Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Bích Tầm Châu mừng như điên trong lòng, liền muốn đi theo nữ tử áo vàng, đột nhiên ống tay áo bị một cái tay nhỏ níu lấy.
Hắn cúi đầu, chỉ thấy tiểu loli gắt gao kéo lấy ống tay áo của hắn, cố chấp nhìn hắn.
Huyền Ảnh một đôi ánh mắt sạch sẽ nhìn chằm chằm nữ tử áo vàng, vẻ mặt chờ đợi hỏi: “Kim Ô tỷ tỷ, bọn đệ có thể cùng đi không? Bọn đệ đi đến Bạch Ly Sơn, còn chưa gặp qua lão đại đâu.”
Kim Ô từ trước đến giờ đối với loại nam hài tử thuần hậu nhu thuận này không có lực chống cự, lúc trước khi nàng phụng mệnh mang Huyền Ảnh cùng Huyễn Ngu về, liền rất yêu thích, vươn tay nhéo khuôn mặt Huyền Ảnh, cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên có thể, nhưng mà đến lúc đó có thể gặp được lão đại hay không, ta cũng không thể cam đoan.”
“Vì sao không thể?” Huyền Ảnh vẻ mặt nghi hoặc.
Kim Ô cười cười, vẻ mặt thần bí nói: “Mọi người đi qua liền biết. Được rồi, lão đại còn chờ chúng ta, chúng ta mau đi qua, nếu như để cho hắn đợi lâu cũng không hay.”
Nghe xong, mấy con Bích Tầm Châu cũng không chần chờ.
Bạch Ly Sơn cao vút trong mây, nhìn từ chân núi, nhìn không đến đỉnh.
Bạch Ly Sơn là địa phương chỉ có thần thú mới có thể đến, không có thực lực nhất định, không thể dựa vào thực lực của mình đi lên. Bích Tầm Châu bọn họ đều không phải là thần thú, mà thực lực mạnh nhất chỉ có Tinh Linh cảnh, dựa vào bản lĩnh của bọn họ, tự nhiên không thể đi lên, bọn họ cuối cùng là được Kim Ô mang đi theo.
Bạch Ly Sơn mây mù lượn lờ, linh khí bức người, như cùng một thế ngoại tiên cảnh.
Đáng tiếc lúc này tiên cảnh bị một mảnh hắc ám nhìn không tới cuối cùng bao phủ, tất cả sinh linh tiến vào trong thế giới hắc ám, đều sinh ra một loại cảm giác không thể không sợ hãi chúa tể của mình.
Huyễn Ngu lạnh run, theo bản năng nắm chặt ống tay áo Bích Tầm Châu.
Trên mặt Bích Tầm Châu lộ ra vẻ hoảng sợ, rất nhanh liền thu liễm, Huyền Ảnh phản ứng chậm nửa nhịp, thiếu niên bộ dạng trì độn chậm chạp, có vẻ rất bình tĩnh.
Kim Ô nhìn bọn hắn phản ứng, cười tủm tỉm nói: “Không cần sợ hãi, đây là địa hạt của lão đại.”
“Cái gì?” Bích Tầm Châu theo bản năng hỏi.
Kim Ô không muốn nhiều lời, dẫn bọn hắn đi vào trong bóng đêm.
Một thế giới hắc ám, im hơi lặng tiếng, nhìn không tới cuối cùng, uy áp cường đại như có như không, khiến người ta không khỏi hồi hộp vạn phần. Nếu như bên cạnh không có Kim Ô đi chung, chỉ sợ bọn họ sẽ nhịn không được muốn biến trở về nguyên hình, thoát khỏi nơi đây.
Đáng sợ!
Nếu v đây là phạm vi của lão đại, như vậy ở trong lĩnh vực của hắn, tất cả bọn họ đều là con rối của hắn, tùy tiện đắn đo chém giết.
May mắn, chủ nhân lĩnh vực không có ác ý với bọn họ.
Kim Ô lại rất tự tại, dĩ nhiên thói quen lĩnh vực hắc ám như vậy.
Nàng mang theo bọn họ một đường đi tới, không biết đi bao lâu, rốt cục dừng lại, thần sắc tùy ý trên mặt biến mất, nhìn thẳng hắc ám phía trước, một đôi mắt tràn ngập sáng lấp lánh, cung kính nói: “Lão đại, Bích Tầm Châu bọn họ đến đây.”
Huyễn Ngu cùng Huyền Ảnh nhịn không được nhìn về phía Kim Ô, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ, dường như không rõ vừa rồi Kim Ô còn nói nói cười cười vì sao đột nhiên thay đổi thần sắc.
Nàng không phải dẫn bọn hắn tới gặp lão đại sao?
Bọn họ đã quen cục bông tròn đi theo bên người Sở Chước, thời điểm không gây sự, tựa như con yêu sủng bình thường, làm ổ ở trong lòng Sở Chước, an tĩnh đến làm cho người ta dễ dàng xem nhẹ. Cho dù có thực lực cường đại, nhưng nó rất ít sẽ bày ra, trừ bỏ khi lần đầu gặp mặt áp chế qua bọn họ, thời điểm khác nó tựa như không tồn tại.
Lâu dài, khi bọn họ đối mặt A Chiếu, đã quen tùy ý ở trước mặt hắn.
Cho nên bọn họ không hiểu lắm Kim Ô cung kính nghiêm túc, ánh mắt giống như nhìn tín ngưỡng.
Hai đứa nhỏ nghĩ, nhịn không được mở to hai mắt nhìn về phía chỗ hắc ám, đáng tiếc trừ bỏ một mảnh tối đen ra, bọn họ căn bản không thể thấy rõ bóng dáng lão đại.
Phiến lĩnh vực hắc ám này cũng rất cổ quái, bọn họ có thể thấy rõ ràng người bên cạnh, lại nhìn không tới cái khác.
Chẳng lẽ đây là Kim Ô nói, bọn họ không nhất định có thể nhìn thấy lão đại?
Bích Tầm Châu thần sắc thanh lãnh, mặt không chút thay đổi, nhìn không khác gì bình thường, trong trường hợp này tim cũng treo lên.
Hắn vẫn luôn không biết thực lực lão đại có bao nhiêu mạnh, lần đầu gặp mặt, bị nó dễ dàng đánh gãy chân sau, không thể không thần phục thực tế. Cũng bởi vì nó là thân phận thần thú, đối với nó là tâm duyệt thần phục, nhưng hắn chỉ biết là A Chiếu đi theo bên người Sở Chước, lại chưa từng nhìn thấy bản thể chân chính của nó cường đại cỡ nào.
Kim Ô nói đây là lĩnh vực của lão đại, tuy rằng chỉ lộ một góc băng sơn, đã làm cho bọn họ rất hồi hộp. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Lúc này, trong bóng đêm vang lên một thanh âm trầm thấp, giống như không chỗ nào không có: “Sáng quắc ở biển thời gian.”
“Cái gì?” Huyễn Ngu giật mình kêu lên, vẻ mặt chờ đợi hỏi: “Lão đại, huynh tìm được chủ nhân rồi?”
Bích Tầm Châu cũng vẻ mặt kinh ngạc, bất chấp lại nghĩ khác, hỏi: “Lão đại, ngươi làm sao mà biết được? Là người đi ra ngoài tìm truyền tin tức về? Chủ nhân hiện tại thế nào?”
Huyền Ảnh đồng dạng vẻ mặt chờ đợi hỏi: “Lão đại, chúng ta phải đi biển thời gian sao?”
Vẻ mặt Kim Ô kinh ngạc nhìn ba con yêu thú này, phát hiện thực lực của bọn họ không bằng gì, nhưng lão đại giống như đối bọn họ rất tốt, nếu không bọn họ nào dám ngươi một câu ta một câu hỏi không ngừng? Lão đại biến mất một trăm năm nay, không biết đi nơi nào, vì sao trở về đột nhiên dẫn theo mấy con yêu thú cấp không cao trở về.
“Ta phỏng đoán ra, nàng không sao.” Trong bóng đêm truyền đến thanh âm trở nên trầm thấp.
“Phỏng đoán?” Huyễn Ngu cùng Huyền Ảnh vẻ mặt mê mang.
Bích Tầm Châu vừa động trong lòng, nhìn hắc ám chung quanh, nghĩ đến thân phận của A Chiếu, liền hiểu rõ hẳn là hắn thiên phú thần thông.
Đột nhiên, Bích Tầm Châu hồi thần, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía hắc ám, hỏi: “Lão đại, ngươi biến hóa rồi?”
Kim Ô nghe thanh âm thế, ánh mắt đều trừng lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ, cái gì kêu “Ngươi biến hóa rồi”?
Bích Tầm Châu thoáng nhìn thấy thần sắc của nàng, trong lòng khẽ động, hiểu rõ mình khả năng hiểu lầm cái gì.
Lúc này, chợt nghe được trong bóng đêm vang lên một tiếng hừ lạnh, giống như coi thường trả lời vấn đề ngu xuẩn này, tiếp theo nghe được hắn nói ới Kim Ô: “Thông báo xuống, chuẩn bị đi biển thời gian.”
Kim Ô ứng một tiếng, liếc mắt nhìn Bích Tầm Châu bọn họ một cái, hỏi: “Lão đại, muốn dẫn mấy vị này đi sao?”
“Bọn họ ở lại.”
Bích Tầm Châu vội nói: “Lão đại, ta đi cùng ngươi đi.” Sở Chước mất tích lâu như vậy, hắn thật sự lo lắng.
“Không cần, tu vi của các ngươi rất thấp.”
“Vậy Hỏa Lân?”
“Lão tam bồi luyện đan sư.”
Bích Tầm Châu không lời nào để nói.
Tuy rằng hắn không biết biển thời gian ở nơi nào, nhưng có thể kêu tên này, hẳn là rất nguy hiểm.
Bên cạnh Kim Ô nhìn bọn họ ngươi một lời ta một lời, đều muốn trừng lòi mắt ra, trên mặt kinh ngạc càng thêm rõ ràng, lão đại thế nhưng hòa khí đối với những người này như vậy, thời gian hắn biến mất, rốt cuộc trải qua cái gì?
Đợi khi Bích Tầm Châu bọn họ rời khỏi phiến lĩnh vực hắc ám đó, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Sau khi gặp được lão đại, bọn họ ngược lại mơ hồ rồi.
Kim Ô sau khi đưa bọn họ ra ngoài thì rời khỏi, liền muốn đi dặn dò người tu luyện phía dưới chuẩn bị xuất phát biển thời gian, ai ngờ bị Bích Tầm Châu bọn họ gọi lại. Tuy nói mấy con yêu thú này thực lực không thế nào, nhưng bọn hắn là lão đại mang về Bạch Ly Sơn, hơn nữa vừa rồi thái độ của lão đại đối với bọn họ cũng không giống người thường, làm cho Kim Ô không dám bởi vì bọn họ thực lực thấp mà coi khinh bọn họ.
Kim Ô mỉm cười hỏi nói: “Các ngươi có chuyện gì sao?”
Hai đứa nhỏ vội gật đầu không ngừng, thăm dò biển thời gian là chỗ nào.
Kim Ô vội vã đi an bài việc lão đại xuất hành, không có thời gian giải thích nghi hoặc cho bọn họ, nhìn trái nhìn phải, thấy một thiếu niên gầy yếu xinh đẹp đi qua, kêu lên: “A Phì (mập), lại đây.”
Thiếu niên trong nháy mắt trợn trừng, nháy mắt xinh đẹp đào hoa dính bạc hồng, phẫn nộ rít gào: “Vô liêm sỉ, kêu ai A Phì? Ai là A Phì?”
“Chính là ngươi! A Phì, lão đại muốn đi biển thời gian, ta phải đi chuẩn bị, ngươi lại đây c giải thích nghi hoặc ho bọn hắn.” Kim Ô không nói gì kéo hắn qua.
“Cái gì? Lão đại muốn đi biển thời gian? Ta cũng đi.” Thiếu niên nói xong, liền muốn đi cùng Kim Ô.
Kim Ô vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn: “Chưa đủ lông đủ cánh, đi cái gì? Dám đi theo, cẩn thận lão nương một cánh quạt chết mi.”
Thiếu niên nhất thời giận mà không dám nói gì.
Huyễn Ngu hoảng sợ nhìn Kim Ô một giây biến Mẫu Dạ Xoa, thẳng đến khi Kim Ô quay đầu cười với bọn họ đến giống như một tiên nữ, vẫn không thể thả lỏng.
Kim Ô dặn dò thiếu niên cẩn thận mà chiêu đãi đám Bích yêu Tầm Châu, lập tức rời khỏi.
Thiếu niên trừng trừng nhìn g phương hướng Kim Ô rời đi, thẳng đến nàng biến mất không thấy nữa, mới quay đầu nhìn về phía ba con yêu Bích Tầm Châu, hừ lạnh một tiếng, nói: “Nói hay lắm, ta không gọi là A Phì, ta gọi là Phì Di, các ngươi có thể gọi ta Di ca.”
Bích Tầm Châu nhìn mặt hắn, không hé răng.
Hai đứa Huyễn Ngu và Huyền Ảnh không tiết tháo, cùng kêu lên kêu “Di ca”, miệng ngọt đến làm cho thiếu niên nhếch miệng cười rộ lên, đại mã kim đao ngồi ở trên tảng đá, cười tủm tỉm nói: “Có cái gì không hiểu cứ việc tìm Di ca, Di ca nói cho các đệ.” Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Huyễn Ngu mở to một đôi mắt xinh đẹp, ngọt ngào hỏi: “Di ca, biển thời gian ở nơi nào? Nó rất nguy hiểm sao?”
“Đương nhiên nguy hiểm!” Phì Di không chút do dự nói: “Dưới Tinh Linh cảnh, không người nào dám tiến vào biển thời gian. Cho dù là phía trên Tinh Linh cảnh, nếu không có chuyện gì, tốt nhất đừng dễ dàng đặt chân, nghe nói tất cả người vô ý lưu lạc đến biển thời gian, chỉ có được thời gian thừa nhận, mới có thể sống sót...”
Theo hắn tự thuật, thân thể Huyễn Ngu bắt đầu lung lay sắp đổ, Huyền Ảnh vẻ mặt lo lắng, Bích Tầm Châu cũng nhíu chặt mày.
Nếu biển thời gian thực nguy hiểm như vậy, bọn họ ngược lại đã hiểu lão đại vì sao không dẫn bọn hắn. Chỉ là, bọn họ càng lo lắng Sở Chước, cho dù lão đại nói Sở Chước hiện tại không sao, nhưng biển thời gian nguy cơ trùng điệp, hiện tại không sao không có nghĩa là về sau không có việc gì. Nếu như tiến vào biển thời gian đều là người tu luyện Tinh Linh cảnh, lấy Sở Chước chỉ là một người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, làm sao có thể bình an vô sự?
Phì Di nói xong biển thời gian, thấy bộ dạng bọn họ, an ủi: “Các đệ không cần lo lắng, dù sao của tu vi các đệ thấp như vậy, lão đại sẽ không mang bọn đệ đi biển thời gian, yên tâm đi.”
Huyễn Ngu mếu máo, nhịn không được cất tiếng khóc lên: “Nhưng mà chủ nhân...”
Phì Di thấy nàng khóc như vậy, nháy mắt có chút há hốc mồm, nhịn không được liền muốn che mặt đào tẩu.
Hắn cực không kiên nhẫn đối mặt tiểu cô nương thích khóc.
Bích Tầm Châu hơi hơi nhíu mi, đưa tay đặt ở trên người tiểu loli, tiểu loli khóc thút thít vài tiếng, dùng tay áo lung tung lau mặt, nghẹn miệng không dám khóc nữa.
Phì Di không hiểu biết nguyên do trong đó, thấy tiểu loli ngừng khóc, trong lòng thở phào, ngẩng đầu nhìn Bích Tầm Châu, giơ ngón tay cái với hắn, thấy yêu tu này lớn lên giống một phụ nữ này rất lợi hại.
Bích Tầm Châu không nhìn ánh mắt kính nể của y, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Di công tử, lão đại trước kia là thế nào?”
Phì Di nghe tiếng “Di công tử” này, cảm thấy rất tươi mới, ở Bạch Ly Sơn, còn không có ai gọi y là “Di công tử”, đều là kêu A Phì dài A Phì ngắn, nghe thật sự là phiêu phiêu dục tiên.
“Các người muốn biết cái gì?” Phì Di hỏi.
Bích Tầm Châu cũng không biết mình muốn biết cái gì, dù sao bọn họ đến ĐẠi Hoang giới không lâu, đã bị lão đại quăng đến Bạch Ly Sơn, đối với thế giới bên ngoài biết được quá ít, đối với A Chiếu lão đại này biết được càng ít, giống như đi đến Đại Hoang giới rồi, lão đại vốn thần bí trở nên càng thần bí.
Hơn nữa càng cường đại.
Cái này dường như có liên quan cùng hắn biến hóa.
Không, phải nói, hắn sớm đã biến hóa, chỉ là không biết nguyên nhân gì, lưu lạc đến Huyền thế giới, biến thành một cục bông tròn không thể biến hóa, nhìn không có lực sát thương gì, kì thực vẫn là hung tàn vô cùng.
Trong cơ thể hắn dường như có một đạo phong ấn, không chỉ có giam cầm lực lượng của hắn, càng làm cho hắn không thể biến hóa.
Đủ loại ý tưởng lướt qua trong đầu, Bích Tầm Châu hỏi: “Lão đại là Bạch Ly Sơn Chủ sao? Khi nào thì hắn trở thành Bạch Ly Sơn Chủ?”
Thời gian là một loại tồn tại phi thường huyền ảo, nó đưa đẩy vạn vật thế gian không ngừng mà tiến về phía trước, làm cho người ta không có đường sống quay đầu.
Thời gian lại là một loại tồn tại vô cùng khoan dung, nó đối với chúng sinh bình đẳng, chưa bao giờ vô cớ cướp đoạt thời gian của bất luận kẻ nào nên có.
Sở Chước cân nhắc ý nghĩa sâu xa cùng phép tắc thời gian, phát hiện mình đối với cài này lại không biết gì cả, căn bản là sờ không tới phép tắc thời gian, càng không thể nói rõ ràng nguyên nhân mị quỷ truy đuổi nàng.
Sở Chước có chút đau đầu.
Từ lúc tỉnh lại ở biển thời gian đến bây giờ, thời gian đã nửa năm, 《bí quyết Tịnh Vân Linh》 bị nàng tu luyện đến tầng thứ tư, như thế đã có thể bảo vệ thức hải của nàng không bị mị quỷ ảnh hưởng, chỉ cần không phải mị quỷ cao cấp ra tay, Sở Chước tự tin mình đối mặt mị quỷ thậm chí có một trận chiến.
Đương nhiên, trên thuyền cao thủ nhiều như mây, sẽ không cần đến nàng một người tu luyện Nhân Hoàng cảnh ra tay.
Từ sau lúc thuyền Đàm Đài Anh Trì gia nhập, kế tiếp lại gặp được vài chiếc thuyền vận chuyển ở trên biển thời gian.
Những thuyền đó đều đã bị mị quỷ công kích, hơn nữa mị quỷ thường xuyên giảo hoạt đưa tới chỗ cốt yêu phục báo, khiến bọn họ chật vật không chịu nổi, không dám khinh thường.
Đáng tiếc mị quỷ không phải là bọn hắn cẩn thận thì sẽ không xuất hiện, sau khi đã bị mị quỷ tập kích liên tục, cũng làm cho một đám người tu luyện càng thêm cảnh giác, thậm chí ẩn ẩn có suy đoán.
Đàm Đài Anh Trì cùng vài người tu luyện Thánh Đế cảnh lại đi lên thuyền Ô chủ. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Cùng chào hỏi với đám người Ô Tử Hàm, Vân Nhụy tiên tử xong, liền ngồi xuống thảo luận việc mị quỷ khác thường.
“Mị quỷ là oán tăng chi niệm thời gian sót lại ở trong biển thời gian, từ trước chúng nó công kích người, đều vì tim và da người mà đến, nhưng sẽ không liên tiếp tập kích thuyền người tu luyện như thế, lòng ta nghi mị quỷ như thế, khả năng có quan hệ gì đó cùng thời gian.” Đàm Đài Anh Trì nói.
Người tu luyện đi theo Đàm Đài Anh Trì đến đều phụ họa.
Bọn họ phát biểu của mình ý kiến xong, nhìn về phía Ô Tử Hàm bọn họ: “Ô đạo hữu, Vân Nhụy tiên tử, Thất Âm tiên tử, mọi người thấy như thế nào?”
Thất Âm tiên tử thần sắc thanh lãnh, giống như không có động tĩnh.
Vân Nhụy tiên tử thì lại liếc mắt nhìn Ô Tử Hàm một cái, ánh mắt tương đối có thâm ý.
Ô Tử Hàm bị nàng nhìn đến mồ hôi lạnh ứa ra, trên mặt cũng là dáng vẻ chính nghĩa lẫm nhiên: “Chúng ta cũng hiểu được là như thế, chỉ là vẫn không biết vì sao.”
Đàm Đài Anh Trì gật đầu, dò hỏi: “Không biết Ô chủ nói như thế nào??”
Những người khác cũng vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn.
Ô Tử Hàm ho nhẹ một tiếng: “Ô chủ đang bế quan, bình thường không dễ dàng xuất hiện, tại hạ cũng không thể lấy việc này đi quấy rầy Ô chủ.”
Thần sắc đám người Đàm Đài Anh Trì bị trì trệ.
Mặc dù không biết hắn nói lời này có phải lấy lệ bọn họ hay không, nhưng bọn hắn thật đúng không thể làm gì. Ô chủ tu vi bí hiểm, mà còn là đứng đầu một vực, bọn họ cho dù muốn Ô chủ ra chủ ý, cũng không dám dễ dàng đi quấy rầy, chỉ có thể thông qua Ô Tử Hàm vị quản sự Ô Minh Vực đi thông truyền.
Cuối cùng đề tài vẫn không giải quyết được gì.
Đám người Đàm Đài Anh Trì lo lắng lo lắng trở lại thuyền bọn họ, trong lòng đã nghĩ, có nên cứ như vậy rời khỏi hay không, miễn cho ngày nào đó thật sự táng thân ở trong biển thời gian, trở thành một thành viên cốt yêu.
Đợi đám người Đàm Đài Anh trì rời khỏi, Vân Nhụy tiên tử gọi Ô Tử Hàm lại.
“Hai vị tiên tử có chuyện gì?” Ô Tử Hàm kiên trì hỏi.
Vân Nhụy tiên tử vuốt quạt càn khôn bên hông, không chút để ý nói: “Cũng không có chuyện gì, chính là cảm thấy rất hứng thú với vị Sở cô nương được Ô chủ cứu kia, nghe nói ngày đó nàng là bị sóng thời gian đưa tới đây, còn có việc này?”
Thất Âm tiên tử cũng nhìn qua.
Ô Tử Hàm bị các nàng nhìn xem mà mồ hôi lạnh lại toát ra, biết việc này khả năng giấu diếm không được, không khỏi lo lắng cho Sở Chước.
Hết chương 338.