Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Lộ trình kế tiếp, một đường sóng yên biển lặng, không lại gặp phải phiền toái gì.
Trên thuyền người tu luyện rất nhanh liền phát hiện, từ lúc con mị quỷ cao cấp đó đồng hành theo sau đuôi thuyền, dọc theo đường đi bọn họ đều không lại gặp phải mị quỷ thành đàn kết đội tập kích, giống như đột nhiên mị quỷ mai danh ẩn tích ở trong biển thời gian, thậm chí ngay cả cốt yêu cũng không có bóng dáng.
Chỉ là, so với đám mị quỷ cấp thấp cùng cốt yêu, con mị quỷ cao cấp này càng làm cho bọn họ kiêng kị.
“Nó rốt cuộc muốn làm cái gì?” Ngay cả Chu Yếm cũng nhịn không được khó hiểu thăm dò.
“Ai biết?” Trường Thừa cũng không thèm để ý, cắm xuống thiên thần trượng tới giữa eo lưng, cười lạnh một tiếng: “Nó nếu dám làm yêu, nhất định để cho nó có đi không có về.”
Tựa như là nghe được lời hắn nói, mị quỷ trong biển xa xa nhìn qua đây, một đôi mắt đẹp u oán uyển chuyển, giống như là đang lên án hắn nhẫn tâm.
Trường Thừa cười dữ tợn với nó, lộ ra một miệng răng nhọn trắng muốt dày đặc, căn bản sẽ không để chút oán tăng ấy vào mắt.
Người tu luyện có thể đạt tới trình độ bậc này như hắn, người nào không phải là hạng người tâm chí cứng rắn, làm sao sẽ bị chút u oán ấy của nó mê hoặc, nếu là con người thì còn may ra, biết rõ đây là một loại quái vật, nếu còn bị nó mê hoặc, vậy chết cũng là xứng đáng.
Trường Thừa trời sinh liền không có lòng thương hương tiếc ngọc gì, nó có biến mình thành càng đẹp, cũng không có biện pháp dao động lòng hắn.
Trên thuyền Ô chủ, đám người Ô Tử Hàm cùng Vân Nhụy tiên tử cũng đang nói chuyện này.
Tuy rằng sau thuyền có một con mị quỷ cao cấp không dò ra hư thật theo đuôi, nhưng bởi vì một nhóm này có hai vị vực chủ đồng hành, trong đó một vị còn là Thần Hoàng cảnh, hơn nữa mị quỷ giống như là sợ bọn họ, dọc theo đường đi cũng không động thủ lần nữa, cảm xúc khẩn trương ủca mọi người đã giảm bớt khá nhiều, tuy rằng cũng cảnh giác nó như cũ, ít nhất sẽ không lại trông gà háo cuốc nữa.
Chỉ là bọn hắn bí mật vẫn nhịn không được đoán mị quỷ vì sao mà đến.
Rốt cục, Vân Nhụy tiên tử nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Ô quản sự, không phải là vì vị Sở cô nương kia?”
Ô Tử Hàm không nói chuyện.
Thất Âm tiên tử giữ chặt Thất Huyền cầm, xưa nay thần sắc hờ hững khẽ biến, thấp giọng nói: “Thật là...”
“Hai vị tiên tử, nói cẩn thận.” Ô Tử Hàm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngày đó một chuyện chúng ta cứu Sở cô nương từ trong biển thời gian đi lên, mong rằng hai vị tiên tử bảo trì trầm mặc, còn người tu luyện trên thuyền biết chuyện, Ô Minh Vực bên này ta sẽ đi cảnh cáo bọn họ, cũng hy vọng hai vị tiên tử nói một tiếng cùng đạo hữu Phạm Tiên Vực, để tránh đúc thành sai lầm lớn.”
Vân Nhụy tiên tử hơi hơi nhíu mi, rất là không hiểu hắn phản ứng: “Vì sao? Chẳng lẽ này Sở Chước đến từ Bạch Ly Vực?”
Ngày đó Ô chủ nói Sở Chước là cố nhân củ hắn, có thể trở thành cố nhân Ô chủ, lai lịch tất nhiên là không tầm thường.
Khi ở di tích, Trường Thừa Bạch Ly Vực muốn mang Sở Chước đi, Ô chủ lại cũng không ý kiến. Bởi vậy có thể phỏng đoán, Sở Chước hẳn là người Bạch Ly Vực, tuy rằng bọn họ không biết Ô chủ cùng Bạch Ly Vực Chủ có giao tình hay không, nhưng xem ngày đó Bạch chủ ra tay tương trợ, quan hệ hẳn là không kém, Ô chủ nói là cố nhân cũng không sai.
“Đâu chỉ.” Ô quản sự nghĩ đến một màn ngày đó chứng kiến ở không gian Bạch chủ, nhịn không được dặn dò các nàng, “Vị Sở cô nương kia cùng Bạch chủ quan hệ không bình thường, ta đoán đo Bạch chủ sở dĩ đi đến biển thời gian, đúng là vì nàng mà đến.”
Hai nàng đồng thời hít ngược một hơi, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sở Chước chẳng qua là một người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, ở trước mặt đám người Thánh Đế cảnh bọn, tu vi bậc này căn bản không đủ xem, nếu không phải nàng xuất hiện quá ly kỳ ở trong biển thời gian, sau đó lại nhấc lên quan hệ cùng Bạch Ly Vực, chỉ sợ các nàng không hẳn sẽ chú ý đến một kẻ người tu luyện Nhân Hoàng cảnh.
Nếu Bạch Ly Vực Chủ thực vì nàng mà đến, có thể thấy được địa vị của nàng ở Bạch Ly Vực, quả thật không tốt tuyên truyền chỗ kỳ quái trên người nàng cho người khác.
Vân Nhụy tiên tử cùng Thất Âm tiên tử liếc nhau, rốt cục hiểu rõ nguyên nhân Ô Tử Hàm đặc biệt tới đây.
Các nàng nghiêm nghị nói: “Ô quản sự yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không nói nhiều một câu.” ChieuNinh:{\|}[email protected]#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Cho dù trên người Sở Chước mang bí mật thời gian, nhưng chỉ cần Bạch Ly Vực Chủ nguyện ý che chở nàng, thì bọn họ không thể lắm miệng nói một câu, huống chi là đâm thọt nàng khác thường đi ra ngoài, khiến người tu luyện Đất Hoang giới biết được, vạn nhất chọc giận Bạch Ly Vực Chủ, bọn họ chết như thế nào cũng không biết.
Ô Tử Hàm thấy các nàng hiểu rõ rồi, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn chỉ lo lắng người người tu luyện nào đó trên thuyền không cẩn thận nói lộ bí mật, đến lúc đó chọc giận Bạch Ly Vực, không cần Bạch chủ ra tay, chỉ riêng là đám thú Bạch Ly sơn thích gây sự lại lấp liếm kia khiến cho người ta ăn không tiêu, trĩ tà trên người Ô chủ còn chưa được giải quyết, hắn cũng không muốn đắc tội Bạch chủ.
Ô Tử Hàm một bên ở trong lòng ai thán mình chính là cái mệnh trời sinh phải quan tâm lao lực, một bên đi tập hợp người tu luyện Ô Minh Vực đến, không thiếu được kín đáu dặn dò một trận.
Cũng bởi vì Ô Tử Hàm hành động lần này, không có tin tức gì truyền ra, lúc này đây người tu luyện đi theo trên thuyền khác thẳng đến lúc rời khỏi biển thời gian rồi, như cũ không rõ mị quỷ biển thời gian vì sao khác thường như thế.
Còn người biết được, đều đóng chặt miệng, quyết định chôn kín ở trong lòng.
Sở Chước không biết tình huống trên thuyền Ô chủ, nhưng mà nàng cực có hảo cảm đối với Ô Tử Hàm, chính là ngại đang ở biển thời gian, không có phương tiện đến thuyền khác, nàng ngẫu nhiên nhìn thấy Ô Tử Hàm trên thuyền đối diện, cũng không cách nào đi qua lên tiếng chào hỏi, cảm tạ hắn từng chiếu cố.
Tiểu yêu thú ghé vào nàng trên vai thấy nàng lại nhìn thuyền Ô chủ, nhịn không được hỏi:【Nàng nhìn tên ria mép kia làm cái gì?】
Sở Chước: “... ...”
Sở Chước nhịn không được liếc mắt nhìn Ô Tử Hàm đang an bài tuần tra một cái, dưới hàm người ta là để lại chút râu quai nón, nhưng mà không cần đỉnh đạc gọi người ta ria mép như vậy chứ? Rõ ràng người at nhìn vẫn rất trẻ tuổi.
Giống như biết ý tưởng của nàng, hắn còn nói:【Cốt linh của hắn già đến có thể làm Tăng gia gia của nàng.】
Sở Chước nghẹn một cái, nghẹn ra một câu: “Vậy còn huynh?”
【Ta bất đồng, ta là thần thú!】Hắn ngẩng đầu lông xù, kiêu ngạo mà nói, cũng để cho nàng biết, hắn cùng người ngoài là không đồng dạng như vậy.
Nghe được hắn nói lời đúng lý hợp tình, Sở Chước nháy mắt có loại xúc động muốn ôm trán.
Từ ngày đó nàng hôn nó, cự tuyệt không thành ngược lại bị con thú nào đó vào trong ngực làm nũng bán manh, Sở Chước liền không hiểu sao không đá nó ra được.
Vốn khi còn ở tích di, bởi vì nàng biểu hiện kháng cự ra ngoài, Phong Chiếu đi theo cũng có vài phần rụt rè lạnh nhạt, không dấu vết lấy lòng nàng, tận lực áp chế tính khí của mình, làm cho nàng thoạt nhìn có chút tin cậy. Sau đó nhiều nhất cũng chỉ là nhảy đến trên vai, hoặc là củng trong ổ chăn, giờ ấy à, đều có thể củng đến trong lòng nàng rồi.
Không chỉ có như thế, mồm miệng con thú nào đó khỏi nói có bao nhiêu ác độc, lời nói ra miệng lúc nào cũng là không khách khí như vậy, hơn nữa làm cái gì đều là tự tin như thế, đúng lý hợp tình, chưa từng có thời điểm đuối lý.
Sở Chước rốt cục hiểu rõ, dĩ vãng hắn bưng bộ dạng con tiểu yêu thú, giả vờ vô tội, ác ý bán manh, cũng không phải vì hắn thấy mình làm chuyện sai, chẳng qua chỉ dùng để qua loa có lệ với nàng mà thôi.
Quả nhiên tiểu yêu thú thích gây sự như vậy, làm sao có thể ở sau biến hóa, liền biến thành một mỹ nam tử phong độ, dung nhan không tầm thường đây? Đây chẳng qua là làm cho nàng xem, đợi nàng một khi mềm lòng, lập tức lộ ra tệ hại, thế nào thoải mái thì thế đó.
Sở Chước lười phân tích bất đồng giữa nhân tu cùng thần thú với hắn, khi đang muốn phải về phòng, đột nhiên nghe được đầu thuyền truyền đến tiếng động lớn xôn xao.
Nàng thò đầu xem qua, nhìn thấy Chu Yếm cầm Thiên Tinh Kính điều chỉnh lộ tuyến đối với biển thời gian, phát hiện khác người tu luyện thuyền trên cũng làm như thế, tưởng phát sinh chuyện gì, lại kiên nhẫn nghe xong một lát, mới biết được, thì ra là sắp phải rời khỏi biển thời gian.
Sở Chước vui vẻ trong lòng, theo bản năng nhìn về phía con mị quỷ trong biển.
Mị quỷ giống như luôn luôn nhìn nàng, sau khi chống lại tầm mắt của nàng, nó gợi lên môi đỏ như máu, lộ ra một tươi cười tuyệt diễm.
Giống như một đóa mỹ nhân hoa nở rộ ở trong thời gian mục nát, phát ra một loại hương vị hủ bại ngọt ngào.
Sở Chước nhảy dựng trong lòng, cho dù biết nó kiêng kị Phong Chiếu, sẽ không đến trên thuyền, như cũ nhịn không được kiêng kị đối với loại tồn tại bị thời gian lưu lại này.
Thiên Tinh Kính phát ra một bó bạch quang, bạch quang xuyên thấu biển thời gian.
Thuyền vận chuyển ở trên biển thời gian bình tĩnh, ánh sáng Thiên Tinh Kính chỉ đến cuối cùng, là một mảnh trạng vật mông lung nước gợn, giống một bình phong không gian. Đó là biên giới của biển thời gian cùng đầu bên kia ngoại giới, người tu luyệnnếu muốn đi vào biển thời gian, đều là tiến vào từ đây, cũng đồng dạng đi ra ngoài từ đây.
Tất cả người tu luyện nhìn thấy mảnh bình phong không gian đó đều kiềm chế không được thần sắc lộ ra cao hứng.
Bọn họ rốt cục có thể về nhà rồi.
Rốt cục có thể thoát khỏi con mị quỷ ở khắp nơi đó.
Càng là tiếp cận biên giới biển thời gian, nhóm người tu luyện càng khẩn trương, chăm chú nhìn chặt con mị quỷ trong biển, để ngừa nó lại ra tay, giữ bọn họ ở lại biển thời gian. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don==ChieuNinh
Nhưng mà, làm cho bọn họ kinh ngạc là, thẳng đến thuyền đến biên giới biển thời gian, con mị quỷ đó cũng không ra tay.
Càng là như thế, bọn họ càng là không dám khinh thường.
Sở Chước cũng là giống thế.
Nàng nghĩ nghĩ, ôm A Chiếu đi đến đầu thuyền.
Dám người Chu Yếm đang chỉ huy thuyền tiến vào quả nhiên nhìn thấy nàng, trước là có chút kinh ngạc, thẳng đến nhìn đến tiểu yêu thú oa ở trong lòng nàng, ánh mắt đều phải trừng ra.
Nhưng mà bị con tiểu yêu thú trừng lại, bọn họ vội vàng dời tầm mắt, làm như không thấy được, lại vụng trộm nhịn không được mà nói thầm, thấy rằng lão đại quả nhiên là tên vô sỉ, thế nhưng biến thành bộ dạng tiểu yêu thú, oa ở trong lòng nữ tu người ta.
Rõ ràng chính là con thần thú, cố tình muốn ngụy trang thành yêu thú!
Còn cho yêu thú khác sống hay không?
Trường Thừa thừa dịp Sở Chước không chú ý, hắn giơ ngón tay cái với nó, thần sắc tỏ vẻ lão đại thật sự đủ vô sỉ.
Phong Chiếu phản ứng là, một móng vuốt cào qua.
Hơn nữa hắn cào xong, nhào qua Sở Chước.
Sở Chước theo bản năng đưa tay tiếp nhận hắn, trực tiếp vùi vào ngực, vì thế tiểu yêu thú tiếp tục ngoan ngoãn oa ở trong lòng nàng, không hề cào người khắp nơi.
Sở Chước nhất thời thật muốn chặt tay.
Người tu luyện Bạch Ly Vực thấy thế, thần sắc khẽ động, đặc biệt Kim Ô cùng Chu Yếm, hai mắt sáng lên, đột nhiên phát hiện, bọn họ tìm được phương pháp không cho lão đại nhốt bọn họ vào phòng tối.
Sở Chước không để ý người tu luyện chung quanh động tác nhỏ, nàng nhìn chằm chằm mị quỷ trong biển.
Mị quỷ cũng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt nó làm cho trong lòng nàng nổi lên từng đợt hàn ý, nàng giống như từ trong ánh mắt đó, nhìn thấy một loại chiếm đoạt cùng khát vọng, còn có ưu thương không biết tên.
Sở Chước rõ ràng cự tuyệt trong lòng, nhưng lại không cách nào dời ánh mắt.
Thẳng đến một cái đuôi che lại ánh mắt nàng, tinh thần nàng rút ra khỏi đó.
Sở Chước lấy cái đuôi phía trước ra, thở sâu, nhìn chung quanh thuyền vọt vào đầu bên kia biển thời gian, nhìn biển thời gian bình tĩnh như thủy kính biến mất ở phía trước.
Còn có con mị quỷ rốt cục từ trong biển thời gian trồi lên, bị hoa sóng nâng lên.
Nó cuối cùng cái gì cũng không làm, cứ như vậy nhìn theo bọn họ rời đi biển thời gian, biến mất ở phía trước.
Chỉ là Sở Chước đã có dự cảm nào đó, về sau bọn họ còn có thể gặp lại.
Thuyền vọt vào phía sau trạng vật nước gợn, xuất hiện ở trong một mảnh hư không.
Biển thời gian nằm ở một địa khu không ai quản lí, kì thực đã ở nơi vực ngoại, chỉ có nơi vực ngoại, mới có thể cất chứa tồn tại kỳ lạ bậc này.
Người tu luyện cùng bước ra từ trong biển thời gian, đều đến từ Vực bất đồng, lúc này đều nói lời từ biệt.
Sở Chước nhìn nhìn, nhịn không được nói với Chu Yếm: “Ta có thể đi nói lời tạm biệt với Ô quản sự không?”
Chu Yếm liếc mắt nhìn tiểu yêu thú trong lòng nàng một cái, ôn nhu cười nói: “Tất nhiên có thể, không bằng ta đi qua cùng cô?”
Sở Chước nhìn về phía thuyền đối diện, trong lòng biết hắn là lo lắng lấy tu vi của nàng, không thể đi qua, cho nên mới sẽ xung phong nhận việc, thật là một người rất săn sóc lại ôn nhu.
Sở Chước hé miệng cười với hắn, khách khí nói: “Cảm ơn, vậy phiền toái Chu Yếm tiền bối.”
Lúc này, thanh âm Trường Thừa vang lên: “Ta đi cùng các người.”
Sở Chước và Chu Yếm đồng thời nhìn hắn, thấy hắn tuy rằng vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng không có bộ dạng không kiên nhẫn, cũng không cự tuyệt.
Tiếp theo, sau khi Chu Yếm được Sở Chước đồng ý, liền giống như ở tích di thời gian, mang nàng đến thuyền Ô chủ.
Trên thuyền Ô chủ, còn có Đàm Đài Anh Trì và người tu luyện các vực đi tới nói lời từ biệt, khi nhìn thấy bọn họ, đều tránh lui đến bên cạnh, nhìn con hàng Trường Thừa kiêu ngạo mà nghênh ngang đi qua.
Sở Chước và Chu Yếm thoạt nhìn tựa như thuộc hạ đi theo.
Nhưng mà Sở Chước cũng không thèm để ý, nàng tu vi thấp, muốn song song đồng hành cùng Trường Thừa, còn không biết lại phải bị vây xem thế nào, có Trường Thừa gánh ở phía trước rất tốt.
Không có đó đợi thực lực, cũng đừng tùy tiện xuất đầu.
Ô Tử Hàm được tin tức thì chạy tới, nhìn thấy Trường Thừa bọn họ, rất kinh ngạc.
“Trường Thừa tiền bối, sao mọi người đến đây?” Hắn nhìn về phía Sở Chước, mỉm cười với nàng, xem như chào hỏi.
“Chúng ta đến nói lời từ biệt cùng Ô chủ.” Trường Thừa đỉnh đạc nói.
Ô Tử Hàm nghe xong, vội nghênh đón bọn họ đi tầng thứ năm.
Nếu là những người khác, hắn tự nhiên không cần để ý tới, nhưng Trường Thừa cũng lại đây, tự nhiên không thể thả lỏng.
Đi đến tầng thứ năm sau, rất nhanh liền thấy đến Ô chủ đứng ở cạnh cửa, sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt tà khí như ẩn như hiện, cả người thoạt nhìn thêm vài phần mỏi mệt. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Điều này làm cho người at nhịn không được đoán, có phải trĩ tà trong cơ thể hắn lại xảy ra vấn đề gì hay không?
Ô chủ thỉnh bọn họ đến đại sảnh đãi khách, hỏi: “Các ngươi có chuyện gì?”
Trường Thừa đại mã kim đao ngồi xuống, chỉ vào Sở Chước nói: “Nàng muốn tới nói lời từ biệt cùng các ngươi.”
Ánh mắt Ô chủ và Ô Tử Hàm rơi xuống trên người Sở Chước, nháy mắt, ánh mắt Ô chủ dời xuống, nhìn chằm chằm con tiểu yêu thú trong lòng Sở Chước tựa như yêu sủng, hơi hơi nheo mắt lại.
“Phong Chiếu?” Ô chủ không xác định hỏi.
Phong Chiếu liếc hắn một cái, coi thường xuy một tiếng, truyền âm cho hắn:【Thế nào, có ý kiến?】
Ô chủ: “... ...” Thật sự là hắn?
Ô chủ không nghĩ tới đường đường Bạch Ly Vực Chủ, hậu đại mãnh thú viễn cổ trong truyền thuyết, thế nhưng ngụy trang thành một con tiểu yêu thú ngay cả tên cũng chưa biết lừa gạt người đời, nó làm sao có thể vô sỉ như vậy?
Phong Chiếu không thể không biết mình vô sỉ lại nói:【Nếu không phải sáng quắc muốn lại đây cảm tạ các ngươi, ngươi nghĩ rằng ta muốn đến hả?】
Ô chủ quyết định không để ý tới hắn, nhìn về phía Sở Chước.
Sở Chước trịnh trọng hành lễ hướng Ô chủ cùng Ô Tử Hàm, cảm tạ ân cứu mạng của bọn họ, cùng với ân che chở ở biển thời gian, ngày khác chắc chắn sẽ báo đáp.
Trường Thừa nhịn không được nhếch nhếch miệng, bọn họ có thể cứu phu nhân vực chủ Bạch Ly Vực, cũng là phúc khí của bọn hắn, người thường muốn cứu còn không nhất định có thể cứu đâu, tiểu cô nương này căn bản không cần trịnh trọng cảm tạ bọn họ như thế.
Trường Thừa lời đáng đánh đòn vừa đến miệng bị Phong Chiếu trừng lại trong bụng.
Chu Yếm cúi đầu, làm như cái gì cũng không thấy được.
Ô Tử Hàm không phát hiện con tiểu yêu thú Sở Chước ôm trong lòng giống nư yêu sủng bình thường là Bạch Ly Vực Chủ, thấy Sở Chước thành tâm thực lòng tới đây nói lời từ biệt, trong lòng cũng rất cảm khái, cảm thấy nàng là người tri ân báo đáp.
“Sở cô nương không cần như thế, mặc kệ là ai, chỉ cần nhìn thấy, đều sẽ ra tay cứu giúp.” Ô Tử Hàm cười nói.
Sở Chước cười cười, không nói cái gì, đặt phần cảm kích này này ở trong lòng, ngày khác đợi khi nàng có năng lực, chắc chắn báo đáp.
Trước khi rời đi, Phong Chiếu nói với Ô chủ:【Nể tình ngươi cứu sáng quắc, ngày khác nếu như ngươi muốn trừ bỏ trĩ tà trên người, cứ việc tới tìm ta.】
Ô chủ ừ một tiếng, nói một tiếng cảm ơn với hắn.
Sau khi nói lời từ biệt với Ô chủ, đám người Sở Chước một lần nữa quay lại thuyền Bạch Ly Vực, rời khỏi phiến hư không này, đi về hướng Bạch Ly Vực.
Nửa tháng sau, bọn họ rốt cục đến Bạch Ly Vực.
Hết chương 354.
Hết Quyển 10