Cùng Trời Với Thú

Chương 279: Chương 279: Thiếu






Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Sở Chước dùng Toái Tinh kiếm đỡ linh phủ của hắn, trên mũi kiếm Toái Tinh kiếm nổi lên linh quang đổ vào hàn quang lạnh lẽo, tỏ rõ đẳng cấp của nó.

Nàng dùng thanh âm ôn hòa nói: "Nghe nói Vân mạch chủ lần này là vì hội đấu giá dưới đất mà đến, tại hạ muốn mượn thiếp mời của Vân mạch chủ dùng một chút."

Ánh mắt Vân Tẫn chợt lóe, rốt cục hiểu rõ dụng ý nữ tu này.

Sau đó hắn khẽ cười nói: "Cô nương không cần như thế, nếu như cô nương nguyện ý kết làm bạn cùng tu với tại hạ, chớ nói thiếp mời phòng đấu giá dưới đất, tuy là bảo tàng Vân Linh Mạch, cũng mặc cho cô nương đi vào đánh giá."

Sở Chước co quắp da mặt, trên dưới đánh giá hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thật có lỗi, bổn cô nương không có hứng thú đối với nam nhân bị nữ nhân khác dùng qua."

Nàng lại rơi cấp bậc, cũng sẽ không muốn loại nam nhân hoa tâm tình nhân bên người hết người này tới người khác.

Vân Tẫn bị nàng loại ánh mắt nhìn vật bẩn đâm vào có chút tức giận, chẳng qua trên mặt là bộ dạng ôn hòa như cũ: "Nếu cô nương nguyện ý, tại hạ có thể vì cô nương phân phát tất cả nữ nhân, chỉ có một mình cô nương, cùng cô nương kết xuống khế ước bạn cùng tu, như thế nào?"

"Không thế nào." Sở Chước thản nhiên nói: "Đạo bất đồng, bất tương vi mưu! Vân mạch chủ vẫn là chọn người khác thôi. Huống hồ... Chúng ta chỉ thấy qua một lần, thậm chí phẩm hạnh lẫn nhau như thế nào đều không biết, Vân mạch chủ như thế, chẳng phải quá mức qua loa sao?"

Đây là địa phương hai đời đều làm cho Sở Chước cảm thấy không thể tưởng tượng, thật sự là không hiểu nam nhân này, chỉ thấy một lần, liền bởi vì bộ dạng nàng phù hợp thẩm mỹ hắn, không nói hai lời cầm tù nàng.

Nếu không có sau đó nàng cũng từng tra xét rõ ràng qua, nếu không thì thực tưởng hắn cầm tù mình là có âm mưu gì.

Vân Tẫn khẽ cười một tiếng: "Cô nương bộ dạng tính tình tốt hợp tâm ý tại hạ, nếu như bỏ qua, có lẽ không gặp được người thứ hai. Tại hạ chỉ biết là, gặp được thích, đạo lý tiên hạ thủ vi cường."

A Chiếu vừa ngậm bé rùa nhảy đến trên đỉnh Linh xa nghe nói như thế, kỳ dị là sinh ra một loại đồng cảm nhận thức đối với Vân Tẫn.

Cũng không phải sao, tiên hạ thủ vi cường, mới có thể có được mong muốn.

Nhưng mà, nó đã khép người này vào trong móng vuốt của mình, làm sao mặc cho người ngoài nhúng chàm? Cho nên cho dù sinh ra đồng cảm nhận thức đối với Vân Tẫn, lúc này hận không thể cào chết hắn như cũ.

A Chiếu bỏ bé rùa xuống, mai rùa cứng rắn ở trên đỉnh Linh Xa phát ra một tiếng đông.

Một tiếng này, không chỉ có làm cho Lâm Khách ở bên cạnh thân thể cương cứng phản ứng kịp, cũng làm cho hai người trong Linh Xa đều cảm thấy.

Ánh mắt Lâm Khách hoảng sợ, thẳng đến khi thấy con tiểu yêu thú màu đen tiến vào trong Linh Xa, không chỉ không có thở phào, ngược lại sắc mặt xám xịt. Trong xe là Mạch chủ Vân Linh Mạch bọn hắn, cho dù tu vi Vân Tẫn cực cao, nhưng ở trước mặt con yêu thú quỷ dị, căn bản không đủ xem.

Lúc này hắn đã phát hiện, lúc trước khí tức cường đại khóa chặt hắn, là con yêu thú này.

Tuy rằng nó thoạt nhìn nhỏ yếu như thế, cũng không dám coi khinh nó.

Lâm Khách đánh cái thủ thế với bọn thị vệ nghi hoặc chung quanh, để cho bọn họ nhất thiết đừng phải hành động thiếu suy nghĩ.

Vân Tẫn nhìn đến một con tiểu yêu thú màu đen tiến vào, nhảy đến trên vai Sở Chước, ánh mắt bỗng ngừng.

Hắn đột nhiên nghĩ đến bên ngoài còn có Lâm Khách, nhưng lúc này Lâm Khách lại không phản ứng, để cho một con yêu thú xuất hiện... Nháy mắt, Vân Tẫn nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhìn về phía Sở Chước trở nên sâu thẳm.

Hắn cũng không phải là ngu ngốc, chỉ sợ trước đó khi môn chủ Ngọc Đỉnh môn dẫn người tìm đến, hắn cũng đã rơi xuống trong bẫy nữ tu này.

Hắn hỏi: "Người Ngọc Đỉnh môn là cô nương phái tới đây?"

Sở Chước cười cười, cũng không vội mà đòi lấy thiếp mời, dù sao cũng cần phải thu phục hậu hoạn mới được, vì thế nàng nói: "Ngươi nói sai rồi, cũng không là như thế! Tại hạ đúng lúc nghe nói người Ngọc Đỉnh môn đối phó ngươi, mới có thể bám đuôi theo bọn họ tới đây, chỉ là..." Trên mặt nàng lại lộ ra bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười, tiếp tục nói: "Không nghĩ tới Vân mạch chủ là người thấy sắc nổi lòng tham bậc này, chớ không phải là thấy bộ dạng của ta dễ khi dễ?" ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Không, hắn là thấy bộ dạng nàng phù hợp tâm ý hắn, mới sẽ động thủ.

Vân Tẫn có chút phiền muộn trong lòng, hiếm khi gặp được cô nương hợp ý như thế, vì sao đối phương chính là không tin hắn đây?

Tuy là nghe Sở Chước nói như vậy, Vân Tẫn vẫn không quên được, xa xôi nói: "Cô nương có thể xuất hiện lúc này, có thể thấy được có chút hiểu biết đối với tại hạ, mới sẽ làm dáng như thế. Cô nương thật sự là có tâm cơ, tại hạ càng thích nàng, làm sao bây giờ?"

Sở Chước thần sắc chưa biến, Toái Tinh kiếm di tới phía trước, cắt qua xiêm y hắn, mũi kiếm đâm rách da hắn.

"Hiện tại, Vân mạch chủ có thể đưa thiếp mời cho tại hạ sao?"

Cảm giác bị người dùng linh khí cấp mười để ở linh phủ cũng không tốt, sắc mặt Vân Tẫn có chút tái nhợt, thần sắc trên mặt thong dong mà ôn hòa như cũ, nếu đã không sớm biết hắn là loại người gì, Sở Chước đều cảm thấy nam tử này khí độ phi phàm, làm được rất tốt đứng đầu một mạch Huyền Thiên Tôn.

"Tất nhiên là có thể."

Vân Tẫn lật tay, một tấm thiệp mời mạ vàng kim xuất hiện ở trong tay.

Thiếp mời này không giống vật phàm phổ thông, mặt trên hiện ra dao động linh khí hạ phẩm, nếu đặt ở Huyền thế giới, quả thực không thể tưởng tượng, tuy là Linh thế giới, cũng cực ít có người sẽ xa xỉ như thế. Có thể sử dụng khí đến chế tác thiếp mời, có thể thấy được nội tình hội đấu giá Thần Thiên này.

Trong lòng Sở Chước có loại cảm giác không thể tưởng tượng, cảm thấy bán đấu giá Thần Thiên hỉ sợ vượt qua nàng dự kiến.

Nàng vươn tay tiếp nhận, cũng không thèm nhìn tới thu nó vào trong túi càn khôn, tay kia thì nắm Toái Tinh kiếm không dời khỏi linh phủ của hắn như cũ.

Vân Tẫn mặt tái nhợt nói: "Cô nương đã lấy được thiếp mời, có thể buông tại hạ ra không?"

Sở Chước nhịn không được dùng xem ánh mắt quan ái nghiệp chướng liếc hắn một cái, mỉm cười nói: "Không vội, hiếm khi gặp được Vân mạch chủ, tại hạ vẫn muốn tâm sự cùng Mạch chủ, cơ hội thật hiếm có đấy."

Vân Tẫn nhất thời phát lên một loại cảm giác không thể tưởng tượng, càng ngày càng cảm thấy nữ tu này so với trong tưởng tượng thì cường hãn hơn, dung mạo mềm mại mỹ lệ, phối ứng tính cách kiên nghị như vậy...

Làm sao bây giờ, càng ngày càng tâm động.

Thế gian mỹ nữ thiên thiên vạn vạn, hắn ngày ngày ăn trong miệng, chỉ sợ đây là nữ tu phù hợp nhất hắn ảo tưởng cả đời có khả năng gặp được, thực không muốn buông tha.

Trong mắt Vân Tẫn hiện lên huyết quang, trên mặt vẫn là thần sắc ôn hòa, hỏi: "Cô nương còn có cái gì muốn hỏi?"

A Chiếu cảm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.