Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 228: Chương 228: Thêm một người bạn sẽ càng có ích hơn




Bạch Nguyệt cười khẽ một tiếng: “Tôi biết là có nguy hiểm, sao mà thế được, chẳng lẽ anh là gián điệp?”

Trình Cẩm Vinh không nói, cười lễ độ mang theo sự cảnh giác và xa cách.

Bạch Nguyệt biết anh ta sẽ không nói, cũng không hỏi nữa, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.

Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, rất dị thường.

Trình Cẩm Vinh hắng giọng: “Cô có nghiên cứu qua về lịch sử chưa?”

“Lúc còn học tâm lí ở nước ngoài, có môn học về Lịch sử trong và ngoài nước, chủ yếu là phán đoán tính cách và phương hướng cuộc đời của những nhân vật trong lịch sử thực tiễn, sao thế? Anh thích nghiên cứu lịch sử sao?” Bạch Nguyệt tuỳ ý hỏi.

“Bố của người yêu cũ của tôi thích, ông ấy là chuyên gia về phương diện này, thành tích chủ yếu là nghiên cứu diện mạo địa lí cổ đại, ví dụ như triều Tống, nơi xảy ra chiến dịch và vị trí xảy ra các sự kiện trọng đại.” Trình Cẩm Vinh giới thiệu đơn giản.

Trong đầu Bạch Nguyệt xẹt qua tấm bản đồ nhặt được ở thôn Đường Tiền, nói không chừng bố của người yêu cũ của anh ta là nhân tài về phương diện này.

Đợi chút, Trình Cẩm Vinh và Lữ Mạnh Châu cho rằng, trên tay Lữ Mạnh Châu nên có tấm bản đồ đó, mà nói không chừng Lữ Mạnh Châu cũng có quen biết với bố của người yêu cũ của Trình Cẩm Vinh.

Vậy thì, Trình Cẩm Vinh muốn mua mảnh đất đó, có phải đó là nơi cất giấu kho báu trên bản đồ không nhỉ.

Ý nghĩ này khiến cho Bạch Nguyệt có chút kích động, muốn lập tức báo cho Cố Lăng Kiệt biết suy đoán của cô.

Bàn tay cầm cốc cà phê của cô run lên, cố làm cho mình bình tĩnh lại, lấy lòng nói: “Sự nghiệp có người chuyên tâm, mỗi nghề đều có người đặc biệt xuất sắc, chuyện này rất bình thường.

Tôi nhớ có một đài chuyên giám định đồ cổ, rất nhiều người đều đem đồ cổ nhà mình đi giám định xem là thật hay giả, giá thị trường bao nhiêu, tôi thấy những chuyên gia đó nói rất chính xác, vừa nhìn liền biết, rất lợi hại.”

“Cô gái ngốc, đó là vì hiệu quả chương trình, những đồ đó lúc mang lên các chuyên gia đều đã nghiên cứu rất lâu rồi.” Trình Cẩm Vinh cười nói.

“Dù thế cũng rất giỏi mà, biết đồ của triều đại nào của đặc điểm như thế nào, tôi nghĩ nếu như những chuyên gia này đi làm đồ giả, nói không chừng còn thật gỉả lẫn lộn.” Bạch Nguyệt tuỳ tiện nói chuyện, làm giảm sự cảnh giác của đối phương.

“Rất nhiều đồ thật đều đã được cất giữ trong bảo tàng rồi, hoặc là trưng bày ở triển lãm nào đó, chính là đồ mô phỏng mà các chuyên gia này chế tác, nhưng có rất nhiều công nghệ đã thất truyền rồi, không ngừng phục chế sẽ giống y như đúc.”

Bạch Nguyệt uống cà phê: “Anh am hiểu những thứ này sao? Anh thích đồ cổ à?”

“Thích, cảm thấy rất thú vị, có được những món đồ cổ này cảm giác như được trở lại thời đại đó, cũng sẽ ảo tưởng rằng không biết kiếp trước mình có phải người sở hữu món đồ cổ này hay không, những món đồ cổ này trước đây được đặt ở đâu, có tác dụng gì, tại sao lại bị đặt trong đống đồ bồi táng, nó có ý nghĩa gì?” Trình Cẩm Vinh chậm rãi nói.

“Anh thích loại nào? Nghe miêu tả của anh có lẽ không phải gốm sứ nhỉ?” Bạch Nguyệt thăm dò.

“Tôi thích những thứ đặc biệt một chút.” Trình Cẩm Vinh lôi ra một miếng ngọc bội đeo bên người, đặt lên bàn: “Cô biết miếng ngọc bội này là của ai đã từng đeo không?”

Bạch Nguyệt thấy miếng ngọc rất tinh xảo, điêu khắc cũng rất đặc biệt, cảm giác có chút hoa mắt: “Là ai vậy?”

“Phan An.” Trình Cẩm Vinh nói rất tự tin.

Bạch Nguyệt cười: “Phan An là tội đồ phản nghịch, chu di cửu tộc, trong vật bồi táng không thể có thứ giá trị như này được, anh bị người ta lừa rồi.”

“Cô có chỗ không biết rồi, Phan An là người phong tư trác tuyệt, có con mắt ăn mặc rất tốt, ông ấy kết bạn quảng giao, tài hoa hơn người, cũng rất thích du ngoạn.

Có hôm ông ra ngoài, mua miếng ngọc bội này, vẫn luôn đeo bên người, nhưng bởi vì thái phó Dương Tuấn bị hại chu di tam tộc nên ông cũng bị liên luỵ, ông liền sai người nhờ đem miếng ngọc bội đến gặp người bạn tốt Công Tôn Hoằng.

Sau khi Công Tôn Hoằng cứu ông, miếng ngọc bội vẫn luôn ở chỗ Công Tôn Hoằng.” Trình Cẩm Vinh giải thích.

Bạch Nguyệt nhún nhún vai, không phải cổ vật bồi táng ai đã từng đeo, nói không rõ được, Trình Cẩm Vinh đã nhận định như thế, cô nói không phải sẽ gây mất hứng: “Anh đã từng tưởng tượng mình là Phan An?”

Trình Cẩm Vinh có chút xấu hổ: “Tôi cảm thấy ông ấy là người oan uổng nhất, trên ghi chép nói ông tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng tính cách lại khinh cuồng, nịnh bợ, điều này không đúng.”

Bạch Nguyệt gật đầu: “Quan điểm này của anh tôi đồng ý, từ mấy tình huống có thể nhìn ra, thứ nhất, Dương Tuấn bị hại, chu di tam tộc, ông có tầm nhìn xa, đi ra ngoài để mình không bị liên luỵ vào trong, chứng tỏ tính cách ông không hề khinh suất.

Mẹ ông bệnh nặng, lúc ông từ quan đã nói, đến mẹ mình cũng không thể chăm sóc được thì còn cần vinh hoa phú quý làm gì, ông được ghi vào trong Nhị thập tứ hiếu tử, có điều sau này bị gạch đi.

Thứ ba, ông có một người vợ, lúc vợ ông bệnh qua đời ông mới ba mươi hai tuổi, đương tuổi cường tráng, cũng là lúc sự nghiệp bắt đầu đi lên, ra làm quan, cuộc sống giàu sang nhưng lại không lấy vợ nữa, cũng không nạp thiếp, đến phong hoa tuyết nguyệt bên ngoài cũng không có, luôn ở một thân một mình mười tám năm, nói lên rằng con người ông trọng tình trọng nghĩa, một lòng si tình, là một người đàn ông hiếm có.

Trình Cẩm Vinh vỗ tay, có cảm giác như gặp được tri kỉ: “Suy nghĩ của cô với của tôi giống nhau y như đúc, nhưng bởi vì ông ấy là tội nhân mưa phản, cho nên khi ghi vào sách sử hoàng đế cũng không thể nói ông ấy tốt được, hoàng đế vốn không muốn ghi ông vào sách sử, còn xoá tên ông trong Nhị thập tứ hiếu.

Nhưng lời bình về Phan An quá tốt, bách tính lưu truyền, trong dã sử và lịch sử địa phương cũng đều miêu tả ông rất hoàn mỹ. Hoàng đế không có cách nào khác đành sai người viết như thế, cũng chỉ là mấy chữ ngắn ngủi, không dám nói quá nhiều, sợ nói nhiều sai nhiều.”

“Là thế sao, thắng làm vua thua làm giặc, thành công rồi thì là lời hay ý đẹp, thất bại thì mang tiếng xấu.

Không phải cũng có mấy điển cố nổi tiếng về Chu Nguyên Chương sao? Anh hùng sợ gặp người quen cũ. Sau khi ông làm hoàng đế, những người quen trước đây đến nhờ vả ông, nói trước đây đã cùng trải qua gian khổ ra sao, đều bị chém đầu, nếu nói trước đây trượng nghĩa tài giỏi thì được thăng quan.” Bạch Nguyệt đồng tình nói, uống hết cà phê trong cốc.

Ánh mắt Trình Cẩm Vinh nhìn Bạch Nguyệt thay đổi, trở nên hân hoan, vui mừng, còn có kích động, giống như tìm rất lâu cuối cùng cũng tìm thấy người tâm đầu ý hợp với mình, anh ta như thấy một người con gái không đáng ghét.

“Cô và chồng như thế nào rồi?” Trình Cẩm Vinh quan tâm hỏi.

“Rất tốt.” Bạch Nguyệt trả lời đơn giản.

Lúc đầu cô tìm người lạ tâm sự là vì đối phương là người lạ.

Nhưng khi người lạ này muốn thử bước vào cuộc sống của cô thì cô sẽ bài xích.

Bạch Nguyệt nhìn điện thoại, chuyển chủ đề: “Xem ra thời gian tôi hẹn quá muộn rồi.”

“Tiểu Nguyệt, với cương vị là một người bạn, có chuyện này tôi phải nhắc nhở cô, đến nhà Thống đốc Lữ phải cẩn thận lời nói hành động, việc không liên quan đến mình thì đừng quan tâm.” Trình Cẩm Vinh nhắc nhở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.