Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Không chỉ có đánh người tu luyện Thánh Đế cảnh phủ thành chủ bay ra, hơn nữa còn thả ra lời nói phụng bồi, chuyện này khiến cho sóng to gió lớn ở thành Cấp Thủy.
Đây cũng quá kiêu ngạo rồi!
Làm người tu luyện ngoại lai, thế nhưng ở trong thành Cấp Thủy ngang nhiên khiêu khích uy nghiêm phủ thành chủ thành Cấp Thủy, chẳng lẽ bọn họ không sợ đắc tội Định Ba tôn giả sau lưng thành Cấp Thủy sao?
Đáng tiếc cho dù người thành Cấp Thủy đều biết bọn họ kiêu ngạo, nhưng người tu luyện chủ phủ thành kỹ không bằng người, chỉ có thể xám xịt rời khỏi, trở về phủ thành chủ đi báo tin.
Chưởng quầy khách điếm nhìn thấy Huyền Ảnh ra tay, lại thấy Hỏa Lân kiêu ngạo như thế, lại khẳng định nhóm người này lai lịch không đơn giản, âm thầm may mắn hôm qua hắn không có mạo muội đuổi người đi, đến lúc đó bị vả mặt chẳng phải là chính mình? Hơn nữa vả mặt vẫn là nhẹ, nặng thì khả năng sẽ chết.
Nhưng mà, chưởng quầy khách điếm ở sau khi người phủ thành chủ rời khỏi, nhịn không được chạy tới Sở sân viện Chước bao xuống.
Tìm được Sở Chước bọn họ, chưởng quầy đi thẳng vào vấn đề nói: “Mấy vị khách nhân, trong thành Cấp Thủy trừ bỏ thành chủ ra, còn tọa trấn bốn gã người tu luyện Thánh Đế cảnh, còn bí mật có bao nhiêu Thánh Đế cảnh, chúng ta cũng không biết, mọi người đến lúc đó cũng phải cẩn thận...”
Trăm ngàn lần đừng hại đến những người vô tội bọn họ.
Sở Chước mỉm cười, nói: “Chưởng quầy yên tâm đi, đến lúc đó chúng ta sẽ tận lực không phá phá hỏng khách sạn của ông.”
Chưởng quầy ánh mắt lóe lên, vội nở nụ cười, rất nhanh liền rời khỏi.
Người tu luyện phủ thành chủ bị người quăng mặt mũi như thế, tự nhiên không thể chịu đựng được, chắc chắn sẽ tới cửa.
Một lúc lâu sau, thành chủ thành Cấp Thủy —— Thủy Đình tự mình tới đây.
“Người nào dám can đảm giương oai ở trong thành Cấp Thủy của ta, lăn ra đây!”
Giọng nói như chuông đồng, giống như nổ vang ở bên tai, toàn bộ người tu luyện thành Cấp Thủy đều nghe được rất rõ ràng. Nháy mắt, ánh mắt tất cả người tu luyện tụ tập đến khách điếm ven sông.
Sở Chước ngồi ở trong khách điếm, cảm giác được ngoài khách điếm năm tên người tu luyện Thánh Đế cảnh đặc biệt phóng ra hơi thở cường đại.
Tiểu yêu thú vốn ghé vào trên đùi Sở Chước ngủ nháy mắt đứng thẳng dậy, một đôi tai nhọn dựng thẳng lên, hai mắt trừng đến tròn vo, bộ dạng rất hưng phấn.
Sở Chước vừa thấy, liền biết hắn muốn gây sự.
Làm một người tu luyện Thần Hoàng cảnh hẳn là siêu thoát ngoại vực, Sở Chước thật không rõ hắn vì sao thích gây sự như vậy, tựa như một tiểu hài tử, thấy người khác xui xẻo, hắn liền vui vẻ.
Sở Chước nhét hắn vào trong ngực, đi ra ngoài theo Huyền Ảnh, Bích Tầm Châu bọn họ.
Trừ bỏ Phong Chiếu, trong bọn họ, thì tính ra Huyền Ảnh tu vi cao nhất, loại thời điểm này, tự nhiên là Huyền Ảnh ra mặt, Hỏa Lân cùng ở bên cạnh, phát huy đức hạnh miệng đầy xe lửa chạy của nó, tát pháo cùng những người đó.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tuy rằng cũng muốn tát pháo, nhưng tu vi hắn rất thấp, đối mặt là người tu luyện Thánh Đế cảnh, chỉ là uy áp cũng khiến người khó chịu, đành phải dừng tâm tư này, theo sát ở bên người Bích Tầm Châu.
Bích Tầm Châu thần sắc hờ hững, tuy rằng uy áp người tu luyện Thánh Đế cảnh làm cho hắn có chút không khoẻ, lại cũng không lùi bước.
Huyễn Ngu lôi kéo ống tay áo Sở Chước, theo sát sau lưng nàng.
Rất nhanh liền đi đến cửa khách điếm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên đất trống trước cửa khách điếm, ngừng một chiếc vũ xe có mui do bốn con chim loan linh vũ sáng rỡ loá mắt kéo, người tu luyện đứng thẳng chung quanh hầu phủ thành chủ. Xuyên thấu qua bức rèm che hình giọt nước như ẩn như hiện màu sắc rực rỡ, có thể nhìn thấy bên trong xe một nữ tử mắt đẹp mày ngài, khí độ uy nghiêm. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Ở khi bọn họ bước ra, nữ tử một đôi sắc bén mạnh mẽ bắn đến, uy áp thuộc về người tu luyện Thánh Đế cảnh không chút khách khí áp chế qua đây.
Nhưng mà đám người Sở Chước còn chưa cảm giác, uy áp đó đã bị Huyền Ảnh hóa giải, chung quanh người tu luyện khác thì xui xẻo rồi, ở dưới uy áp người tu luyện Thánh Đế cảnh, sợ hãi đến sắc mặt đại biến, xụi lơ ở trên đất.
Người tu luyện khác không dám là địch với người tới, đều tránh được rất xa.
Nháy mắt, đường phố vốn không rộng rãi trở nên càng vắng lạnh.
Bên trong xe tầm mắt nữ tử rơi xuống trên người Huyền Ảnh, trong thanh âm uy nghiêm lộ ra lạnh lệ nhè nhẹ: “Là ngươi làm ta lỡ việc thành Cấp Thủy?”
Huyền Ảnh như cũ là dáng vẻ ngại ngùng, thanh âm trong trẻo sạch sẽ: “Không có nha, là thành Cấp Thủy các ngươi thật xấu chẳng phân biệt được liền động thủ, chúng ta mới phải đánh trả, chúng ta đều là rất lễ phép.”
Sở Chước: “... ...”
Nàng chưa bao giờ biết, Huyền Ảnh thì ra là tên nói dối không nháy mắt, xem lời này nói được có bao nhiêu đúng lý hợp tình, rất có phong phạm lão đại Phong Chiếu.
Thủy Đình hừ lạnh một tiếng, theo bên trong xe đi ra.
Một thân Pháp y ngự linh hoa lệ, làm nổi bật thân thể của nàng thướt tha mềm mại, dung mạo rất tương tự cùng Thủy Linh Đồng, vừa thấy liền biết là mẹ con. So với Thủy Linh Đồng long lanh, nàng càng thêm thành thục diêm dúa, vừa thấy chính là một nữ nhân từng trải, càng giàu có sức quyến rũ mê người của phái nữ, không hổ là nữ tu có thể làm cho tôn giả Hóa Thần cảnh khom lưng.
Làm một thành chủ, trên người nàng cũng có một loại đại khí uy nghiêm mà nữ tu phổ thông lại không có.
Thủy Đình đảo ánh mắt qua bọn họ, tầm mắt dừng lại ở trên người Sở Chước một hơi thở, hiểu rõ đây là người tu luyện ái nữ nàng khiêu khích, quả thật cực kì mỹ lệ, chẳng trách nữ nhi ngốc của nàng sẽ động thủ.
Thủy Đình cũng biết nữ nhi mình là đức hạnh gì, nhưng đó là đứa nhỏ nàng cưng chiều lớn lên, làm mẫu thân, nàng nguyện ý sủng ái che chở, làm sao cho phép người ngoài giáo huấn? Nếu hôm nay nàng không ra tay giáo huấn, chỉ sợ thành Cấp Thủy cũng bị người tu luyện khắp nơi coi khinh, càng quăng mặt tôn giả Định Ba sau lưng nàng.
Thủy Đình vung tay áo, một cơn gió mạnh thổi qua, âm thanh lạnh lùng nói: “Dám đánh với ta một trận?”
Huyền Ảnh vẻ mặt thuần khiết nói: “Có cái gì không dám? Chỉ là đánh thua, có phải ngươi muốn kêu lợi hại hơn tới đây hay không? Tựa như Thủy Linh Đồng cô nương, đánh không lại, thì kêu trưởng bối tới đây.”
“Đúng vậy, nói không chừng đến lúc đó Định Ba tôn giả còn muốn tới đây đòi công đạo cho các ngươi.” Hỏa Lân lại miệng pháo: “Đánh nhỏ rồi lại đến già, quả nhiên là hiện tượng phổ thông.”
Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyễn Ngu không nói chuyện, nhưng biểu tình trên mặt đều không khác lắm.
Gân xanh trên trán Thủy Đình hơi hơi nhảy dựng, ánh mắt bắn về phía Hỏa Lân, khi nào thì cho phép một tên Tinh Linh cảnh kiêu ngạo ở trước mặt? Lúc này vẫy tay chính là một thủy linh khí bức tới.
Huyền Ảnh ngăn lại, nghiêm mặt nói: “Muốn chiến liền chiến!”
“Được, đi theo ta!”
Thủy Đình phi thân lên, đi hướng ngoài thành Thiên Hà.
Bốn gã người tu luyện Thánh Đế cảnh bên người Thủy Đình đều phóng lên cao, hướng Thiên Hà theo nàng ta, một bên khóa lại đám người khiêu khích, nhất định phải cho bọn hắn một cái giáo huấn.
Nếu không phải lúc trước bọn họ phái tới người tu luyện Thánh Đế cảnh bị đánh ra, thành chủ cũng sẽ không tự mình ra mặt, nếu là thành chủ mặt cũng bị rơi xuống, đến lúc đó Định Ba tôn giả trách tội xuống, bọn họ ăn không hết gói mang đi.
Huyền Ảnh cũng phi thân lên.
Đám người Sở Chước tự nhiên sẽ không đứng nhìn bàng quan, đều ngự kiếm cùng đi qua.
Chung quanh những người vây xem thấy thế, làm sao buông tha cơ hội tốt xem cuộc chiến như vậy, đây chính là người tu luyện Thánh Đế cảnh chiến đấu, bình thường khó gặp. Đoàn người oanh oanh liệt liệt rời khỏi thành Cấp Thủy, đi đến trên sông Thiên Hà, đều là thần sắc hưng phấn.
Bởi vì Thủy Đình thành chủ thành Cấp Thủy là người phụ nữ bên ngoài của Định Ba tôn giả, Định Ba tôn giả rất bảo vệ thành Cấp Thủy, khiến cho thành Cấp Thủy địa vị cực cao ở Thủy Linh Vực, người bình thường không dám dễ dàng thêu dệt chuyện ở đây. Càng miễn bàn Thủy Linh Đồng con gái của Định Ba tôn giả, đều có thể ngang ngược ở toàn bộ Thủy Linh Vực, chỉ cần người nhận thức, đều sẽ tự động tránh lui.
Tên Thủy Linh Đồng chính là ô dù bảo hộ nàng ta, tại thành Cấp Thủy, không người nào dám động thủ với nàng ta, nào biết đâu tới vài người ngoại vực kiêu ngạo, không nói hai lời liền động thủ.
Chỉ sợ Thủy Linh Đồng lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên ăn mệt như thế, chẳng trách phải về nhà tìm cha mẹ.
Đi đến Thiên Hà, Thủy Đình liền chiến cùng một chỗ với Huyền Ảnh.
Thủy Đình là người tu luyện thuộc tính thủy, vận dụng Thủy Linh Quyết rất thành thạo, lại ở Thiên Hà loại địa phương dựa vào nước này, càng là chiến trường của nàng ta, người bình thường không là đối thủ, chẳng trách nàng ta dám trực tiếp mời chiến.
Nhưng nàng ta không biết, Huyền Ảnh cũng là yêu thú thuộc tính thủy, nếu rơi vào trong nước, lại như cá gặp nước, hơn nữa bản thể yêu thú cường hãn, đánh lên không chắc sẽ thua. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Huyền Ảnh giao thủ với nàng ta mấy chiêu sau, liền biến thành một con huyền ảnh thú khổng lồ vô cùng, một tiếng ầm ầm rơi vào trong nước, cái đuôi lại vừa vung, đá qua Thủy Đình, Thủy Đình cứ như vậy bị hắn mạnh mẽ một đuôi quét bay.
Một khắc đó, tất cả người tu luyện vây xem phát ra thanh âm “Oa”, vẻ mặt trợn mắt chết lặng.
Bốn gã người tu luyện Thánh Đế cảnh thành Cấp Thủy thấy thế, biến sắc, theo bản năng liền muốn đi giúp Thủy Đình, nào biết đột nhiên một hơi thở khủng bố khóa bọn họ lại, làm cho bọn họ không thể động đậy.
Bốn người tu luyện Thánh Đế cảnh đứng cứng ngắc giữa không trung, cả người ứa ra mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng sợ hãi, không biết là thần thánh phương nào đi đến Thủy Linh Vực.
Bên kia huyền ảnh thú đánh bay người xong, cũng không dừng lại, hắn cuộn thân thể lại, cuộn thành một quả cầu tròn màu tím, tiếp tục nghiền đi qua Thủy Đình. Mặt nước mênh mông sóng to bắn tung tóe thành tận trời, huyền ảnh thú cực đại tựa như một viên bảo linh cầu (lowling) nhanh chóng lao đi ở mặt nước, uy lực mười phần, đơn giản lại thô bạo nghiền áp qua, chung quanh người tu luyện nhìn xem trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ từng xem qua yêu tu cùng nhân tu động thủ, nhưng yêu tu cũng đã là Thánh Đế cảnh, thế nhưng vứt bỏ hình người, trực tiếp dùng bản thể chiến đấu, lại lấy thân thể nghiền áp. Đối với người tu luyện Thánh Đế cảnh mà nói, loại nghiền áp này không tính là cái gì, nhưng bị nghiền đến nghiền đi như vậy, còn ở trước mắt bao người, rất mất mặt nha.
Đám người Sở Chước đứng ngoài quan sát cũng dở khóc dở cười.
Sở Chước vừa quan sát chiến đấu trên mặt sông, vừa chú ý bốn người tu luyện Thánh Đế cảnh phủ thành chủ, lại phát hiện bọn họ không có ý tứ ra tay. Là không có ý tứ ra tay, hay là lúc này không dám ra tay?. Ngôn Tình Hài
Sở Chước nghĩ, nhịn không được cúi đầu nhìn về phía tiểu yêu thú đang treo cánh tay của nàng, nâng đầu lên nhìn chiến trường, cái đuôi đá đến vui vẻ. Sở Chước hoài nghi, bốn người tu luyện Thánh Đế cảnh này khẳng định là bị hắn khống chế.
Thẳng đến Thủy Đình phun ra một búng máu, Huyền Ảnh mới một lần nữa hóa thành hình người, đánh ra một chưởng.
Thủy Đình ầm ầm té rớt vào trong nước.
“Thành chủ!” Chung quanh hộ vệ phủ thành chủ thất thanh kêu lên, lo lắng nhìn về phía bốn người tu luyện Thánh Đế cảnh.
Nốn người tu luyện Thánh Đế cảnh cứng ngắc đứng ở nơi đó, thẳng đến hơi thở cường đại khóa ở trên người biến mất, bọn họ không dám nhúc nhích như cũ, trong lòng kinh hãi không thôi.
Lúc này, chỉ thấy yêu tu bộ dạng thiếu niên ngại ngùng cười với bọn họ, nói: “Muốn đánh hay không?”
Bốn người tu luyện Thánh Đế cảnh liếc mắt nhìn nhau một cái, không có chủ ý chắc chắc, cuối cùng do một gã người tu luyện nói: “Quên đi, để tránh cho người khác nói là thành Cấp Thủy chúng ta thích lấy nhiều khi ít.”
Nghe nói như thế, người tu luyện chung quanh đều vẻ mặt kinh ngạc.
Thế này mới đánh một trận, liền nhận thua rồi?
Ánh mắt Hỏa Lân chuyển lòng vòng, đột nhiên hiểu rõ cái gì, được tiện nghi lại khoe mẽ nói: “Các ngươi đã nhận thua, chúng ta đây cũng coi như thôi. Chúng ta đến thành Cấp Thủy, cũng không phải đặc biệt đến gây sự, nếu không phải lúc trước Thủy Linh Đồng cô nương không phân tốt xấu ra tay đả thương người, chúng ta cớ gì sẽ phải ra tay, đúng không?”
Người tu luyện thành Cấp Thủy bị nàng tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Chỉ là bọn hắn lúc này kiêng kị hơi thở đáng sợ đó, không dám nói cái gì, vội vàng đi nâng thành chủ bị thương dậy.
Thủy Đình sắc mặt tái nhợt, chịu chẳng qua là một ít nội thương, không tính cái gì, nhưng nàng bị rơi mất mặt mũi, không nghĩ tới yêu tu Thánh Đế cảnh đó lợi hại như thế. Thần sắc của nàng ta không vui, đang muốn sai người tái chiến, đột nhiên nghe được một truyền âm:【Thành chủ, sự tình khác thường, đừng tái chiến.】
Thủy Đình động tác hơi ngưng, nhìn về phía người tu luyện truyền âm cho nàng, thấy trong mắt hắn còn lưu lại hoảng sợ, nhẹ nhàng mà gật đầu với nàng, thần sắc hơi đổi, biết một trận chiến này hôm nay, không chỉ có tổn hại thanh danh thành Cấp Thủy, chỉ sợ cũng trêu chọc đến người không nên trêu chọc.
Nàng thâm trầm liếc mắt nhìn đám người Sở Chước một cái, vung tay áo lên, nghiêm mặt quát một tiếng: “Đi!”
Hộ vệ phủ thành chủ đi sát theo nàng.
Chung quanh người tu luyện vây xem lại nhìn mà không hiểu ra sao, không biết Thủy Đình vì sao nhanh như vậy liền nhận thua? Chẳng lẽ...
Ánh mắt tất cả mọi người rơi xuống trên người đoàn người Sở Chước.
Ở khi bọn họ cũng đi theo vào thành, mọi người đều lùi lại, không chỉ có là tôn trọng đối với người tu luyện Thánh Đế cảnh, còn có một loại kiêng kị không hiểu.
Ngay cả thành chủ thành Cấp Thủy có Định Ba tôn giả làm chỗ dựa đều lặng lẽ hành động, có thể thấy được trên người nhóm người này khẳng định là có cái gì đó để dựa vào.
Khi đoàn người Sở Chước trở lại khách điếm, ngay cả chưởng quầy khách điếm cũng cung kính nghênh đón, nghênh bọn họ tiến vào khách điếm.
Chờ bọn hắn rời khỏi, chưởng quầy âm thầm lau mồ hôi trán, lại may mắn ngày hôm qua không có khinh thị Sở Chước, bằng không hiện tại bị rơi mặt có thể là bọn họ.
Trở lại khách điếm, đám người Hỏa Lân cùng Bích Tầm Châu nhịn không được nhìn về phía Phong Chiếu.
“Lão đại, mấy người tu luyện Thánh Đế cảnh đó không ra tay, là huynh làm đi?” Hỏa Lân hưng phấn mà hỏi.
Tiểu yêu thú liếc mắt quét bọn họ một cái, giọng điệu cao ngạo:【Trừ bỏ Huyền Ảnh, thực lực bọn mi người nào cũng không ra sao, chẳng lẽ cho bọn mi đi bị đánh để quăng mặt bổn đại gia?】Đây chính là tiểu đệ hắn, tiểu đệ bị đánh, mất mặt chính là hắn lão đại này. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt cảm động nói: “Lão đại, huynh đối chúng ta thật tốt!” Nếu không có Phong Chiếu ở, bọn họ cũng sẽ không sức mạnh mười phần như vậy, dám khiêu chiến cùng đứng đầu một thành.
Phong Chiếu lại kiêu ngạo mà hừ một tiếng, oai vệ nhảy đến trên vai Sở Chước.
Sở Chước nhìn bọn hắn, giọng điệu nghiêm túc: “Nay chúng ta xem như hoàn toàn đắc tội thành Cấp Thủy, may mắn Định Ba tôn giả luôn luôn bế quan tu luyện ở giữa sông Thiên Hà, bình thường không dễ dàng xuất hiện, chờ chúng ta tìm được Huyền Uyên, nhanh chóng rời khỏi, đỡ phải lại sinh thêm sự cố.”
Một đám người nhìn nhìn nàng, thầm nghĩ cho dù Định Ba tôn giả đến cũng không sợ, vẫn phải đánh qua mới biết được cái gọi là qua được hay không.
Đương nhiên, bọn họ cũng biết tính cách rất cẩn thận của Sở Chước, bọn họ hiện tại thực lực rất thấp, chủ yếu lấy kinh nghiệm từng trải là chính, có thể ma luyện chính mình thì ma luyện chính mình, loại chuyện khiêu chiến vượt bậc này vẫn là làm ít đi, không thể bởi vì có Phong Chiếu trấn thủ, liền tự mình bành trướng, làm xằng làm bậy.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Hỏa Lân bọn họ vẫn luôn nghe lời Sở Chước nói, đều vâng một tiếng.
Như thế, việc này cũng cho hay một đoạn rơi.
Mặc kệ là phủ thành chủ thành Cấp Thủy, hay là Sở Chước bên này, đều không có động tác lớn nữa. Điều này làm cho người tu luyện vốn muốn xem náo nhiệt đều tiếc hận không thôi, càng thêm hiếu kỳ lai lịch đám người Sở Chước, cùng với ngày đó thành chủ thành Cấp Thủy vì sao dễ dàng nhận thua như thế.
Bọn họ đều cảm thấy nguyên nhân ở ngay trên người đoàn người Sở Chước.
Đáng tiếc lại không cách nào tìm tòi nghiên cứu.
Thời gian mười ngày thoáng cái liền qua, rất nhanh liền đến tiết Thủy Linh.
Tiết Thủy Linh ngày hôm đó, kết giới sông Thiên Hà sẽ mở ra, lối vào kết giới ở mỗi một thành ven sông hai bờ Thiên Hà.
Khi Thiên Hà mở ra kết giới, cả con sông như là theo chân trời chảy ngược mà đến, nước sông tung tóe đứng lên, người đứng ở bờ sông quan sát một màn này, gần như tưởng Thiên Hà muốn nghiêng xuống dưới, mới hiểu được vì sao có cách nói “Thiên Chi Hà“.
Nước sông mênh mông, treo từ chân trời mà đến, như thiên quân vạn mã trào lên, lao nhanh không ngớt.
Nước sông lao nhanh tương liên cùng thành ven sông, chỉ thấy một cái thủy lộ từ nước sông trải thành quanh co mà đến, nước cuối đường, là thế giới đáy nước năm màu rực rỡ, còn có dùng các loại vỏ sò xinh đẹp hoặc thủy tảo đắp thành thành thị đáy nước.
Khi kết giới mở ra, trong lòng Sở Chước nhảy dựng, cảm giác được khế ước cùng Huyền Uyên càng ngày càng rõ ràng, cả người đều kích động lên.
“Huyền Uyên ở trong sông Thiên Hà.” Nàng kích động nói.
Hết chương 364.