Cùng Trời Với Thú

Chương 351: Chương 351: Tiểu yêu thú biến thành mỹ nam tử áo trắng.




Editor: ChieuNinh_dd.LQD

“A Chiếu!”

Sở Chước vừa mừng vừa sợ kêu một tiếng, theo bản năng liền muốn nhào qua, nhưng mà nàng đột nhiên dừng lại động tác, vui thích trên mặt hơi hơi chợt tắt.

Trên giường tiểu yêu thú run run lỗ tai, giống như dĩ vãng, nhảy đến bả vai nàng, dùng lông mặt cọ cọ gương mặt của nàng.

Xúc cảm mềm mại phất qua ở hai má, Sở Chước vốn cả trái tim đều mềm thành một đoàn, làm sao còn quản cái khác, ôm nó từ trên vai xuống dưới, sau đó thả tới trên giường, liền nằm úp sấp ở đó cười tủm tỉm nhìn nó.

Tiểu yêu thú lại nâng hai móng lên, một đôi mắt trừng đến tròn quay, phá lệ đáng yêu.

Sở Chước vươn tay sờ sờ đầu nó, hỏi: “Sao ngươi biến thành bộ dạng như vậy? Chẳng lẽ...” Nghĩ đến vừa cảm giác tỉnh lại, không chỉ có thay đổi địa phương, ngya cả người cũng biến thành bộ dạng tiểu yêu thú, Sở Chước nhịn không được lo lắng có phải xảy ra chuyện hay không gì.

Rõ ràng là con thần thú, thế nào lại biến thành tiểu yêu thú?

【Không ngại, lực lượng tạm thời dùng hết.】

Một thanh âm trầm thấp vang lên ở thức hải, Sở Chước sửng sốt, giật mình trừng to mắt. Về sau mới nhớ tới, A Chiếu đã biến hóa, tự nhiên có thể truyền âm cho nàng, trao đổi cũng không có vấn đề.

Phong Chiếu tiếp tục nói:【Cũng không phải là cố ý lừa nàng, trước kia trong cơ thể có cái phong ấn, áp chế lực lượng của ta, chỉ có thể giống như yêu thú chưa biến hóa, có rất nhiều hạn chế.】

Sở Chước nghe xong, tâm tình lại có chút phức tạp.

Khi nàng nhặt được A Chiếu, vẫn luôn tưởng nó chỉ là một tiểu yêu thú mở trí, đời trước thẳng đến khi chết, nàng cũng không biết A Chiếu là thần thú. Cái này cũng có liên quan cùng bộ dạng hiện tại của nó, hơi thở trên người nó, làm cho người ta cảm giác giống như là một yêu thú, không có một tia hơi thở thần thú.

Yêu thú chưa biến hóa, là không thể trao đổi bình thường cùng nhân loại, sau biến hóa, mới không có loại trở ngại này, có thể thầm truyền âm.

Bởi vì phong ấn trong cơ thể, Phong Chiếu vẫn luôn chỉ có thể giống con tiểu yêu thú bày ra trước mặt người khác.

“Vậy phong ấn trong cơ thể huynh...” Sở Chước có chút do dự.

【Sau khi trở lại Đại Hoang giới, ta từng về đỉnh Bạch Ly Sơn thu hồi một bộ phận lực lượng, đã giải trừ phong ấn.】

Sở Chước nga một tiếng, nhìn nhìn nó, nếu giải trừ phong ấn, vì sao còn phải biến thành bộ dạng tiểu yêu thú, chẳng lẽ thật sự là lực lượng hao hết, tạm thời phải duy trì bộ dáng này?

Sở Chước tuy rằng muốn hỏi, nhưng con thú nào đó dường như cũng không muốn lại rối rắm vấn đề này, vươn ra một cái móng vuốt lông xù, nhấn một cái ở trên mu bàn tay nàng đặt ở trên giường, dị đồng tử xinh đẹp chớp cũng không chớp nhìn nàng chằm chằm, thấy thần sắc nàng trở nên ôn nhu, trong mắt lướt qua mấy phần u quang.

【Nơi này là biển thời gian, chúng ta đã rời khỏi di tích.】

Lực chú ý của Sở Chước quả nhiên bị dời đi, vội vàng hỏi: “Thế nào đột nhiên đi ra? Có phải gặp phải nguy hiểm gì hay không?”

Phong Chiếu ừ một tiếng, tiểu móng vuốt như cũ không dời, như có như không vừa ấn tay nàng, vừa nói:【Mảnh di tích thái cổ đó sinh ra mãnh thú thực lực cường hãn, cũng không phải là chỉ có một con, đành phải để cho bọn họ rút lui trước.】

Sở Chước không hoài nghi lời hắn nói, chỉ có trải qua rồi, mới biết được di tích thái cổ có bao nhiêu đáng sợ, cho dù là Thánh Đế cảnh, cũng khả năng sẽ ngã xuống trong đó, nếu là tiếc mệnh, tất nhiên phải rời khỏi càng sớm càng tốt.

Sở Chước lại nói chuyện với hắn một lát, rất nhanh liền biết đại khái tình huống trong di tích.

Ở sau khi nàng tiến vào trong cung điện nghỉ ngơi, Phong Chiếu phải đi xử lý chuyện di tích, khi nhận thấy được di tích nguy hiểm, thương lượng với Ô chủ mau chóng rời khỏi di tích, để tránh tăng thương vong. Phong Chiếu ngược lại không thèm để ý người tu luyện khác, nhưng người tu luyện Bạch Ly Sơn cũng không thể ở lại trong di tích, Trường Thừa cùng Chu Yếm bọn họ nghe lão đại nhà mình nói, lập tức liền quyết định rời khỏi theo lão đại.

Cuối cùng một đám người đạt thành thống nhất, Phong Chiếu xé rách không gian, mang một đám người rời khỏi di tích.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Sở Chước cảm giác vừa tỉnh lại, phát hiện đổi địa phương. ChieuNinh:{\|}[email protected]#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d

Phong Chiếu ngại phiền toái, lười đi tìm lối ra gì, dựa vào lực lượng của chính mình xé rách không gian, mang người đi ra ngoài.

Sở Chước nhịn không được liếc mắt nhìn một cái cục bông tròn hai móng cuộn lại ở trước mặt, vẻ mặt manh manh, trong lòng quay cuồng không ngớt.

Chỉ có người tu luyện Thần Hoàng cảnh mới có thể xé rách không gian.

Thì ra Bạch Ly Vực Chủ là Thần Hoàng cảnh, chẳng trách hắn hung danh hiển hách, làm trời làm đất ở Đại Hoang, như cũ sống được rất tốt.

Lúc trước nàng thế nhưng lượm một con thần thú Thần Hoàng cảnh trở về coi thành tiểu yêu thú, hơn nữa còn được nó thân thiết, được nó che chở. Nếu không có chuyện đời trước, Sở Chước cảm thấy mình quả thực chính là một người thắng nhân sinh, ai có thể có may mắn như nàng?

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng chưa may mắn như nàng!

Sau một lúc lâu, nàng áp chế cảm xúc xuống, hỏi: “Hiện nay chúng ta đi nơi đâu?”

【Tự nhiên là về Bạch Ly Sơn, nàng không muốn gặp lão nhị bọn họ?】Phong Chiếu thăm dò, trong lòng lại cân nhắc, Bạch Ly Sơn là địa bàn của hắn, trước lừa người về đi, cái khác sau này hãy nói.

Sở Chước gật đầu: “Đương nhiên muốn, vậy về.” Trên mặt rốt cục lộ ra vẻ hớn hở, nhịn không được cao hứng lên.

Sở Chước ghé vào trên giường, nói chuyện thật lâu cùng cục bông tròn Phong Chiếu, đại khái là quay về tiểu yêu thú quen thuộc, mặc dù biết nó kỳ thực là hắn, như cũ sẽ nhịn không được vẫn coi hắn trở thành từng là tiểu hỏa bầu bạn tín nhiệm kia.

Sở Chước biết mình có chút tác dụng lừa mình dối người, nhưng lúc này nàng cũng không muốn lại so đo nhiều như vậy.

So đo nhiều lắm, ngược lại dễ dàng mỏi mệt.

【Nàng muốn đến bên ngoài nhìn xem hay không?】Phong Chiếu lại hỏi.

Sở Chước đầu tiên là chần chờ, thấy hắn một mảnh hảo tâm, mỉm cười với hắn, nói: “Cũng được, sau khi ta đi đến biển thời gian, còn chưa từng cẩn thận xem qua biển thời gian.”

Nghe nói như thế, Phong Chiếu lại đau lòng, không cần hỏi cũng có thể biết tình huống của nàng ở biển thời gian.

Bởi vì cái gì cũng không biết, khẳng định là mỗi ngày lo lắng hãi hùng, lại bởi vì tu vi thấp, chỉ có thể nhờ vào che chở của Ô chủ, tránh ở tầng thứ năm trên thuyền Ô chủ, để tránh tiếp xúc quá nhiều cùng người tu luyện khác, mang đến nguy hiểm cho mình.

Nàng xưa nay là người thích nghĩ nhiều lo nhiều, hết sức mạnh mẽ, cho dù Ô chủ cứu nàng, để nàng ở lại tầng thứ năm, chỉ sợ cũng sẽ hoài nghi Ô chủ có mục đích riêng, thậm chí ở khi gặp phải nguy hiểm, cũng không cho rằng Ô chủ sẽ tiếp tục che chở. Tu vi càng thấp, càng dễ dàng ngã xuống ở biển thời gian, nàng cũng lo lắng mình không thể bình an rời khỏi biển thời gian...

Thật sự là càng nghĩ càng đau lòng, Phong Chiếu nhảy đến bả vai nàng, giống như trước đây, cái đuôi quét quét cổ nàng an ủi, lại dùng lông mặt của mình cọ cọ nàng, nói:【Nàng không cần lo lắng, có ta ở đây, không ai dám bắt nạt nàng.】

Ai dám bắt nạt tiểu cô nương của hắn, cào chết nó!

Sở Chước hé miệng cười, không hoài nghi lời hắn nói, chỉ là nghĩ đến mị quỷ, trong lòng lại có chút bất an.

Nàng ngồi dậy từ trên giường, liếc mắt đánh giá gian phòng nghỉ ngơi một cái, phát hiện trang trí trong phòng cùng gian phòng trên thuyền Ô chủ chỉ có hơn chứ không kém, phóng mắt nhìn lại, trang bị đều là tinh phẩm, trải trên đất là da lông mãnh thú mềm mại, thậm chí có thể từ trong hơi thở lưu lại mà cảm giác được nó nguy hiểm, lại bị người này không chút khách khí dùng để lót mặt sàn.

Quả nhiên rất có phong cách hành sự của A Chiếu.

Sở Chước mở ra cửa đi ra ngoài.

Mới ra cửa, liền nhìn thấy đám sương phiêu đãng biển thời gian xa xa, lúc này đã gần cuối hoàng hôn, biển thời gian thế nước bình tĩnh không có một tia gợn sóng, trong sương mù nhảy lên cao, giống như có yêu ma quỷ quái nào đó ẩn núp bên trong.

Nàng chuyển ánh mắt một vòng, rất nhanh liền phát hiện chung quanh còn có rất nhiều thuyền, có lớn có nhỏ, chiếc lớn nhất, rõ ràng là thuyền Ô chủ.

Sở Chước nghĩ đến khi ở trong không gian Phong Chiếu, Phong Chiếu và Ô chủ nói chuyện, trên người Ô chủ có trĩ tà, hắn không thể trừ bỏ, khả năng muốn tìm kiếm Phong Chiếu hỗ trợ, Phong Chiếu cũng không nói gì là muốn giúp hắn, nhưng cũng không cự tuyệt.

Nàng dời tầm mắt xuống, rất nhanh liền nhìn thấy đám người Trường Thừa cùng Chu Yếm đứng ở trên đầu thuyền, trong đó còn có một mỹ nữ chân dài mặc quần áo màu vàng, ngực lớn eo nhỏ. Sở Chước hơi co lại con ngươi, nhận ra mỹ nữ quần áo màu vàng này đúng là Kim Ô, đời trước nàng đã gặp qua.

Lúc này địa phương của bọn họ, cũng là tầng thứ năm của thuyền.

Nhưng mà nơi này không có cấm chế ở khắp mọi nơi, cho nên ở Sở Chước vừa xuất hiện, người trong thuyền liền phát hiện ra nàng.

Mọi người ngẩng đầu nhìn qua.

Thân thể Sở Chước có chút cứng đờ, cho dù biết bọn họ không có ác ý, nhưng tầm mắt thuộc về người tu luyện cao cấp, như cũ làm cho nàng có chút khẩn trương, đành phải mặt căng cứng, làm như không phát hiện.

Ít nhất không thể làm mất mặt A Chiếu.

Phong Chiếu ngồi xổm ở trên vai nàng phát hiện nàng khác thường, nhất thời có chút bất mãn trừng qua đám nhóc con ở đầu thuyền.

Đám nhóc con bị hắn trừng đều thu hồi tầm mắt, thẳng đến khi Sở Chước biến mất vào tầng thứ năm, bọn họ mới thở phào.

Kim Ô vỗ vỗ ngực đầy đặn, hỏi: “Trường Thừa đại nhân, Chu Yếm, vừa rồi vị kia chính là Sở Chước cô nương? Tâm can của lão đại?” Dung mạo cực kì không tầm thường, chỉ là tu vi thấp chút.

Ở giới tu luyện, lấy tu vi định mạnh yếu, tiếp theo mới nhìn cái khác.

Nếu là thời điểm bình thường, tu vi giống như Sở Chước, bọn họ căn bản sẽ không để vào mắt, lại càng sẽ không liếc mắt nhìn thêm một cái, nhưng nàng có thể được Bạch Ly Vực Chủ thừa nhận, cái này làm cho người ta không thể bỏ qua.

Trường Thừa và Chu Yếm căn bản không nghe được nàng nói cái gì, hai người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tầng thứ năm, hoài nghi mình nhìn lầm rồi.

“Vừa rồi cái nhúm lông trắng trên trán cái con kia ... Hẳn là lão đại đi?” Chu Yếm do dự hỏi.

Trường Thừa vuốt cằm: “Là có hơi thở lão đại, nhưng lão đại thế nào lại biến thành như vậy?” ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Kim Ô lơ đễnh, liếc xéo hai con hùng này: “Cái này thì có là cái gì? Các người không biết là lão đại như vậy rất đáng yêu sao? Nếu không phải hắn là lão đại, ta cũng nhịn không được mà nhét hắn vào ngực. Nói vậy vị Sở cô nương kia nhất định cũng thích bộ dáng này của lão đại, lão đại mới đặc biệt biến thành bộ dạng như vậy khiến nàng vui vẻ.”

Trường Thừa cùng Chu Yếm nghe được mà trợn mắt há hốc mồm: “Thật hay giả?” Làm Bạch Ly Vực Chủ, lão đại anh minh thần võ như vậy, cần lấy lòng một nữ tu sao?. Truyện mới cập nhật

Cứ cảm thấy Kim Ô nói rất không đáng tin.

Kim Ô làm sao nhìn không ra ý tưởng của bọn họ, coi thường nói: “Vậy các người nói xem, làm sao lão đại có thể biến thành bộ dáng này?”

Hai người nào biết đâu vì sao lão đại không lo mà đi làm thần thú, biến thành bộ dạng một con tiểu yêu thú làm gì? Nếu thật sự là con tiểu yêu thú, bọn họ còn cảm thấy rất thú vị, sợ là sợ ở khi bọn họ cho rằng tiểu yêu thú, thì nó trở mặt liền cào qua một móng vuốt, cào bọn họ thành khuông nhạc, đó cũng không phải là nói giỡn à. (khuông nhạc kẻ năm đường thẳng)

Tục ngữ nói, tốt mất linh xấu thì linh.

Ngay tại khi bọn họ nghĩ như vậy, Trường Thừa và Chu Yếm quả nhiên bị lão đại gọi vào tầng thứ năm, sau đó hắc ám buông xuống, Chu Yếm nháy mắt bị hắc ám cắn nuốt, Trường Thừa cảnh giác tránh đi, nào biết đâu mông đột nhiên bị người đạp một cước, cứ như vậy nhào vào trong bóng đêm.

Hai người bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Chờ khi bọn hắn bị quăng về tầng thứ nhất, ánh mắt đám người Kim Ô nhìn bọn hắn đều rất đỗi đồng tình, đến tận đây cũng hiểu rõ, lão đại không thích bọn họ nói hươu nói vượn, tùy tiện nhìn chằm chằm Sở Chước, áp lực cho nàng.

Lập tức, trừ bỏ nghe lời lão đại nói, còn có thể làm sao bây giờ?

Cứ bị lão đại nhốt vào phòng tối, bọn họ thực sự tuyệt vọng mà!

Chờ khi Sở Chước lại xuất hiện lần nữa, không một người nào dám nhìn chằm chằm nàng.

Kim Ô đi tới, giống như người bình thường không có việc gì, vẻ mặt cởi mở nói cùng Sở Chước: “Sở cô nương, lần đầu gặp mặt, ta là Kim Ô.”

Làm một người tu luyện Thánh Đế cảnh, thái độ cảu Kim Ô đối với Sở Chước, không có chút kiêu căng người tu luyện cao cấp, ngược lại thân thiết cởi mở, khiến người ta sinh hảo cảm trong lòng.

Đời trước Sở Chước liền biết Kim Ô là người rất biết làm người, đối ngoại đại biểu Bạch Ly Sơn, lúc trước khi nàng bị Kim Ô cường thế không mất lễ thỉnh đi qua, thái độ cảu Kim Ô cũng là như vậy.

Sở Chước cũng không tự cho là mình rất cao giá, hành một cái lễ hậu bối, thanh âm ấm ấp nói: “Kim Ô tiền bối, vãn bối Sở Chước.”

Kim Ô liếc liếc mắt nhìn tiểu yêu thú ngồi xổm ở trên vai Sở Chước một cái, thay vì nói là giống yêu sủng, không bằng nói là cho nàng chỗ dựa, trong lòng bật cười, nói với Sở Chước: “Sở cô nương muốn đi dạo ở trên thuyền hay không?”

Trên thuyền khắp nơi đều là người tu luyện cao cấp, Sở Chước cảm thấy không có gì hay mà dạo, chỉ là nhìn Kim Ô khuôn mặt tươi cười, nghĩ đến đám người Bích Tầm Châu còn đang ở Bạch Ly Sơn, rốt cuộc không cự tuyệt.

Kim Ô mang nàng đi dạo một lát ở trên thuyền, không mất thời cơ giới thiệu tình huống Bạch Ly Sơn cho nàng.

Đợi lúc Sở Chước rời đi, ấn tượng của nàng với Bạch Ly Sơn càng khắc sâu hơn đời trước, phát hiện Bạch Ly Sơn cũng không phải là hung tàn giống như người đời nói, trong Bạch Ly Sơn còn có rất nhiều các loại thú manh a manh, có vảy, có lông, rất thích làm ầm ĩ, nhưng mà đều là đám nhóc con khả ái.

Sở Chước: : “... ...” Cảm giác lại là một đám thích gây sự.

Đợi khi đi đến đầu thuyền, nhìn thấy Chu Yếm đang nói chuyện với Trường Thừa, Sở Chước vội gọi hắn lại.

Chu Yếm khắc chế ánh mắt không được tung bay tới chỗ bả vai nàng.

Tiểu yêu thú manh manh lười quan tâm hắn, bình tĩnh ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, hạ quyết tâm không xuống dưới, cũng không quản đám thuộc hạ nghĩ như thế nào, đại gia hắn thích làm gì thì làm đó, ai có thể quản hắn?

“Sở cô nương, có chuyện gì sao?” Chu Yếm ôn nhu hỏi.

Sở Chước đầu tiên là khách khí cảm tạ hắn bảo vệ ở trong di tích, tiếp theo đưa qua Ngự Linh Thải Y được giặt sạch, xem như vật về nguyên chủ.

Chu Yếm không đến mức luyến tiếc một bộ Ngự Linh Thải Y, thứ này là Ngự Linh Cung xuất ra, là một kiện áo choàng phòng ngự cao cấp, tuy nói ngàn vàng khó cầu, nhưng đối với bọn họ đám thần thú Thánh Đế cảnh mà nói, tác dụng cũng không lớn.

Lúc này hắn nói: “Cũng không phải đồ tốt, liền đưa cho Sở cô nương làm lễ gặp mặt thôi.”

Sở Chước làm sao đòi đồ của hắn, cố chấp trả nó lại cho Chu Yếm.

Chu Yếm có chút buồn rầu, thấy Kim Ô bên cạnh nháy mắt cho hắn, đành phải thu hồi nó. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don==ChieuNinh

Đợi Sở Chước rời khỏi rồi, Kim Ô liền trực tiếp mắng: “Mi ngốc hả? Có lão đại ở, thứ tốt gì mà không có? Làm sao dựa vào mi đi lấy lòng nàng?”

Chu Yếm bị nàng mắng thì ủy khuất: “Ta làm sao là lấy lòng nàng? Ngự Linh Thải Y này rất thích hợp cho nhân tu Nhân Hoàng cảnh cùng Tinh Linh cảnh, Ngự Lnh Cung lấy luyện chế pháp y mà nổi danh, xưa nay mắt cao hơn đỉnh đầu, nghe nói người tu luyện tầm thường muốn mua kiện pháp y tốt của bọn họ, còn phải xem sắc mặt bọn hắn kìa, ta đây không phải tưởng nó rất thích hợp với Sở cô nương, mới đưa cho nàng sao?”

Kim Ô biết hắn xưa nay là người tính tình ôn nhu, hắn quả thật không có ý tưởng gì quá lớn, nhưng lão đại nhà bọn hắn suy nghĩ nhiều, nếu để cho ngài ấy hiểu lầm cũng không hay, không thiếu được phải nhắc nhở một hai.

Bên cạnh Trường Thừa nhịn không được bật cười một tiếng, kiêu hãnh nói: “Ngự Linh Cung tính là cái gì? Muốn pháp y mà nói, bổn đại gia trực tiếp tìm cung chủ bọn họ, bọn họ dám không cho?”

Chu Yếm cùng Kim Ô nhìn bạo lực cuồng một lời không hợp liền muốn đánh tới cửa này, nhất thời có chút đồng tình cho Ngự Linh Cung.

Sở Chước còn chưa đi xa làm sao không nghe được lời bọn họ nói, nhịn không được bật cười.

So với nhân tu tâm tư phức tạp, đám thú này quả thật có vẻ trực tiếp, làm việc không có nhiều cong cong vòng vòng như vậy, rất dễ ở chung.

Sở Chước trở lại gian phòng lúc trước nghỉ ngơi, ôm tiểu yêu thú trên vai đến trên giường, ngồi ở một bên nói với hắn: “Người tu luyện Bạch Ly Sơn đều rất tốt.”

Phong Chiếu không biết nàng là có ý tứ gì, hàm hồ ừ một tiếng, tiến vào trong ổ chăn, thò cái đầu lông xù nhỏ, nghiêng đầu lông, mở to một đôi dị đồng tử tròn vo nhìn nàng.

Sở Chước nháy mắt bị manh đến, một phen ôm lấy nó, hôn một cái lên nhúm lông trắng trên trán.

Nháy mắt, tiểu yêu thú liền cứng còng.

Sở Chước còn chưa kịp cười, đột nhiên tiểu yêu thú biến thành một mỹ nam tử áo trắng, đúng lúc treo ở phía trên nàng, cứ như vậy áp đảo nàng đến trên giường.

Sở Chước: “... ...”

Hết chương 351.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.