Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Sở Chước liếc mắt nhìn Bích Tầm Châu hơi hơi nhíu mi một cái, lại nhìn xem Phong Chiếu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, trên mặt lộ ra thần sắc đăm chiêu.
Nàng biết Phong Chiếu sẽ không vô duyên vô cớ nói việc này, chỉ sợ Yêu Nguyên đan này quả thật có liên quan cùng Bích Tầm Châu, chẳng lẽ là thương thế Tầm Châu ca?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghi hoặc hỏi: “Lão đại, Tầm Châu ca vì sao cần Yêu Nguyên đan?”
Hắn biết Yêu Nguyên đan là linh đan cấp mười hai, lấy cấp bậc hiện tại của hắn, muốn luyện linh đan cấp mười hai còn rất xa. Càng không cần phải nói linh thảo cấp mười hai rất thưa thớt, dẫn tới linh đan cấp mười hai lại ít đến đáng thương, hắn hiện tại là không dám tưởng.
“Đây là chuyện lão nhị.” Phong Chiếu lại không dây dưa trong chuyện này, giống chọc xong bỏ chạy, lại chuyển đề tài: “Đợi ngày nào đó có rảnh, chúng ta đi Thương Lam Vực một chuyến, tìm Đan Đỉnh Tông Thương Lam Vực, nhìn xem có thể để cho bọn họ luyện Yêu Nguyên đan giúp hay không.”
Đan Đỉnh Tông Thương Lam Vực là Đan tông nổi tiếng nhất trên Đại Hoang giới, có một gã luyện đan sư Hoàng cấp tọa trấn.
Một đám người nghe, nhịn không được nhìn Bích Tầm Châu.
Bích Tầm Châu thần sắc thản nhiên, nói với Phong Chiếu: “Lão đại, nếu như quá phiền toái, thì thôi. Ta có thể đợi.”
Mọi người chú ý tới, hắn nói là đợi, vẫn chưa nói không cần.
“Chờ cái gì?” Phong Chiếu xuy một tiếng, coi thường nói: “Chỉ sợ không phải do mi đợi.”
Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, hiểu rõ ý tứ của hắn. Đường tu hành, Sở Chước đi được quá nhanh, cho dù nhân tu tốc độ tu luyện xưa nay đều nhanh hơn yêu thú, nhưng nàng tốc độ tu luyện bậc này, đặt ở trong nhân tu vẫn là nghe mà rợn cả người. Nếu Sở Chước vẫn duy trì xu thế này, tương lai sẽ như thế nào quả thật khó nói, đến lúc đó đám khế ước thú bọn họ không chỉ không thể giúp nàng, ngược lại khả năng sẽ trở thành trói buộc của nàng.
Phong Chiếu một đường che chở Sở Chước đi tới, tự nhiên không cho phép bọn họ trở thành liên lụy Sở Chước, vậy còn không bằng quăng bọn họ đến Bạch Ly Sơn.
Tuy rằng trong lòng hiểu rõ, nhưng Bích Tầm Châu cũng không muốn nói chuyện này.
Phong Chiếu cũng không quản hắn, nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ một tiếng “chăm chỉ luyện đan”, liền một lần nữa biến trở về tiểu yêu thú, nhảy đến trên vai Sở Chước.
Sở Chước liếc hắn một cái, nhịn xuống ý niệm thăm dò trong đầu, không tỏ vẻ gì.
Mọi người lại hàn huyên một lát, Sở Chước thấy không còn chuyện gì, nhân tiện nói: “Mọi người đi nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa Huyền Ảnh tới đây thay Tầm Châu ca.”
Huyền Ánh vâng một tiếng.
Đợi Sở Chước đứng dậy rời khỏi, yêu thú ở lại trong phòng khống chế cùng luyện đan sư đều nhìn Bích Tầm Châu.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật cẩn thận hỏi: “Tầm Châu ca, Yêu Nguyên đan đối với huynh rất quan trọng sao?”
Bích Tầm Châu ừ một tiếng, thần sắc thanh lãnh.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đột nhiên có chút không hỏi tiếp được nữa, nhận thức lâu như vậy, làm sao không rõ huynh ấy bộ dáng này là không muốn nhiều lời.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Tầm Châu ca, huynh yên tâm đi, ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, cố gắng tấn cấp, trở thành luyện đan sư cấp mười hai. Nếu luyện đan sư Đan Đỉnh Tông không thể luyện Yêu Nguyên đan cho huynh, vậy huynh cứ chờ ta, chờ ta trở thành luyện đan sư cấp mười hai, ta nhất định luyện cho huynh.”
Bích Tầm Châu từ chối cho ý kiến, nhưng mà vẫn cảm tạ tâm ý của hắn, nói một tiếng cảm ơn.
“Không cần cảm tạ, Tầm Châu ca huynh bình thường rất chiếu cố chúng ta, đây là nên làm.” Nói xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhiệt tình mười phần đứng lên, chuẩn bị đi trong phòng luyện đan bắt đầu tìm hiểu linh đan cấp mười, mau chóng trở thành luyện đan sư cấp mười.
Yêu thú khác cũng đều ồn ào nhốn nháo cam đoan cùng Bích Tầm Châu, mới tán đi. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Trong phòng khống chế rất nhanh liền chỉ còn lại có Bích Tầm Châu.
Bích Tầm Châu chăm chú nhìn chằm chằm liên hoa bảo giám trong tay, sau một lúc lâu khẽ thở dài một cái.
Sở Chước trở lại phòng nghỉ, cũng không vội mà tu luyện, mà là ôm tiểu yêu thú trên vai xuống dưới, đặt tới trên giường.
Nàng ngồi dựa ở bên giường, nhìn cục bông tròn ngồi ngồi ở chỗ kia, cười cười với hắn, hỏi: “A Chiếu, chổ Tầm Châu ca là sao lại thế này?”
Phong Chiếu vòng cái đuôi đến trước mặt, nói:【Lão nhị thiếu nửa viên yêu đan.】
Sở Chước lắp bắp kinh hãi, tuy rằng lúc trước khi nghe nói Bích Tầm Châu cần Yêu Nguyên đan, nàng liền có suy đoán, lại không nghĩ tới tình huống so với nàng tưởng tượng lại càng phiền toái. Tầm quan trọng của yêu đan đối với yêu thú, giống như khí mạch tại nhân tu, nếu như yêu đan không hoàn chỉnh, không nói biến hóa, không bị đánh hồi nguyên hình đã coi là tốt rồi.
Nhưng Bích Tầm Châu thoạt nhìn tốt đẹp, không chỉ có có thể duy trì nhân hình, ở sau khi cóđược Cực Lạnh Viêm Băng, thương thế đang chậm rãi khôi phục, nay tu vi đứng ở Nhân Hoàng cảnh hậu kỳ. Sở Chước nghĩ, có phải đợi thương thế Bích Tầm Châu hoàn toàn khỏe lại, tu vi có thể tăng lên tới phía trên Tinh Linh cảnh hay không?
Lấy nàng phỏng đoán, tu vi Bích Tầm Châu ít nhất ở Tinh Linh cảnh hậu kỳ, khoảng cách Thánh Đế cảnh chỉ có nửa bước xa.
“Nếu yêu đan của Tầm Châu ca không được đầy đủ, hắn làm như thế nào duy trì nhân hình?” Sở Chước lại hỏi.
【Trong thân thể hắn có một đoàn khí, tạm thời có thể bổ túc yêu đan không đủ của hắn.】 Phong Chiếu ngược lại không giấu diếm nàng:【Đoàn khí đó lai lịch có chút bất phàm, nếu như yêu đan lão nhị đầy đủ hết, hắn khả luyện hóa đoàn khí đó để dùng, thực lực chắc chắn cao hơn một tầng.】
Sở Chước giật mình, ghé vào trên giường, tầm mắt ngang hàng cùng cục bông tròn ngồi xuống ở trên giường, có chút cảm giác hứng thú hỏi: “Huynh có biết lai lịch đoàn khí này không?”
Phong Chiếu thấy gương mặt của nàng gần trong gang tấc, nhịn không được vươn ra một cái móng vuốt lông, cứ như vậy ấn lên.
Đệm thịt mềm mại đặt ở trên gương mặt, mang đến cảm giác hơi nhột, xem dáng vẻ nàng cười tủm tỉm, tâm tình hắn cũng rất tốt, mới nói:【Hẳn là Vũ Long tặng.】
“Hả?” Sở Chước lại ăn cả kinh, ánh mắt đều trợn tròn , không nghĩ tới Tầm Châu ca còn có cơ duyên bậc này.
Đột nhiên, nàng nhớ tới ở đại lục Phong Trạch, khi Tư Không Gia Hòa đưa bọn họ Long Vũ chuông, Bích Tầm Châu phản ứng, chẳng trách hắn để ý tài liệu luyện chế Long Vũ chuông như thế.
Xác nhận huynh ấy cùng Vũ Long từng có gì đó sâu xa, nếu không sẽ không để ý như thế.
Phong Chiếu biết tính tình của nàng, sợ nàng lại nghĩ nhiều, vội nói:【Chuyện lão nhị, nàng không cần lo lắng, trong lòng chính hắn cũng biết, tương lai tìm được Yêu Nguyên đan, vì hắn bổ túc yêu đan xong, thì không có tai hoạ ngầm gì.】
Sở Chước nhìn hắn, sau một lúc lâu nắm móng vuốt hắn, sau đó hoàn toàn ôm hắn đến trong lòng, nhẹ nhàng mà thở dài.
Nếu không là vì nàng, hắn cần gì xen vào việc của người khác như thế? Hắn ngay cả đám mãnh thú Bạch Ly Sơn đều có thể đá cho Trường Thừa trông nom, một mình tự do tự tại, hiển nhiên là tên chỉ phụ trách gây sự mặc kệ chuyện, đối với bầy yêu thú bên cạnh nàng lại tận tâm hết sức, nói đến cùng vẫn là vì nàng.
“Cảm ơn.” Nàng thành tâm thành ý nói, hôn một cái ở nhúm lông trắng trên trán hắn.
Phong Chiếu hơi hơi nheo mắt lại, cũng sáp qua liếm liếm gương mặt của nàng, trong lơ đãng liếm qua khóe môi nàng.
Ở khi nàng phản ứng kịp, hắn đã chắp hai móng lại, vòng cái đuôi đến trước mặt, ánh mắt vô tội trừng lớn tròn vo.
Sở Chước: “... ...”
Về chuyện Bích Tầm Châu, cứ như vậy bỏ qua.
Cũng không phải là bọn họ không quá quan tâm, Bích Tầm Châu rõ ràng không muốn nhiều lời, bọn họ cho dù tò mò đến đòi mạng, cũng không dám đến hỏi, vạn nhất hỏi làm tổn thương tâm sự của huynh ấy thì sao? Trong bọn họ, vốn Phong Chiếu là lai lịch thần bí nhất, hiện tại đã biết lão đại là sơn đại vương Bạch Ly Sơn, ngược lại là Bích Tầm Châu, bọn họ đối với lai lịch cùng với trải qua của hắn như cũ hoàn toàn không biết gì cả.
Không hỏi không có nghĩa là không quan tâm, âm thầm đặt ở trong lòng là tốt rồi, chờ ngày nào đó có cơ hội, đi làm ra Yêu Nguyên đan cho hắn.
Một đám người rất nhanh liền có chủ ý.
Theo Bạch Ly Vực đến Thủy Linh Vực, phải được qua ba vực, ấn tốc độ xuyên qua bình thường, ở trên đường tiêu hao thời gian không ít.
Phong Chiếu ngại tốn thời gian quá nhiều, lao lực ở trên đường, hắn trực tiếp xé rách không gian, dẫn bọn hắn đi tắt.
Vì thế thời gian chưa tới năm ngày, bọn họ liền đến Thủy Linh Vực.
Trên đường bọn họ còn dừng lại ở một chỗ vực ngoại chi cảnh, gặp được người tu luyện Bạch Ly Sơn ra ngoài, giúp bọn hắn giải quyết một ít phiền toái, nếu không tốc độ sẽ nhanh hơn.
Lúc trước Phong Chiếu vì tìm kiếm Sở Chước bọn họ, trở lại Bạch Ly Sơn trước tiên, liền phái người đến mười tám vực Đại Hoang tìm kiếm, xuất động không ít người tu luyện Bạch Ly Sơn, còn từng một lần huyên náo lòng người Đại Hoang giới hoảng sợ. Thẳng đến khi hắn tự mình mang Sở Chước về, lại phỏng đoán ra nơi của Huyền Uyên, Phong Chiếu mới triệu hồi người tu luyện phái ra ngoài đi về.
Trừ bỏ chịu triệu hồi, còn có một vài người cơ hội loạn chuyển ở vực ngoại chi cảnh.
Phong Chiếu đối với bọn họ luôn luôn nuôi thả, nếu như gây họa, kêu Trường Thừa đi giải quyết, Trường Thừa cũng giải quyết không được, mới thông báo cho hắn lão đại này đi giải quyết.
Khi mắt thấy liền muốn đến Thủy Linh Vực, tất cả mọi người chạy đến trong phòng khống chế.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ một bên coi tình huống bên ngoài, một bên hỏi Phong Chiếu: “Lão đại, lúc trước hai người tu luyện làm hại chúng ta phân tán đó, huynh tra ra bọn họ là ai chưa?” ChieuNinh:{\|}[email protected]#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Tiểu yêu thú ngồi xổm ở trên vai Sở Chước quay đầu nhìn hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười hắc hắc, dáng vẻ gây sự không chê lớn: “Lão đại, kỳ thực ta cũng rất tức giận, nếu không phải tại bọn họ, chúng ta cũng sẽ không phân tán ở trong thông đạo không gian, Sở tỷ cũng sẽ không lưu lạc đến biển thời gian, còn phải xa xôi tìm Huyền Uyên. Trong lòng ta chính là nghẹn cơn tức, không báo thù này, thật sự là khó chịu.”
Phong Chiếu lúc này mới mở miệng:【Yên tâm, bổn đại gia nhớ kỹ rồi.】
Sở Chước nghiêng đầu liếc hắn một cái, trong lòng cân nhắc, cũng không nghe được động tĩnh gì, Bạch Ly Sơn bên kia càng không người nào nói chuyện này, chỉ có hai khả năng: Một là hai người tu luyện đó tu vi cực cao, Phong Chiếu không dự tính để cho những người khác ra tay; hai là Phong Chiếu là con thú lòng dạ hẹp hòi lại chịu mang thù, phỏng chừng là muốn tự mình thu thập bọn họ.
Mặc kệ là lý do nào, hẳn là nguyên nhân hiện tại không có tin tức gì truyền ra.
“Lão đại, nếu huynh muốn ra tay sửa trị bọn họ, nhớ rõ nói cho ta biết, ta muốn luyện vài loại độc đan, làm cho bọn họ xinh đẹp.” Nói tới đây, trên mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ lộ ra thần sắc âm trầm hung ác.
Nhìn lại giống bộ dạng muốn hắc hóa.
May mắn, cái này chỉ là tạm thời, rất nhanh hắn liền khôi phục bình thường, lại là dáng vẻ cười hớ hớ ngốc bạch ngọt.
Đợi xuyên chiến hạm đến Thủy Linh Vực, Sở Chước vụng trộm hỏi Phong Chiếu: “Huynh thực dự tính tự mình ra tay?”
Phong Chiếu ừ một tiếng, lạnh lùng nói:【Nếu là vô tình thì tốt, nhưng cố tình có người là cố ý, cho mặt còn không biết xấu hổ, bổn đại gia cũng không ăn cái mệt này.】
Hắn đã có một trăm năm không lộ mặt ở Đại Hoang giới, khả năng những người đó còn tưởng rằng đại gia hắn trở nên nhân từ nương tay, thế nhưng không gây sự ở bên ngoài.
Sở Chước xem cục bông tròn híp mắt, con ngươi đều biến thành đồng tử dựng thẳng, có thể thấy được là thật sự rất tức giận.
Phỏng chừng đó hai người tu luyện không có kết cục gì tốt.
Đại Hoang giới bất đồng với Huyền thế giới, Linh thế giới, thông đạo không gian là không có người trấn thủ, người tu luyện giữa mười tám vực có thể tự do tự tại liên hệ lẫn nhau.
Khi xuyên chiến hạm tiến vào Thủy Lnh Vực, vẫn chưa khiến cho ai chú ý.
Xuyên chiến hạm đứng ở trên một mảnh bình nguyên đầm nước tươi tốt.
Một đám người đều từ xuyên chiến hạm bay xuống dưới.
Bọn họ nhìn nhìn chung quanh, hỏi Sở Chước: “Chủ nhân, có thể cảm giác được Huyền Uyên không?”
Sở Chước nhìn về phía phương xa, cẩn thận cảm giác lực khế ước, sau một lúc lâu rốt cục ẩn ẩn cảm giác được vài phần lực khế ước, tuy rằng rất mông lung, ít nhất có thể cảm giác được, trên mặt lộ ra thần sắkinh hỉ c, nói: “Huyền Uyên đúng là ở Thủy Linh Vực.”
Mọi người nghe xong, cũng rất cao hứng, có thể cảm giác được là tốt rồi.
“Đi hướng bên này.” Sở Chước nói, đi trước làm gương, ngự kiếm bay đi phía trước.
Những người khác đều cùng sau lưng bọn họ.
Một đường phi hành, thẳng đến khi sắc trời đêm đen, bọn họ đến thành trấn phụ cận nghỉ ngơi.
Bọn họ đi đến là một tòa thành trấn kêu Giang Châu, quy mô tuy rằng không lớn, nhưng trong thành đèn đuốc sáng trưng, cho dù đã là buổi tối, cổng thành mở rộng như cũ.
Thủ thành là vài người tu luyện Tinh Linh cảnh.
Giao nộp một khoản phí dụng vào thành, mọi người tìm gian khách sạn ở lại.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm khái nói: “Không hổ là Đại Hoang giới, chẳng qua là một cái trấn nhỏ vùng ven, thủ thành thế nhưng dùng người tu luyện Tinh Linh cảnh, thật sự là đại tài khí thô.”
Nghe nói như thế, người ở đây đều nhịn không được phì một tiếng cười ra.
“Đại tài khí thô không phải nói cái này.” Hỏa Lân nói, thừa dịp khi hắn muốn phản bác, một phen kéo hắn: “Đi, chúng ta đi dạo trên đường, nhìn xem có cái gì ăn ngon.”
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tức giận đơn giản đúng lúc tiêu diệt, hơn nữa bị dời đi lực chú ý, hưng trí bừng bừng cùng nàng ra cửa.
Huyễn Ngu cùng Huyền Ảnh cũng đi theo.
Có Huyền Ảnh vị Thánh Đế cảnh này ở, Sở Chước cũng không lo lắng, dặn dò một tiếng liền để bọn nó ra ngoài.
Tiếp theo, Sở Chước ngồi xếp bằng xuống, âm trầm quyết tâm đến cẩn thận cảm thụ khế ước cùng với Huyền Uyên.
Bích Tầm Châu điểm một thanh linh tức hương, an tĩnh ngồi ở một bên, không quấy nhiễu nàng.
Phong Chiếu nhảy xuống từ trên bàn, ngay sau đó liền biến thành bộ dạng thanh niên, tu mi tuấn mục, mặt như quan ngọc, hình dáng thâm thúy, một bộ pháp y màu trắng làm nổi bật được phong độ chỉ hắn có, trên người như ẩn như hiện uy áp lại khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bích Tầm Châu quay đầu liếc hắn một cái, nhịn không được hỏi: “Lão đại, vì sao huynh biến thành tiểu yêu thú? Đó cũng là bản thể của huynh?”
Phong Chiếu dùng ánh mắt nhìn ngốc tử liếc hắn một cái: “Mi cho là bổn đại gia phải dùng thân thể yêu thú khác?”
Hắn quả thật cho rằng như thế, bằng không một con thần thú, thế nào có thể biến thành yêu thú? Cái này cũng rất cổ quái. Nếu không phải như thế, lúc trước bọn họ làm sao có thể tưởng hắn là yêu thú, vẫn luôn không nghĩ theo hướng thần thú. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
“Đây là một bộ phận bản thể của ta, vừa vặn có thể phong ấn ở một bộ phận lực lượng.” Nói xong, hắn nhìn về phía đang Sở Chước đánh tọa, thầm nghĩ hiện tại giữa hai người tu vi chênh lệch quá lớn, nếu như hắn lấy tu vi bản thể, cho nàng áp lực quá lớn, không bằng lấy bộ dạng tiểu yêu thú đồng hành cùng nàng.
Bích Tầm Châu là người tinh tế thận trọng, rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ của hắn, trong lòng không khỏi thở dài.
Hai người nói một lát, liền thấy Sở Chước mở mắt.
Trong mắt đen nhánh, lướt qua vài đạo ám mang đan xen.
Khi nhìn đến ánh mắt nàng, Bích Tầm Châu đột nhiên sửng sốt, tưởng mình nhìn lầm rồi, khi lại soi kỹ qua, cặp mắt kia đã khôi phục minh nhuận trong suốt.
Bích Tầm Châu âm thầm nhíu mày, cảm thấy mình không có khả năng nhìn lầm.
Hắn nhịn không được nhìn phía Phong Chiếu, nào biết đâu mỹ nam tử bên cạnh đã không còn, chỉ có một tiểu yêu thú nhào qua Sở Chước.
Sở Chước đưa tay ôm lấy hắn, nhíu mi lại nóivới Bích Tầm Châu: “Tầm Châu ca, hơi thở Huyền Uyên vô cùng mỏng manh.”
Bích Tầm Châu cả kinh: “Chẳng lẽ phát sinh chuyện gì?”
“Có hai loại khả năng.” Sở Chước mím môi: “Một là nó bị thương rất nặng, dẫn tới hơi thở rất yếu; hai là nơi nó đang ở, hẳn là có cái gì đó cách trở, không thể tinh tường cảm giác vị trí hiện tại của nó.”
Nghe xong, Bích Tầm Châu cũng hiểu được có chút khó giải quyết.
Nếu là cái trước, Huyền Uyên chẳng phải là vô cùng nguy hiểm? Nếu là cái sau, lo lắng bọn họ không thể tìm được nó, cho dù có thể tìm được, chỉ sợ cũng phải phí một phen công phu.
Trong lòng nghĩ, trên mặt Bích Tầm Châu an ủi nói: “Không có việc gì , Huyền Uyên tốt xấu gì là bộ tộc huyền quy, lực phòng ngự rất cường đại, không có việc gì.”
Sở Chước cũng chỉ có thể hy vọng như thế.
Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ hơn nửa đêm mới trở về, mang về rất nhiều ăn ngon.
Chờ bọn hắn nghe nói Sở Chước phỏng đoán, cũng lo lắng theo, đều thăm dò kế tiếp làm sao bây giờ? Muốn tách ra đi tìm hay không.
“Ta đối với Thủy Linh Vực không quá quen thuộc, trước tiên phải tra rõ ràng tình huống Thủy Linh Vực lại làm quyết định.” Sở Chước nói xong, nói với Bích Tầm Châu cùng Hỏa Lân: “Hỏa Lân tỷ, Tầm Châu ca, phiền toái hai người ngày mai trước đi tìm hiểu tin tức.”
Hết chương 361.