Cùng Trời Với Thú

Chương 127: Chương 127: Huyễn trận không gian




Editor: ChieuNinh

Sở Chước đổ hết các thứ trong túi càn khôn ra, nháy mắt trong không khí tản ra tà khí nhàn nhạt, thứ cất giữ trong túi càn khôn, gần như mỗi một loại đều dính tà khí hoặc nhiều hoặc ít, làm cho người tu luyện tu linh cảm giác cực không thoải mái.

Nguyễn Diệu Cầm và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến mấy thứ này, sắc mặt đều có chút không tốt.

Thứ tà tu cất chứa ly kì cổ quái, trong đó lại đủ loại pháp khí tà ác, ở khi hiểu biết công dụng của chúng nó, thật sự làm cho người ta khó mà thích.

Cho nên, Sở Chước nhân cơ hội đều hủy diệt hết pháp khí mang theo tà khí này, cuối cùng chỉ còn lại mấy thứ không có tà khí.

Một thứ trong đó là một khối hắc ngọc chế thành ngọc bài.

Nếu là ảo trận không gian, như vậy cũng là một cái trận pháp, đám tà tu muốn đi vào, có lẽ cũng có lệnh bài mở ra cấm chế trận pháp. Đương nhiên, loại tồn tại ảo trận này, người thường rất khó cảm giác được nó tồn tại, có đôi khi bản thân đã ở trong ảo trận mà cũng không tự biết, loại thời điểm này, thì cần môi giới đến định vị tìm kiếm, để tránh lẫn lộn ảo trận và hiện thực.

“Chẳng lẽ là cái này?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ lấy ngọc bài đến trước mặt xem xét, tự nhiên nhìn không ra cái gì, giao nó cho Sở Chước.

Sở Chước đối với trận pháp cũng không biết, cũng không nhìn ra cái kết quả gì, thuận tiện đưa nó cho Nguyễn Diệu Cầm, để cho nàng đi nghiên cứu.

Nguyễn Diệu Cầm bất đắc dĩ nói: “Sở cô nương, ta cũng không tiếp xúc qua mấy trận pháp này...”

“Không có việc gì, trong ba người chúng ta, tu vi của cô là cao nhất, nói không chừng có thể phát hiện chút gì.”

Rất nhiều người tu luyện tuy rằng chẳng đi nghiên cứu trận pháp, nhưng theo tu vi bọn họ thăng cấp, ít nhiều sẽ có chút cảm giác đối với trận pháp tồn tại, vào thời điểm nào đó, bọn họ không cần đặc biệt đi phá trận, hiển nhiên có thể bạo lực bài trừ.

Đây là bản lĩnh người tu luyện cao cấp đặc biệt có được.

Nhưng nàng cũng không phải là người tu luyện cao cấp có được hay không?

Nguyễn Diệu Cầm rất không biết nói gì.

Sau khi để cho Nguyễn Diệu Cầm đi nghiên cứu ngọc bài đó, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ không có việc gì để làm, thì lại đi dạo ở chung quanh, nói không chừng còn có thể có phát hiện gì đó.

Loại thời điểm này, Sở Chước không khỏi hoài niệm đời trước đám yêu thú đi theo nàng, trong đó có một huyễn thú tinh thông ảo thuật và ảo trận—— bộ tộc Huyễn Hồ Ly. Lúc ấy hội ngộ được con Huyễn Hồ Ly đáng yêu trong yếu ớt cũng là trùng hợp, một đám người và thú Sở Chước trong lúc vô ý xông vào địa bàn Huyễn Hồ Ly, thiếu chút nữa thì thua ở trong tay Huyễn Hồ Ly đó, nào biết về sau con Huyễn Hồ Ly đó thế nhưng đã khóc chạy tới cầu nàng khế ước nó.

Nghĩ đến đây, Sở Chước lại nhịn không được muốn cười.

Sở dĩ Huyễn Hồ Ly đó đã khóc chạy tới cầu khế ước, là bị Bích Tầm Châu và Huyền Uyên và đám yêu thú đánh, đánh đến nó kêu cha gọi mẹ, cuối cùng thật sự chịu đau không nổi, mới phải chạy tới tìm Sở Chước cầu khế ước, để tránh mấy con yêu thú Bích Tầm Châu đó tức giận chưa hết, mỗi ngày muốn đánh nó.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, chính là cỏ biến hóa trong tay Sở Chước.

Nghĩ đến đám yêu thú đời trước, trong lòng Sở Chước buồn cười rất nhiều, cũng có chút tiếc nuối.

Đời này và gặp gỡ cùng trải qua đời trước đã hoàn toàn khác nhau, nàng cũng đi một con đường hoàn toàn khác, không biết về sau còn có thể lại gặp được những yêu thú từng cùng nhau đồng hành hay không, hơn nữa khế ước với chúng nó, kết bạn đồng hành. Đời này chuyện nàng muốn làm rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không có thời gian lại đi tới từng địa phương đã đi qua một lần nữa.

Còn tương lai, có lẽ ở khi có thời gian rảnh, nàng sẽ đi xem những yêu thú năm đó có còn hay không.

Đột nhiên, cổ căng thẳng, Sở Chước theo bản năng mò tới cái đuôi quấn ở cổ, mặt vừa chuyển, thì chống lại với một cái đầu lông xù.

Sở Chước thấy nó dùng cặp dị đồng tử xinh đẹp nhìn chằm chằm chính mình, lấy cái đuôi nó ra, sau đó ôm nó đến trong lòng rồi vuốt lông, cười nói: “A Chiếu, ngươi lại thế nào?”

A Chiếu khom người, đứng lên ở trong lòng nàng, hai móng ấn đến trên xương quai xanh của nàng, ngưỡng đầu nhìn chằm chằm gương mặt của nàng.

Sau một lúc lâu, nó tức giận bất bình dùng cái đuôi đẩy cái tay vuốt lông của nàng ra, một lần nữa nhảy đến nằm úp sấp trên vai nàng, có chút không vui.

Vừa rồi nàng cười thành như vậy, nhất định nhớ thú khác, chỉ cần mỗi lần nhìn thấy yêu thú khác, cho dù không phải khế ước thú của nàng, tâm tình của nàng đều sẽ đặc biệt tốt, thật sự là quá mức.

Cho dù là người Sở gia, cũng không thể chân trong chân ngoài như vậy.

Sở Chước không biết nó lại đang nháo tính khí gì, cũng tích cực lên, lại ôm nó xuống dưới, tiếp tục vuốt lông cho nó.

A Chiếu vung móng vuốt đi qua, chỉ là móng vuốt sắc bén đủ để cào xé vải Lôi Vân Diệp cấp mười cũng thu vào trong đệm thịt. Đệm thịt mềm mại chụp ở trên người nàng, tuyệt đối không đau, ngược lại manh manh đát, làm cho Sở Chước cũng đột nhiên nổi lên lòng muốn chơi đùa, nắm lấy móng vuốt lông xù nho nhỏ không buông, nâng lên rồi hôn một cái ở trên mũi.

A Chiếu thiếu chút nữa lại xù lông, đỉnh của cái đuôi cũng căng thẳng, hai móng đặt ở trên mặt nàng, muốn đẩy gương mặt của nàng ra, không cho nàng hôn.

Cái mũi yêu thú mà nàng có thể hôn sao?

Mặc Sĩ Thiên Kỳ di chuyển ở chung quanh, đột nhiên phát hiện Sở Chước chưa cùng đi lên, vừa quay đầu mới thấy một màn như vậy, nhất thời lại hâm mộ hỏng rồi.

Làm nam nhân, hắn cũng thích yêu thú cường đại, A Chiếu không thể nghi ngờ là cường đại, cố tình còn là một đoàn lông xù, đáng yêu cực kỳ, cường đại và đáng yêu đều cùng một chỗ, cho dù là nam nhân... cũng thích. Hắn thích loại yêu thú lông xù này. Đáng tiếc A Chiếu trừ bỏ Sở Chước ra, chưa bao giờ để ý những người khác, muốn lấy lòng nó đều khó.

Nhưng mà cúi đầu liếc mắt nhìn bé rùa đang được hắn ôm bụng một cái, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại cao hứng rồi.

Nghe nói Uyên Đồ Huyền Quy sau khi trưởng thành cũng rất lợi hại, hắn và Huyền Uyên quan hệ tốt như vậy, thường xuyên cho nó ăn linh đan, về sau Huyền Uyên cũng sẽ thân cận với hắn.

Bởi vì lực chú ý phân tán, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không chú ý đường dưới chân, chờ khi hắn quay đầu, thì phát hiện bản thân mình đang đâm đầu vào vách núi.

“A —— “

Nghe được tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, Sở Chước nháy mắt quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ đụng đầu vào trong tường núi vách, sau đó biến mất. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Biến mất?

Tiếng kêu Mặc Sĩ Thiên Kỳ hoàn toàn im bặt.

Sở Chước đầu tiên là mộng, theo bản năng lướt qua, đuổi sát theo sau, tiếp theo thân thể cũng tiến vào trong vách núi đó, lực lượng quen thuộc lôi kéo thân thể, nàng vội vàng ôm lấy A Chiếu, để tránh hai người biến mất ở trong truyền tống trận.

Thẳng đến khi lực lượng lôi kéo biến mất, thân thể đột nhiên bay lên không, tiếp theo chợt nghe được một tiếng kêu càng thảm thiết thê lương.

Sở Chước triệu Toái Tinh kiếm ra, chân dẫm lên trên thân Toái Tinh kiếm, chậm rãi rơi xuống.

Rớt xuống đến trên mặt đất, Sở Chước đầu tiên là nhìn thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngã trên mặt đất cùng bé rùa chổng vó. Tiếp theo là một nam nhân cách đó không xa đang ôm bộ vị không hài hòa nào đó ở dưới thân, lăn lộn kêu thảm thiết trên mặt đất, cảm giác được tà khí trên ngườinam nhân đó, nháy mắt thì biết đây là một tà tu.

Nhưng mà tên tà tu này giống như bị phế đi.

Sở Chước có chút mộng, không hiểu hiện tại là cái tình huống gì.

Tuy rằng như thế, Sở Chước vẫn phản ứng cực nhanh cầm Toái Tinh kiếm lên, một kiếm đập qua tà tu kêu thảm thiết đó, rốt cục làm cho tà tu đang lăn lộn trên mặt đất nằm ngay đơ, tiếng kêu thảm thiết hoàn toàn im bặt.

A Chiếu từ trên bả vai Sở Chước nhảy lên tân cột đá bên cạnh, bình tĩnh nhìn.

Thu thập xong tà tu, Sở Chước cẩn thận đánh giá chung quanh, sợ còn có tà tu ẩn giấu trong bóng tối, vừa nhìn như vậy, thì không khỏi sửng sốt.

Nơi này... Rõ ràng chính là sơn động vừa rồi bọn họ hoạt động qua, nhưng mà giống như lại có chút khác biệt, bởi vì địa phương này không có dấu vết bị lửa đốt cháy, thậm chí xa xa còn có một cái gì đó giống tế đàn.

Sở Chước vội vàng liếc mắt nhìn một cái, phát hiện chung quanh trừ bỏ bọn họ ra, không có hơi thở khác, rốt cục yên lòng.

Sau đó ánh mắt của nàng chuyển tới Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhe răng nhếch miệng đứng lên từ trên đất, còn có bé rùa ngự nước giúp chính mình xoay người, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Ánh mắt Sở Chước bay tới trên người tà tu nằm ngay đơ trên đất, bên ngoài tà tu này mặc một cái áo choàng đen, bên trong mặc là áo dài và quần dài đơn giản, nhưng mà lúc này bộ vị dưới thân, không chỉ có ẩm ướt lách tách, còn có một bãi máu...

Thấy thế nào cũng rất vi diệu.

“Sở tỷ, các người cũng tới rồi.”

Nhìn thấy Sở Chước, Mặc Sĩ Thiên Kỳ rất cao hứng.

Trước trước đầu đụng vào vách tường, tiếp theo bị truyền tống tới đây, sau đó Sở Chước tiến vào, thu phục tà tu, ở trong giây lát phát sinh hết thảy đó, làm cho hắn còn chưa kịp kinh hoảng thì đã xong.

Bé rùa cũng thật cao hứng, đắc ý nói với A Chiếu:【Lão đại, đây là ta làm.】

Một cái móng vuốt chỉ vào tà tu nằm ngay đơ trên đất.

A Chiếu thâm trầm nhìn bộ vị nào đó không thể miêu tả dưới thân tà tu, ừ một tiếng.

Lúc này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng chạy tới lục lọi tà tu, vừa nói với Sở Chước: “Vừa rồi cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng là đụng vào vách núi, đột nhiên đã bị một cỗ lực lượng kéo vào đây, còn chưa có bình an rớt xuống đến trên đất, thì phát hiện nơi này có một tà tu, may mắn Huyền Uyên phản ứng nhanh, trực tiếp vèo vèo mấy tên nước...”

Khi nhìn đến thương thế trên người tà tu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ trừng to mắt, hoàn toàn tắt tiếng.

Vết thương của tà tu rất dễ dàng phân biệt, liên hệ với chứng kiến vừa rồi khi ngã xuống, mấy tên nước của Huyền Uyên rõ ràng là hạ ba đường xuống tà tu. Một kích này làm cho tà tu đó thậm chí căn bản không kịp đối phó người xông tới, thì té xuống mặt đất lăn lộn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến vết máu trên bộ vị nào đó của tà tu, theo bản năng kẹp chặt hai chân, đột nhiên cảm giác có chút đau trứng.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều có chút trầm mặc.

Ánh mắt Sở Chước chuyển tới đó hai con yêu thú đang đứng xếp hàng, chỉ thấy cả hai đều vô cùng bình tĩnh, một con nghiêng đầu lông xù, vô tội nhìn nàng, một con nâng cổ, mắt đậu đen cũng ngơ ngác.

Sau một lúc lâu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới ho khan một tiếng, nói với bé rùa: “Huyền Uyên, làm tốt lắm, Thiên Kỳ ca ca thưởng cho đệ.”

Nói xong, thì móc cực phẩm linh đan nhét qua.

Vừa rồi nếu không phải Huyền Uyên phản ứng nhanh, hiện tại hắn đã bị tà tu này bắt được.

Bé rùa có được một lọ linh đan, thì thu vào trong túi càn khôn Sở Chước cho nó, đắc ý nói với A Chiếu:【Lão đại, huynh dạy quá đúng, khi đối địch, thì phải hạ tử thủ tới nhược điểm của đối phương, tà tu này là Linh Quang cảnh, không nghĩ tới đệ cũng có thể đối phó tà tu Linh Quang cảnh.】

A Chiếu duỗi móng vuốt cào một cái ở trên mai rùa của nó:【Làm được không tệ.】

Bé rùa nhất thời vui rạo rực ngậm lấy một viên linh đan mà cắn.

Lúc này, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã dùng dây thừng Thất Tinh Hỏa Tinh trói tà tu lại, cùng sử dụng Hủ Xuân Hoa xông tỉnh hắn.

Khi tỉnh lại, tà tu đó đau đến sắc mặt trắng bệch, thân thể cứ run rẩy, cho dù là người tu luyện, đột nhiên trên người thiếu hai lượng thịt, cũng sẽ cực đau, càng không cần phải nói hai lượng thịt đó đại biểu tượng trưng cho nam nhân.

“Nơi này là ảo trận không gian? Các ngươi còn có bao nhiêu người ở trong này?”

Tà tu oán độc trừng trừng nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ, hận không thể giết hắn, hiển nhiên thù địch vừa rồi bị tên nước gây thương tích trút ở trên người hắn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị hắn trừng thì hời hợt, còn có tâm tình nói giỡn: “Ai nha, mọi người đều là nam nhân, ta hiểu ngươi đau, ai kêu ngươi lúc ấy cứ như vậy mà đánh giết qua, cho nên đành phải phòng vệ đúng lúc. Ta nghe nói có một loại linh đan, có thể tái sinh tứ chi, nhưng mà loại linh đan này là cấp mười hai, bình thường cũng không thấy được...”

Nghe được hắn lải nhải, tà tu đó thiếu chút nữa tức chết.

Sở Chước nắm kiếm, bình tĩnh đứng ở một bên, thẳng đến khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ sắp làm tà tu đó tức chết, Sở Chước mới để cho hắn đến bên cạnh, tự mình tiến lên đặt câu hỏi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Tu vi tà tu này chỉ có Linh Quang cảnh, cũng không phải hạng người tâm chí kiên định gì, Sở Chước đập qua mấy kiếm, hắn liền đầu hàng.

“Nơi này quả thật là ảo trận không gian, tổng cộng có ba người...”

Tà tu này vừa trả lời, ánh mắt vừa loạn chuyển, vừa thấy thì biết là không thành thật.

Khi Sở Chước nhịn không được muốn ra tay, thì đột nhiên cảm giác được trong không khí khác thường, thân thể đột ngột đứng lên.

Cách đó không xa A Chiếu cũng nhào đi qua, một móng vuốt cào tới một tà tu trốn từ một nơi bí mật gần đó đánh lén.

Tà tu đó kêu thảm thiết ra tiếng, ôm mặt bị cào bị thương lăn trên mặt đất, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhân cơ hội rút kiếm chui vào linh phủ của hắn, hủy diệt linh phủ hắn, sau đó lại chém giết người.

Ngay sau đó A Chiếu tiếp tục đánh về phía một tà tu khác đang ẩn nấp, lại vung trảo đi qua, rõ ràng lưu loát đánh tàn, sau đó đi giúp Sở Chước.

Bên kia, Sở Chước cũng đánh nhau cùng hai tà tu Nhân Vương cảnh.

A Chiếu tốc độ cực nhanh, giúp Sở Chước chia sẻ một tà tu, tên nước của Huyền Uyên cũng ngay ngắn phun theo.

Có A Chiếu và Huyền Uyên hỗ trợ, Sở Chước chỉ cần ứng phó một tà tu. Vũ khí của tà tu đó là một thanh kiếm sắc tà khí màu lam quanh quẩn, Sở Chước không dám khinh thường, lấy Toái Tinh dù ra, cản trở hắn công kích, cũng ngăn cản tà khí đáp úp tới trên mặt ra bên ngoài.

Tà khí đó đi theo như hình với bóng, phối hợp tà tu Nhân Vương cảnh công kích, Sở Chước đỡ trái hở phải, rất nhanh trên cánh tay đã bị cắt một kiếm, trên miệng vết thương quanh quẩn tà khí nhàn nhạt. Tà khí đó giống như rùi nhặng bu xương cốt, bám lên máu thịt, liền muốn chui vào thân thể.

Sắc mặt Sở Chước trắng bệch, vội vàng dùng linh khí che lại kinh mạch chung quanh miệng vết thương, để ngừa tà khí đó nhập vào linh phủ.

Phát hiện Sở Chước bị thương, đôi đồng tử A Chiếu hơi hơi trừng lớn, nhìn về phía tà tu Nhân Vương cảnh.

Trong giây lát đó, trong chỗ sâu đôi con ngươi dị sắc giống như nổi lên một giọt mực nước nồng đặc, màu sắc song đồng tử không ngừng mà biến ảo thay đổi lần lượt, trái đen phải vàng, phải đen trái vàng, giống như thay đổi không dừng.

Tà tu Nhân Vương cảnh thấy Sở Chước bị thương, trên mặt lộ ra thần sắc đắc ý, khi lại giơ kiếm muốn cắt mạch máu của nàng, đột nhiên thân thể cứng đờ, cảm giác được một cỗ lực lượng hung tàn cuồng bạo trói buộc ở thân thể hắn, tựa như một tòa nhà giam đáng sợ, mặc kệ giãy dụa như thế nào, cũng không thể giãy dụa được.

Sau đó hắn kinh hãi phát hiện thân thể không thể động đậy, sợ hãi đến gần như hồn phi phách tán.

Chỉ là mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, vẫn không thể khống chế thân thể của chính mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn đó kiếm dù màu đỏ vung tới hắn.

Nửa người tà tu bị kiếm dù bổ ra.

Khi thân thể bị bổ ra, tà tu Nhân Vương cảnh còn chưa tử vong, cảm giác được lực lượng đáng sợ trói buộc thân thể rốt cục biến mất. Nhưng mà, lúc này đã quá trễ, thân thể hắn bị bổ ra, một linh quang màu xám từ trong linh phủ nhảy ra, linh quang này chính là nguyên thần của hắn.

Tất nhiên là Sở Chước sẽ không để cho nguyên thần của hắn đào thoát, kiếm quang hiện lên, nguyên thần đó đã bị chém thành hai nửa.

Rốt cục chấm dứt chiến đấu, Sở Chước ngã ngồi dưới đất.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng chạy tới xem xét vết thương trên cánh tay nàng, đút một viên Phục Linh đan cho nàng, đồng thời lại cầm lên hai viên Phục Linh đan, nghiền nát rồi rắc lên trên miệng vết thương của nàng. Phục Linh đan có tác dụng ngăn chặn tà khí khuếch tán, đồng thời cũng có thể tinh lọc tà khí trên miệng vết thương, đây là biện pháp trị liệu đơn giản nhất.

Miệng vết thương có chút biến thành màu đen, khi Phục Linh đan đắp lên, phát ra thanh âm xèo xèo, đúng là tà khí trên miệng vết thương và linh khí của Phục Linh đan tranh đấu lẫn nhau. Thẳng đến khi bột phấn Phục Linh đan phủ lên miệng vết thương biến thành bụi màu đen, Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiếp tục nghiền nát Phục Linh đan đắp lên nữa.

Lặp lại như thế vài lần, thẳng đến khi tà khí trên miệng vết thương rốt cục biến mất, rỉ ra vết máu mà đỏ tươi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngã ngồi dưới đất, lau mồ hôi một phen, lòng còn sợ hãi nói: “May mắn Sở tỷ kịp lúc dùng linh khí phong tỏa kinh mạch chung quanh miệng vết thương, không để cho tà khí tiến vào linh phủ, nếu không tỷ cũng giống như Nguyễn cô nương, cần Phệ Sinh đan và Thanh Nguyên đan trị liệu.”

Sau khi tinh lọc tà khí trên miệng vết thương, Sở Chước lại nuốt và một viên Tủy Nguyên đan, rất nhanh miệng vết thương cũng đã biến mất.

Dù là như thế, nhưng gương mặt của nàng vẫn cực tái nhợt, lần này tà khí nhập thể, hao tổn thật lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.