Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Ở dưới dược thủy kích thích, Luyện Vân Long Đằng phát huy nhiệt tình khi nó quật sâu vương ở Bạch Thạch Sào Hồng Vân Tinh, điên cuồng mà vặn vẹo dây mây.
Luyện Vân Long Đằng vươn ra rễ cây tráng kiện, thâm trầm chui vào vách núi cùng dưới tầng nham thạch, tùy ý khí nổ tận trời, không chút để ý, hơn nữa dùng cành dây mây thô to cứng rắn, xây dựng một cái hình dạng tổ chim, bảo hộ đám người Sở Chước ở trong đó.
Tiếp theo, nó vươn ra một dây mây tương đối tráng kiện, vèo một cái vọt vào trong khí nổ.
Đợi khi dây mây đó rút ra, cuốn mấy viên linh thạch.
Linh thạch đập thình thịch thình thịch trên mặt đất, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhặt lên nhìn nhìn, phát hiện tổng cộng có năm viên linh thạch, một viên cực phẩm, ba viên thượng phẩm, một viên trung cấp.
“Không tệ không tệ, có một viên cực phẩm linh thạch, xem như khởi đầu tốt đẹp.” Mặc Sĩ Thiên Kỳ không chút nào keo kiệt khích lệ Luyện Vân Long Đằng: “Tiểu Vân cố lên, mười khối cực phẩm linh thạch một lọ dược thủy, góp đủ mười khối cực phẩm linh thạch, ngươi liền sẽ có một lọ dược thủy.”
Luyện Vân Long Đằng ý chí chiến đấu sục sôi, tiếp tục vèo vèo vèo dây mây vọt vào trong khí nổ, bắt giữ linh thạch trong khí nổ.
Sở Chước nhìn Luyện Vân Long Đằng hưng phấn giống đánh máu gà, đều có chút không nỡ nhìn, nhịn không được vụng trộm nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: “Huynh khi dễ nó như vậy được chứ?”
Không thể bởi vì nó trí lực không cao liền khi dễ Tiểu Vân như vậy đi?
Một viên cực phẩm linh thạch, không nói đổi một lọ dược thủy, chỉ là trên trăm, hơn một ngàn bình đều đổi được, chủ nhân nào đó lòng dạ hiểm độc, còn muốn mười khối cực phẩm linh thạch mới đổi một lọ. Cố tình đối tượng làm việc không có chút cảm thấy không thích hợp, làm càng vui vẻ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vui rạo rực đếm linh thạch, nói: “Ta nào có khi dễ Tiểu Vân? Đây không phải rất bình thường sao? Cô xem nơi này linh thạch nhiều như vậy, lại không cần Tiểu Vân đi đào, mười khối cực phẩm linh thạch đổi một lọ dược thủy, không phải rất đương nhiên sao? Tiểu Vân, ngươi nói đúng không?”
Luyện Vân Long Đằng vươn ra một dây mây giòn non đến trước mặt chủ nhân quơ quơ, tỏ vẻ vô cùng đồng ý ý tưởng của hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt biểu tình “Cô xem đi, ta không khi dễ Tiểu Vân“.
Sở Chước vì thế cũng không nói cái gì, hai chủ tớ bọn họ một tên nguyện đánh một tên nguyện chịu, nàng người ngoài cũng không cần can thiệp nhiều hơn.
Theo từng viên linh thạch quăng vào, rắn nước cảm giác hai mắt của mình cũng không đủ dùng, nếu không kiêng kị con rùa nhỏ cứ thích đập đầu nó, nó đều nhịn không được nhào đi qua cướp.
Sở Chước nhìn rắn nước thân thể uốn éo uốn éo giống rút gân, đột nhiên hỏi: “Ngươi cũng muốn linh thạch?”
Rắn nước quay đầu nhìn nàng, lấy một con rắn nước mà nói, thân hình nó cũng đủ khổng lồ cường tráng, chỉ là thẳng lên một đoạn thân thể đứt nhỏ, đều cao cỡ như Sở Chước đứng, làm cho người ta áp lực vô cùng lớn. Nhưng mà bọn người Sở Chước nhìn quen bản thể Hỏa Lân, gặp qua Hỏa Lân Xà to lớn hơn nữa càng dữ tợn—— hiện tại là Hỏa thuồng luồng, tự sẽ không bị một con rắn nước dọa đến.
Trong đoàn người này, rắn nước cực kiêng kị là Sở Chước cùng Phong Chiếu, nhưng mà Phong Chiếu hiện có đây, cho dù là một mình Sở Chước, khiến cho nó không dám lỗ mãng.
Nó lung lay thân thể, linh thạch ai không thích chứ?
Mặc kệ là nhân tu hay là yêu tu, tu luyện đều cần linh thạch, đây là tài nguyên người tu luyện ắt không thể thiếu trong tu hành.
“Lại nói tiếp, chúng ta có thể đi đến chỗ này, coi như là công lao của ngươi.” Sở Chước giống như là lầm bầm lầu bầu: “Không biết nếu như việc này truyền ra, Thiên Hà còn có nơi cho ngươi sinh tồn hay không, những quý tộc có thể tháo ngươi thành tám khối hay không...”
Rắn nước đầu tiên là mê mang nhìn nàng, đợi khi hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng, cả con rắn đều tạc vảy rồi.
Thật là tạc vảy, vảy từng mảnh từng mảnh nổ tung, nháy mắt từ một con rắn đẹp trong vàng mang trắng biến thành quái vật tráng kiện tạc vảy.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ phù một tiếng cười ra.
Sở Chước thực sự muốn cười, nhưng mà nàng nghẹn lại, tiếp tục đi lừa dối rắn ngốc này: “Ta có thể cho ngươi linh thạch, nhưng mà ngươi phải giúp chúng ta một chuyện, chuyện này cũng rất đơn giản, chính là muốn dùng thời gian dài một ít. Ta thấy ngươi thường xuyên hoạt động ở phụ cận, ngay cả chúng ta cũng dám tập kích, có thể thấy được lá gan rất mập, nhận thức yêu thú hẳn là rất nhiều đi?” Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Rắn nước nếu có nước mắt, lúc này nhất định phun nước mắt rồi.
Sở Chước không thể thấy yêu thú đáng thương, vươn tay sờ sờ đầu nó, từ chỗ Mặc Sĩ Thiên Kỳ cầm hai khối linh thạch thượng phẩm đưa cho nó, vẻ mặt ôn nhu an ủi nói: “Ngoan đi, đi theo chúng ta sẽ không cho ngươi chịu thiệt.”
Rắn nước dùng cái đuôi cuồn cuộn lên hai viên linh thạch, đáng thương nhìn nàng, thầm nói nàng có lẽ sẽ không để cho nó chịu thiệt, nhưng công phu gây sự của bọn họ, khả năng sẽ liên lụy đến thú vô tội giống như nó.
Lại liên hệ lúc trước nam nhân đáng sợ dắt đàn trói buộc bọn họ, thế nhưng còn có thể tiêu sái xuyên qua trong khí nổ, rắn nước cảm thấy nhóm người này thực lực quả thực khó dò, trừ bỏ nghe lời bọn hắn nói ra, có thể làm cái gì?
Thấy Sở Chước lừa dối xong rắn nước, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vui lòng phân cho nó một ít linh thạch.
Rắn nước kích động thu linh thạch trong vào túi càn khôn, nó giấu túi càn khôn ở dưới một mảnh vảy, khi cần thì mở vảy ra, là có thể lấy ra.
Luyện Vân Long Đằng còn đang hưng phấn mà đoạt linh thạch từ trong khí nổ.
Khí nổ từ trong lòng đất phun trào ra, biến thành từng trụ từng trụ khí nổ, phun hướng lên trên.
Cũng có chút khí lãng biến thành một đoàn lãng sóng cực đại, điên cuồng quấn ở chung quanh, đánh sâu vách núi vào quanh thân, di động không có quy tắc, bên trong khí nổ, có vô số linh thạch theo khí nổ xoay tròn va chạm, tiếng rít cùng tiếng đánh không dứt bên tai.
Chung quanh vách núi ở dưới khí nổ va chạm, trở nên càng thêm cứng rắn bóng loáng.
Trong khí nổ linh thạch lớn nhỏ không đồng nhất, sau cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện chúng nó là theo linh khí lòng đất nổ ra lao tới, như thế cũng có thể phỏng đoán, ở càng sâu dưới lòng đất, tất nhiên có một cái quặng mạch linh thạch phẩm chất rất không tệ.
Phát hiện điểm ấy, Sở Chước hai mắt sáng lên.
Không chỉ có là Sở Chước, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng bé rùa, rắn nước cũng có thể đoán vài phần.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ một bên thu linh thạch, một bên kích động nói: “Sở tỷ, xem lượng linh thạch này, có thể cảm thấy được quặng mạch linh thạch dưới lòng đất ẩn chứa ước lượng nhất định rất nhiều, chúng ta nên thừa dịp không người phát hiện, trước đào một ít mang đi hay không?”
Từ trước vị trí quặng mạch linh thạch quyết định quyền tương ứng nó, giống mạch quặng linh thạch này là ở giữa sông Thiên Hà, như vậy nó liền thuộc về Thiên Hà. Bọn họ những người đến từ bên ngoài có cơ hội có thể thu, trừ bỏ là người đầu tiên phát hiện mạch quặng linh thạch, thừa dịp phát hiện trước người tu luyện Thiên Hà, lấy nhiều một ít, cũng chỉ có vũ lực nghiền áp.
Vẫn là câu nói kia, thực lực quyết định hết thảy, nếu như bọn họ cường đại đến trình độ nhất định, đoạt mạch quặng linh thạch này cũng không có ai nói cái gì.
Nay tình huống này xem ra, bọn họ quả thật là người đầu tiên phát hiện mạch quặng linh thạch, thừa dịp người tu luyện Thiên Hà chưa phát hiện, đào nhiều một ít cũng là bình thường.
Hai người hai thú đều rất động tâm, vì thế ăn nhịp với nhau, quyết định phát triển đi xuống, trước đào rồi nói sau.
Lúc này Mặc Sĩ Thiên Kỳ kêu hồi Luyện Vân Long Đằng, cho nó mấy bình dược thủy, vừa nói: “Tiểu Vân, chúng ta đào đi xuống, đi đào mạch linh thạch, đào tốt lắm ta lại cho ngươi dược thủy cùng mộc linh khí.”
Luyện Vân Long Đằng nghe vậy càng thêm kích động, vung vô số dây mây tráng kiện, nghe theo Sở Chước chỉ thị, dùng rễ cây cứng rắn chui vào vách núi, dự tính từ bên kia vách núi xuống chút nữa.
Ở khi Luyện Vân Long Đằng bận rộn, Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không nhàn rỗi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi: “Sở tỷ, chúng ta rời khỏi nơi này, sau khi lão đại trở về, có thể tìm không thấy chúng ta hay không?”
Sở Chước cũng không lo lắng: “Sẽ không, huynh ấy... sẽ tìm được chúng ta.”
“Vì sao?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ trừng mắt to, vẻ mặt thuần khiết nhìn nàng.
Đồng dạng thuần khiết còn có rắn nước cùng bé rùa, hai đôi mắt đậu đậu cùng nhau nhìn chằm chằm nàng.
Sở Chước có da mặt dày đi nữa, cũng bị bọn họ nhìn xem có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nói: “Dù sao huynh ấy chính là biết, mọi người không cần lo lắng.” Nàng có thể nói nam nhân đó đã sớm lưu lại hơi thở của hắn ở trên người nàng, đi đến chỗ nào cũng sẽ không lạc mất sao?
Những ngày ôm thú cũng không phải là ôm phí.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nga một tiếng, không ở vấn đề này nữa, tiếp tục nhìn chung quanh. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
“Sở tỷ, dưới đất này có phải hắp nơi đều là loại khí nổ này hay không?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút sợ hãi nhìn khí nổ, uy lực của nó thật sự quá mạnh mẽ, trừ bỏ Phong Chiếu, bọn họ căn bản không dám tiếp cận trong vòng trăm trượng của nó, vị trí ẩn núp đều là trốn trong khe núi thật nhỏ này, tránh đi hấp lực khí nổ.
Sở Chước hơi hơi nhíu mày, gật đầu nói: “Hẳn là như thế.”
“Vậy vẫn để cho Tiểu Vân cẩn thận một chút, đừng đào đến nơi của khí nổ.” Nói xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đặc biệt dặn dò Luyện Vân Long Đằng một tiếng.
Luyện Vân Long Đằng trí lực cũng không cao, chỉ có thể lý giải chỉ lệnh đơn giản nhất, nhưng mà làm một gốc cây mây bá vương thời kì thượng cổ, nó cảm ứng với nguy hiểm là rất chuẩn xác, những uy lực khí nổ theo lòng đất lao tới quả thật lớn, nó cũng không dám chống chọi, tránh được thì nên tránh.
Luyện Vân Long Đằng một đường đào nghiêng đi xuống, vung dây mây tráng kiện, tựa như tiểu đào quặng cừ khôi thiện nghệ.
Ở trong quá trình đào, nó cơ trí đào ra tảng đá xếp đến phía sau, ngăn chặn đường đi tới.
Kinh Tàng dọc theo phương hướng khí nổ phun trào một đường đi xuống, rốt cục đi đến một chỗ do khí nổ va chạm hình thành không gian.
Hắn đứng ở chỗ bên cạnh, nhìn khí nổ loạn chuyển khắp nơi, đồng thời cũng nhìn đến linh thạch quay cuồng trong khí nổ, sắc mặt mấy phen biến hóa, đã ngưng trọng lại vui sướng, đồng thời cũng có vài phần không xác định.
Kinh Tàng thử tiếp xúc một đoàn khí nổ, chỉ là trong chốc lát, hắn liền cuống quít rời khỏi, trên mặt mang theo thần sắc hơi hơi kinh sợ.
Khí nổ này uy lực rất đáng sợ, lấy thực lực của hắn, căn bản không thể lại theo khí nổ đi xuống.
Hắn lại đánh giá chung quanh, phát hiện phiến không gian này là khí nổ sau khi dũng mãnh phun ra từ lòng đất, không ngừng va chạm hình thành. Khả năng thời gian nó hình thành thật lâu, cũng may mắn nơi này khoảng cách đáy sông còn có một khoảng cách rất dài, cho nên mặt trên vẫn luôn không động tĩnh gì, thế cho nên bọn họ cũng không phát hiện sâu vạn vạn trượng dưới lòng đất, thế nhưng có nhiều khí nổ như vậy.
Vấn đề đến đây, khí nổ này rõ ràng bị vây khóa tại dưới đất sâu vạn vạn trượng, vì sao đột nhiên phun trào ra?
Kinh Tàng thử từ dấu vết chung quanh xem xét nguyên nhân khí nổ đột nhiên phun trào ra mặt đất, đáng tiếc ở linh thảo viên sụp xuống, hết thảy dấu vết đã bị hủy đi, cho dù hắn thông minh tuyệt đỉnh như thế nào, chỉ sợ cũng không thể tưởng được, hết thảy chuyện này chẳng qua là con tiểu yêu thú nào đó đột nhiên đánh ra một móng vuốt làm ra chuyện.
Đang lúc Kinh Tàng bồi hồi xem xét ở sâu dưới lòng đất vạn vạn trượng, đột nhiên cảm giác được hai đạo hơi thở quen thuộc tiếp cận.
Kinh Tàng quay đầu nhìn lại, phát hiện người tới đúng là Định Ba cùng Đồ Nhã.
Hai người nhìn đến Kinh Tàng, vội bay vút lại đây, hỏi: “Kinh Tàng đạo hữu, có cái gì phát hiện gì không?”
Kinh Tàng thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói: “Bản tọa cũng không biết khí nổ này vì sao sẽ xuất hiện, phỏng chừng còn phải đi xuống lại tra xét. Các người xem linh thạch trong khí nổ, ta đoán phía dưới tất nhiên có một mạch quặng linh thạch phẩm chất thật tốt...”
Nghe nói như thế, Đồ Nhã cùng Định Ba nhất thời vui vẻ.
Nhưng mà Kinh Tàng lại không có vẻ cao hứng, tiếp tục nói: “Càng đi xuống, uy lực khí nổ càng lớn, nếu là tìm tòi căn nguyên, chỉ sợ chỗ thành khí nổ phía dưới, uy lực càng sâu. Là nguyên nhân gì tạo thành khí nổ uy lực như vậy, ta hiện tại vẫn không thể hết.”
Đồ Nhã cùng Định Ba thần sắc vi run sợ, bọn họ cũng cảm giác được khí nổ này nguy hiểm, một đường xuống dưới, đã đi đến lòng đất sâu vạn vạn trượng, thế nhưng còn chưa nhìn đến nơi cuối cùng của khí nổ, phỏng chừng cuối cùng căn bản không là bọn hắn có thể tìm tòi nghiên cứu.
Nhưng khí nổ này nếu để đó mặc kệ, Thiên Hà sắp sửa chịu nó khuấy đảo, chỉ sợ đại lục hai bờ sông Thiên Hà bị hại thành thị vô số lần.
“Kinh Tàng đạo hữu, huynh thấy thế nào?” Định Ba thăm dò.
Trong tứ đại tôn giả trấn sông Thiên Hà, thực lực mạnh nhất là Kinh Tàng, tiếp theo là Định Ba, tiếp theo là Đồ Nhã, cuối cùng mới là Bạch Chương hiện tại vẫn đang bế quan.
Nếu ngay cả Kinh Tàng cũng không thể, bọn họ cũng làm không được cái gì.
Kinh Tàng trầm ngâm một lát sau, nói: “Ta muốn tiếp tục đi xuống tra xét, tóm lại phải biết rõ ràng khí nổ vì sao như thế mới được.”
Định Ba cùng Đồ Nhã nghe xong, liền nói ngay: “Chúng ta cũng theo huynh cùng nhau thôi.”
Kinh Tàng hơi hơi gật đầu với bọn họ, tiếp theo ba người tìm một địa phương ở chung quanh, lấy linh lực đào ra một cái thông đạo thông xuống phía dưới.
Ba người đều kích động nhảy vào thong đạo, vẫn chưa phát hiện khí nổ cách chỗ đối diện, một dấu vết như ẩn như hiện, nhìn như là bị cái gì đó đào mở sau đó lại rụt trở về. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Một khí nổ cọ rửa mà đến, thổi qua vách núi chung quanh, rất nhanh lại làm bóng dấu vết đó, dần dần không còn dấu vết.
Luyện Vân Long Đằng một đường đào xuống, một dây mây đi phía trước chọc một cái, một cỗ khí nổ cường đại theo cửa động chọc phá phun ra.
Luyện Vân Long Đằng vội vàng xoắn tới một khối nham thạch thô to ngăn chặn, lá cây đều run tuôn rơi, giống như vô cùng sợ hãi.
Đám người Sở Chước bị khí nổ đó va chạm đụng vào bên kia, nếu không phải có dây mây Luyện Vân Long Đằng ngăn cản, chỉ sợ cũng không biết bị hất đến nơi nào. Nhưng mà bị nện ở trên dây mây cứng rắn thế nào, thực sự đau à.
Hai người hổn hển đứng lên, thuần thục gặm nhấm viên linh đan giảm bớt, tiếp tục xem tình huống chung quanh.
Một đường xuống dưới, Luyện Vân Long Đằng vài lần không cẩn thận đào xuyên vách tường chung quanh, sau đó gặp được nơi khí nổ phun trào, một đám người bị trùng kích đến quá mức. Cái này cũng không có gì, mấu chốt là lần nào đến cũng một hồi như vậy, cho dù là rắn nước có được thân thể cường hãn, cũng có chút chịu không nổi.
Duy nhất không ảnh hưởng, xem ra chỉ có Luyện Vân Long Đằng cùng bé rùa, chúng nó đều vô cùng cứng rắn, không sợ khí nổ trùng kích.
Sở Chước cảm giác xuống linh khí nồng đậm, chỉ một phương hướng: “Tiểu Vân, đào nơi này.”
Luyện Vân Long Đằng lập tức vươn ra mấy cành cây mây, chui qua phương hướng Sở Chước chỉ, vèo vèo vèo vài cái, đào ra một cái thông đạo.
Bởi vì phải đào động, cho nên Luyện Vân Long Đằng không phóng xuất ra toàn bộ bản thể, như thế cũng sẽ không chiếm không gian quá lớn, không cần lo lắng khí nổ chung quanh va chạm rất nghiêm trọng, dẫn tới toàn bộ không gian đều sụp xuống.
Bọn họ nhưng mà nhớ rõ lúc trước tình hình linh thảo viên sụp xuống, cũng không dám lại nếm thử một lần, cho dù có Luyện Vân Long Đằng ở, có thể khởi động một cái không gian, nhưng nếu khí nổ trùng kích quá mạnh mẽ, Luyện Vân Long Đằng đều phải bị xé nát.
Lại đi xuống trước một khoảng cách, chung quanh tối như mực, bọn họ cũng không biết đi đến nơi nào.
Sở Chước nhìn nhìn, tư trong túi càn khôn lấy ra mấy đóa linh hoa sáng lên treo lên đỉnh một đoạn dây mây Luyện Vân Long Đằng nhô ra, thoạt nhìn tựa như nó tự mình mọc ra mấy đóa hoa, chiếu sáng chung quanh.
Luyện Vân Long Đằng rất thích.
Sở Chước hé miệng cười nói: “Lúc trước không phải đáp ứng ngươi, hái cho ngươi rất nhiều linh hoa biết sáng lên sao? Lúc trước ở Bạch Ly Sơn, ta hái xuống một ít, đợi về sau gặp được càng nhiều, lại hái cho ngươi.”
Luyện Vân Long Đằng hiểu rõ ý tứ của nàng, vươn ra một cành dây mây non non cuốn lấy cánh tay của nàng cọ đến cọ đi, cảm thấy nàng quả nhiên tốt hơn chủ nhân ngốc nhiều.
Có linh hoa làm cổ vũ, Luyện Vân Long Đằng lại nhiệt tình mười phần.
Như vậy một đường đào xuống, rốt cục dây mây Luyện Vân Long Đằng đột nhiên đánh trúng cái gì, phát ra úng một tiếng kim kêu.
Luyện Vân Long Đằng rút dây mây về, thuận tiện bóc mở chung quanh vách núi, Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ sáp qua, chỉ thấy thấp thoáng trong nham thạch mỏng manh, lộ ra một chút dấu vết thanh thấu, phát ra linh quang nhàn nhạt.
Hết chương 373.