Cùng Trời Với Thú

Chương 292: Chương 292: Thiếu






Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Thời gian không quá nửa ngày, tràn đầy trong mắt, mặt biển đều bị chi chi chít chít động vật biển chiếm cứ.

Sở Chước bọn họ chưa từng có nhìn thấy qua nhiều chủng loại yêu thú biển sống như vậy.

Chúng nó xuất hiện từ biển sâu, dùng ngang ngược đánh nát sông băng di động trên mặt biển, bám víu băng di động, như mưa tên cấp tốc tuôn đi qua tới một phương hướng. Mỗi khi phát bóng dáng hiện người tu luyện hoặc là chim biển xuất hiện bay qua giữa bầu trời, Xúc Uyển thô to xuất kỳ bất ý vung qua, có vài người tu luyện bất ngờ không kịp phòng bị đánh trúng, tư vị đó rất chua sảng.

Sở Chước bọn họ rời khỏi động băng không lâu, liền gặp được một đám động vật biển.

Trên mặt biển bị động vật biển nhồi chi chi chít chít, động vật biển chủng loại, tập tính bất đồng chen chúc cùng một chỗ, nhìn như lộn xộn, lại hài hòa hiếm thấy.

Nhìn đến vài người tu luyện giữa không trung, động vật biển đều khởi xướng công kích.

Một thanh âm ầm vang vang lên, một bóng đen phá nước mà ra, giống như linh xà, nhanh chóng linh hoạt đánh úp lại giữa không trung.

Sở Chước bình thản lại bất động, khi lật tay Toái Tinh kiếm xuất hiện, chém xuống thứ đánh tới.

Toái Tinh kiếm hiện lên mũi nhọn, Xúc Uyển thô to bị gọt gãy hoàn toàn, đứt rơi một đoạn bị một cái tay linh lực bắt lấy.

Xúc Uyển bị gọt đứt không cam lòng lùi về trong biển, chủ nhân Xúc Uyển rốt cục di động ở mặt biển. Thân hình nó khổng lồ, nước biển từ trên đầu tròn xoe như núi nhỏ trượt xuống, nện ở trên mặt biển phát ra thanh âm ào ào. Chung quanh động vật biển đều tránh lui, thẳng đến khi hơn phân nửa thân thể nó trồi lên, chỉ thấy nó vung Xúc Uyển thô to, dùng ánh mắt âm lãnh dừng trên người tu luyện ở giữa bầu trời.

Đây là một con động vật biển như bạch tuộc phần lưng hiện lên màu đen, chính là Xúc Uyển của nó càng dài hơn bạch tuộc trong trí nhớ của Sở Chước, giống như biến dị.

Sở Chước hơi hơi nhíu mi, cảm thấy tình huống hiện tại rất không đúng.

Nửa cọng Xúc Uyển bị nắm ở giữa không trung đang giãy dụa ngọa ngoaỵ, cũng chưa bởi vì chia lìa cùng thân thể mà dừng lại, Sở Chước nhìn nhìn, sau đó liền ném về trong biển.

Rầm một tiếng, chỉ thấy trên mặt bắt đầu khởi động, một đám yêu thú nhanh chóng nhào qua, muốn đoạt lấy nó.

Đáng tiếc chúng nó mới cắn một ngụm, đã bị chủ nhân Xúc Uyển —— con Cự Mực biến dị biển sâu dùng Xúc Uyển quấn lấy, nhét Xúc Uyển bị gọt đứt vào miệng ăn luôn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt khiếp sợ nói: "Thì ra Xúc Uyển động vật biển khi bị chặt đứt sau, còn có thể thu về tự mình ăn luôn ha, tuyệt không lãng phí."

Sau đó hắn nhịn không được nhìn về phía Bích Tầm Châu và Hỏa Lân.

May mắn Bích Tầm Châu đang khống chế gió tuyết chung quanh, sai khiến gió tuyết không đến mức ảnh hưởng tầm mắt bọn họ, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của hắn, nếu không nhất định sẽ một bó băng tơ vung tới, quăng hắn đến phía dưới cho động vật biển ăn.

Hỏa Lân ngược lại thấy được, nhíu mày nói: "Ai biết động vật biển tập tính như thế nào, có lẽ đây là ham thích đặc thù của chúng nó? Dù sao chúng ta là không có."

Làm một con Hỏa Lân Xà khỏe mạnh lại xinh đẹp, Hỏa Lân cho rằng mình mới sẽ không ăn cái đuôi của mình.

Đang nói, lại có mấy cọng Xúc Uyển thô to từ phía dưới đánh úp lại.

Là con Cự Mực lung đen đó lại công kích, giống như không chụp người tu luyện giữa không trung đến thì không cam lòng, Xúc Uyển vung tựa con quay, nổi lên một trận tiếng gió ào ào, chung quanh gió tuyết thổi qua đều bị nó vươn ra, hiện ra một mảnh địa khu chân không.

Ở khi Sở Chước rút kiếm chém tới, Hỏa Lân hưng phấn mà ngự kiếm đi qua, trong tay phủ một tầng yêu hỏa, tay không cứ như vậy bắt lấy hai cái Xúc Uyển vung tới đây.

Chỉ nghe được tiếng vang xèo xèo, Xúc Uyển bị nó bắt lấy nháy mắt đã bị yêu hỏa nướng đến ngoài khét trong non, phát ra một cỗ hương vị hải sản tươi ngon.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng bé rùa không đúng lúc nuốt ực một cái.

Từ sau khi rời khỏi động băng, phi hành thời gian nửa ngày, còn bị gió tuyết vô tình chụp đầy mặt, bọn họ đều đói bụng.

Khóe mắt Bích Tầm Châu thoáng nhìn thấy một màn này, nhất thời không biết phản ứng thế nào mới tốt.

Tại loại thời điểm chiến đấu khẩn trương này, tụi nó còn có thể phản ứng như thế, nên là ham ăn không có cảm giác khẩn trương, hay là tin tưởng có bọn họ ở, cũng không cần quá lo lắng?

Cự Mực biến dị phát hiện Xúc Uyển của mình cũng bị nướng chín, quyết định thật nhanh buông tha cho Xúc Uyển đã đứt đoạn muốn bị nướng chín, đến một cái Xúc Uyển tráng sĩ đứt đoạn, phá lệ bi tráng.

Sau khi thu Xúc Uyển thừa lại trở về, mắt con Cự Mực biến dị âm lãnh thù hận tầm chuyển tới trên thân rắn Hỏa Lân giữa bầu trời.

Nếu nó có thể nói, lúc này nhất định chửi ầm lên, yêu thú thuộc tính hỏa đến băng dương tụi nó thêm loạn cái gì, thêm phiền thì thôi, thế nhưng còn dám nướng Xúc Uyển của nó. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Hỏa Lân một tay cầm lấy một cọng Xúc Uyển cực đại nướng chín, tước rơi tầng cháy bên ngoài, cắn một ngụm thịt Xúc Uyển tỏa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.