túi linh thú, mà túi linh thú chỉ có một bé rùa Huyền Uyên ở lại. A Chiếu là đứa không chịu ngồi yên, căn bản sẽ không đợi ở bên trong, cũng làm cho Sở Chước không thể phán đoán.
Mãi cho đến năm năm sau, đột nhiên một yêu thú cấp mười hai cường hãn cứ như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, sau đó ký kết khế ước ngang hàng với nàng, rồi trở thành một trong những đồng bọn nàng kết bạn đồng hành như vậy.
Nay nghĩ đến, Sở Chước chỉ cảm thấy hết thảy trùng điệp điểm đáng ngờ.
Làm một yêu thú cấp mười hai hiếm có, bản tính của chúng nó không thích trói buộc, cho dù được nàng cứu giúp, thì cũng sẽ không buông xuống tư thế mà ký kết khế ước với một nhân loại, bị trói buộc ở bên người nàng.
Cho nên Sở Chước có quyền hoài nghi, sở dĩ Ngọc Bích Băng Nhện không nói hai lời ký kết khế ước với nàng, tuyệt đối có bút tích của A Chiếu.
Nghĩ xong, Sở Chước quay đầu nhìn về phía yêu thú trên vai.
A Chiếu lấy cái đuôi quét quét gương mặt của nàng, tiếp tục bình tĩnh nhìn phía trước.
Sở Chước tiện tay vơ nó đến trong lòng, trực tiếp chôn trong ngực, căn bản đã xem nó trở thành một sủng vật meo meo, không nghĩ tới nó là nam hay là nữ, có thể chiếm tiện nghi hay không. Chẳng lẽ khi chủ tử nhân loại ôm mèo ở trong nhà, còn nghĩ có thích hợp linh tinh hay không sao?
***
Một tháng sau, rốt cuộc Sở Chước đi đến Ngật Khâu Sơn.
Dưới chân Ngật Khâu Sơn, là một thành thị náo nhiệt, tên là Ngật Khâu thành.
Thế lực trong Ngật Khâu thành đại bộ phận đến từ chính Tẩy Kiếm Tông, coi như là một trong những sản nghiệp danh nghĩa của Tẩy Kiếm Tông. Bởi vì khoảng cách gần sơn môn Tẩy Kiếm Tông nhất, không ai dám sinh sự ở đây, khiến cho thành thị này dần dần phát triển thành thành thị tu luyện giả nổi danh Tấn Thiên đại lục, tất cả thứ gì tu luyện giả cần, đều có thể mua được ở đây.
Xuyên qua thành thị, lại đi một đoạn đường, thì đi đến dưới chân sơn môn Tẩy Kiếm Tông.
Xa xa nhìn lại, một dãy núi cao ngất vắt ngang qua phía chân trời, không biết kéo dài mấy ngàn vạn dặm, mà chỗ Tẩy Kiếm Tông ở vào trong dãy núi này, toàn bộ dãy núi này đều là chổ ở của tông môn Tẩy Kiếm Tông.
Cánh cửa Tẩy Kiếm Tông mở rộng, có thể nhìn thấy một cầu thang cao từ chân núi quanh co tới đỉnh.
Thang trời này có tất cả một vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc, liên tục tới quảng trường diễn võ trên đỉnh núi. Mặc kệ là tu luyện giả có thân phận gì, chỉ cần đến Tẩy Kiếm Tông, thực lực không đủ, đều phải từ bậc thang trời cấp mười mà lên. Chỉ có tu luyện đến Không Minh cảnh, mới có thể ngự vật phi hành, người ở dưới Không Minh cảnh, đều chỉ có thể dựa vào hai chân đi đường.
Ở Tấn Thiên đại lục, tu luyện giả có thể tu luyện đến trên Không Minh cảnh, thực lực không tầm thường, xem như rất có thanh danh địa vị. Những người này tự nhiên không cần giống như tu luyện giả cấp thấp đi thang trời, trực tiếp ở giữa không trung ngự vật bay qua. Diendanlequydon~ChieuNinh
Sở Chước gửi Tật Phong thú ở trong một chỗ trại thú dưới chân núi, giống như những người khác, bắt đầu bò thang trời.
Chung quanh, người đi thang trời rất nhiều, Sở Chước chú ý tới đại đa số là võ giả cõng Toái Tinh kiếm, những người này chính là đệ tử Tẩy Kiếm Tông, Toái Tinh kiếm là dấu hiệu của Tẩy Kiếm Tông.
Nghĩ đến đời trước Toái Tinh kiếm làm bầu bạn với nàng vượt qua vô số năm tháng, Sở Chước không khỏi có chút hoài niệm.
Đây là một trong những mục đích nàng đi đến Tẩy Kiếm Tông, một lần nữa đúc lại Toái Tinh kiếm.
Sở Chước trèo lên không nhanh, nhưng nắm chắc tiết tấu rất khá, đây là kỹ năng rất nhiều đệ tử Tẩy Kiếm Tông phải nắm giữ. Bò nhiều lần, thì hiểu được làm sao khi bò thang trời thuận tiện rèn luyện chính mình, rèn luyện này đề cập đến phương diện thể lực, sự chịu đựng, nghị lực...
Sở Chước bò một lần này, là bò một ngày một đêm, mới đến đỉnh núi.
Đi đến đỉnh núi, nàng lau mồ hôi trên mặt, nhìn tia nắng ban mai chiếu thẳng xuống thanh kiếm to lớn trên quảng trường trong Tẩy Kiếm Tông, trên mặt lộ ra tươi cười vui vẻ.
“Vị cô nương này, xin chờ.” Một đệ tử Tẩy Kiếm Tông đi tới, vừa dùng tầm mắt tò mò đánh giá nàng, vừa nói: “Nơi này là Tẩy Kiếm Tông, không biết cô nương tới đây tìm người nào, có lệnh bài hay không?”
Cửa lớn ở chân núi Tẩy Kiếm Tông cũng không có thiết lập đại trận, thẳng cho đến đỉnh núi, ở đây có một đại trận, chỉ có đệ tử nắm giữ lệnh bài Tẩy Kiếm Tông mới có thể đi vào. Mà ở đây cũng có đệ tử thủ vệ, phụ trách tiếp đãi người bên ngoài đến.
Sở Chước lấy ra lệnh bài Chiêm Hòa Trạch giao cho nàng.
Đệ tử đó kiểm tra qua, nói với nàng: “Thì ra là khách nhân của Phong chủ Phù Thiên Phong, cô nương, mời bên này.”
Sở Chước lễ phép đáp lễ, rồi cầm lệnh bài bước vào cửa chính Tẩy Kiếm Tông.
Hết chương 20.