Hai tiếng
sau đó, dưới sự giám sát chặt chẽ của Lan Ninh, Ngôn Nho Ngữ im lặng
ngoan ngoãn như gà mổ thóc mà viết sách. Sau khi anh gõ xong dấu chấm
tròn cuối cùng kết thúc chương, thì đưa mắt nhìn đồng hồ ở góc bên phải
của màn hình.
Sáu giờ hai mươi tám phút ba mươi tư giây.
Ờm, đến lúc tắt laptop ăn cơm rồi.
Anh nghiêng
người sang liếc nhìn Lan Ninh đang ngồi ngoài phòng khách chơi game, rồi mở miệng hỏi: “Cô đã nghĩ ra tối nay nên ăn gì chưa?”
Lan Ninh
nghe thấy anh lên tiếng thì liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay. Mới sáu giờ
hơn đã nghĩ đến chuyện ăn cơm tối? Trước tiên phải giao bản thảo đã được chưa?
Cô thoát khỏi trò game, nhìn Ngôn Nho Ngữ mà cười: “Thầy à, anh viết được mấy chữ rồi?”
Ngôn Nho Ngữ nhẹ chau mày, còn chưa kịp mở miệng, Lan Ninh đã giành quyền nói trước: “Nếu như anh dám nói với tôi mới viết được mấy trăm chữ, thì mau nôn
đống tiền mua bánh gato chiều nay trả ngay cho tôi.”
Ngôn Nho Ngữ suy nghĩ một chút, vẻ mặt tỉnh bơ mà trả lời: “Vậy cô trừ tạm vào tiền nhuận bút sắp tới của tôi đi.”
Lan Ninh: “…”
Bản thảo còn chưa giao, lại dám mặt dày nhắc tới tiền nhuận bút ?!
Cô nhìn anh tắt Computer, đi ra phòng khách: “Bò beefsteak có được không?”
Ai nói chuyện bản thảo đã kết thúc sao ?!
Lan Ninh nuốt cơn tức giận, kích động mà bật dậy khỏi sofa: “Trong tủ lạnh nhà anh không có bò beefsteak.”
“Cô có thể đi mua, siêu thị dưới khu chung cư có đấy.”
Lan Ninh: “…”
Vậy anh bỏ tiền ra đi ~.
Quả thực Lan Ninh muốn mặc kệ anh mà hất tay bỏ đi, nhưng nghĩ lại dù sao cô cũng
chưa nhận được bản thảo, vậy nên bây giờ cô không thể trở mặt với anh,
cô đành nhẫn nhịn: “Tôi đã xem qua tủ lạnh nhà anh, trong tủ cũng có
không ít rau dưa, xào tạm hai đĩa rau ăn cơm là được rồi.”
Ngôn Nho Ngữ im lặng nhìn cô chằm chằm, giọng nói cũng ra vẻ nghiêm trọng hơn: “Cô
có biết nếu như chòm sao Kim Ngưu không được ăn ngon, hậu quả sẽ nghiêm
trọng đến mức nào không?”
Lan Ninh: “…”
Cô không biết cũng không muốn biết.
“Theo lời ông cha ta đã dạy, một người không có lý tưởng, thì có khác gì con cá bị ướp muối bán ngoài chợ [1]? Nếu như hôm nay tôi không được ăn bò beefsteak, tinh thần sẽ uể oải,
tâm trạng vô cùng chán nản. Sau khi trải qua một quãng thời gian dưỡng
bệnh dài đằng đẵng, mới được một lần chăm chỉ viết sách thế này. Tôi
đang nghĩ, nếu không sau kỳ nghỉ lễ quốc khánh cô hãy tới tìm tôi lấy
bản thảo đi.”
[1] Đại ý là nếu một người sống mà không có lý tưởng thì vô dụng.
Lan Ninh: “…………”
Cô đã hai mươi nhăm cái xuân xanh rồi nhưng thật sự chưa từng gặp tên nào vô liêm sỉ như anh taaa !!!.
Cô hít sâu một hơi, quay lại nhìn Ngôn Nho Ngữ nở một nụ cười mỉm: “Anh muốn ăn bò beefsteak đúng không? Được, tôi đi mua.”
Ngôn Nho Ngữ cầm áo khoác đang vắt lên ghế, cũng đi theo sau cô: “Tôi sẽ đi với cô,
tôi không dám chắc cô có biết cách chọn thịt bò ngon.”
Lan Ninh
phun ra một hơi dài, vẫn giữ nụ cười trên môi: “Coi như tôi không biết
chọn thịt bò ngon, thì cũng biết đọc số Ả Rập, nói chung cứ chọn loại
thịt chất lượng tốt nhất là được.”
Dù sao cô cũng không phải người trả tiền.
Bọn họ vẫn
tới siêu thị lần trước, nơi này cách nhà Ngôn Nho Ngữ không xa lắm, vật
dụng cũng bán rất đầy đủ không thiếu thứ gì cả. Bởi vì hai người quyết
định sẽ làm bò beefsteak, nên cũng không đi loanh quanh tìm kiếm thứ
khác, mà đi thẳng tới gian hàng bày bán thịt bò trong siêu thị.
“Giống bò
này cũng giống như bò Kobe, mỗi ngày đều được matxa nghe nhạc ngủ giường mềm, thịt của chúng vô cùng tươi ngon, vừa vào miệng đã tan ra.”
Lan Ninh nhìn Ngôn Nho Ngữ chọn thịt bò một hồi, ừm, quả nhiên chính là loại đắt nhất mà, ha ha.
Ngôn Nho Ngữ cầm miếng thịt bò trên tay, còn đang muốn giới thiệu cho Lan Ninh loại
thịt bò này chất lượng tốt thế nào, liền thấy một người đàn ông đang
tiến về phía bọn họ.
Anh thoáng nghiêng đầu nhìn người đàn ông kia một lượt, rồi nói với Lan Ninh: “Cô quen anh ta à?”
Lan Ninh không hiểu gì xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy người đằng sau, liền cảm thấy ngu cả người.
Ai có thể nói cho cô biết tại sao đi siêu thị cũng có thể gặp Vu Mộ Viễn không? Lẽ nào anh ta cũng sống ở gần đây sao?
Ngôn Nho Ngữ chớp chớp mắt, rồi bỏ miếng thịt bò vào rổ siêu thị: “Có cần tôi tránh mặt một chút không?”
“Không!”
Lan Ninh vừa vội vàng mở miếng nói chữ “Không”, Vu Mộ Viễn đã không nhịn được mà
cười khẩy một cái: “Sao vậy, vị này cũng là bạn trai hiện tại của em?
Còn cùng nhau đi siêu thị nữa, xem ra hai người đang ở chung nhỉ?”
Lan Ninh: “…”
Cô còn chưa
hồi hồn vì đòn tấn công cay nghiệt của Vu Mộ Viễn, hắn ta đã bắt đầu
quăng quả bom thứ hai tấn công đại não: “Coi như tôi cũng lĩnh ngộ được
rồi, học đệ hôm đó chúng ta gặp ở trường, chỉ là hạt lạc giải buồn của
em thôi, người này mới là chính thất phải không?”
… Không anh chờ một chút.
“Lan Ninh,
có điều ba năm không gặp em cũng bản lĩnh hơn hẳn đấy nhỉ, hùng hồn chỉ
trích tôi một chân đứng hai thuyền, còn chân mình cũng đứng vững cả hai
thuyền đấy chứ.”
Nếu như lúc
đầu Lan Ninh còn muốn giải thích mấy câu, nhưng bây giờ cô hoàn toàn
không thèm để ý đến Vu Mộ Viễn. Cô kéo tay áo khoác của Ngôn Nho Ngữ,
muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này: “Mua xong thịt bò rồi thì đi thôi.”
Nhưng lúc
này Ngôn Nho Ngữ lại không muốn đi nữa, anh đứng đó nhìn kỹ Vu Mộ Viễn
một chút, rồi cúi đầu hỏi Lan Ninh :”Đây là bạn trai cũ của cô đấy à?
Xin thứ cho tôi nói thẳng, ánh mắt cô trước đây thực sự là quá kém đấy,
thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi mà.”
Lan Ninh: “…”
Vu Mộ Viễn: “…”
Rất nhiều
người đi ngang qua cũng bắt đầu vô tình hay cố ý nhìn về phía bọn họ,
thậm chí, còn có người đứng lại hứng thú dạt dào chờ mong sự phát triển
của câu chuyện này.
Lan Ninh
không biết phải làm sao, lại kéo kéo tay áo Ngôn Nho Ngữ, hi vọng anh
mau chóng đi theo cô: “Chuyện đó, ừm con người khó tránh khỏi có lúc mắt mù, những chuyện đó đều không quan trọng nữa, chúng ta mau về nhà làm
bò beefsteak đi.”
Sau khi Vu
Mộ Viễn nghe xong lại không cam lòng liền bồi thêm một câu: “A, không
phải trước đây khi quen anh, em bảo thủ lắm cơ mà? Sao bây giờ lại bạo
dạn thế dám ở cùng nhà với đàn ông vậy?”
Ngôn Nho Ngữ nói: “Tôi nghĩ rằng gương mặt sẽ quyết định tất cả.”
Lan Ninh: “…”
Xin anh đấy về đi được không! Vẫn ham hố quyết đấu đến cùng đấy à ?
Lan Ninh cầm cổ tay Ngôn Nho Ngữ, kéo anh thoát khỏi đám đông đang đứng xem xung quanh, rồi đi thật nhanh về phía quầy thu tiền.
Ngôn Nho Ngữ rút tay về, ung dung thong thả sửa sang cổ tay áo. Lan Ninh thấy Vu Mộ
Viễn không đi theo họ nữa, thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“Không ngờ cuộc sống tình cảm của cô phong phú đến vậy.” Ngôn Nho Ngữ đi bên cạnh cô đột nhiên nói.
Lan Ninh
cong khóe miệng, cô không muốn nhắc tới tên tiện nhân Vu Mộ Viễn, liền
trả lời cho qua chuyện: “Đều đã là chuyện từ hồi đại học, vừa nãy thật
xấu hổ, lời của hắn ta anh đừng để trong lòng.”
“Không sao,
tôi cũng không quan tâm tới hắn ta đâu.” Ngôn Nho Ngữ nói tới đây, thi
nghiêng đầu sang nhìn Lan Ninh đang đi bên cạnh, “Có điều tôi lại tò mò
về hạt lạc giải buồn của người nào đó hơn.”
Lan Ninh: “…”
“Chuyện không phải như vậy, đó là một tác giả mới do tôi chịu trách nhiệm, lúc tôi về trường cũ thì ngẫu nhiên gặp mặt.”
“Ồ.”
“Nói mới nhớ mặc dù cậu ta là người mới, thế nhưng tính cách rất đáng yêu phong cách viết văn cũng khá tốt…tác giả đại nhân như anh có phải đã cảm thấy nguy hiểm rồi không? Cứ lười biếng như anh sớm muộn gì cũng bị người mới
vượt mặt.”
“Ờ, thật sao?”
“Đúng vậy! Thầy à, anh cũng nên có chút trách nhiệm của một tác giả đại nhân đi, giao bản thảo đúng hạn thì chết sao?”
“Trốn bản
thảo chính là phận sự của tác giả, tôi đang tự trải nghiệm cảm giác của
một tác giả có trách nhiệm, cô không thấy sao?”
Lan Ninh: “…”
Đồ dở hơi! Thiên hạ này sớm muộn cũng là của người mới!
Sau khi hai
người về đến nhà, Lan Ninh lấy điện thoại di động ra tìm cách làm bò
beefsteak. Nói thật, bình thường cô chỉ thích ăn đồ trung, mấy món du
nhập từ nước ngoài này, cũng không phải sở trường của cô.
Ngôn Nho Ngữ thấy cô đang search cách làm trên baidu, quyết định từ bỏ ý nghĩ để cô
làm món bò beefsteak: “Được rồi, cô ra sofa tiếp tục chơi game đi, để đó tôi làm.”
Lan Ninh ngạc nhiên không ngờ lại có chuyện tốt như vậy: “Thật á?”
“Đương nhiên là thật, cô có biết thịt này bao nhiêu tiền một lạng không? Tôi cũng không muốn lãng phí hai miếng thịt bò này.”
Lan Ninh: “…”
Được rồi ha ha.
Ngôn Nho Ngữ rửa sạch hai tay, nghiêm túc bắt đầu làm bò beefsteak. Lan Ninh nhìn
anh rửa rau thái rau làm thịt bò, không nói đến động tác thành thục
trôi chảy còn rất tao nhã, trong lúc ngơ ngẩn cô có cảm giác như đang
xem Master Cheft vậy.
Chờ đến khi
mùi thơm bay ra, rốt cục cô cũng không kiềm chế nổi nữa mà đi vào phòng
bếp. Ngôn Nho Ngữ đang sắp xếp bàn ăn, sau khi anh rưới nước sốt lên
miếng thịt bò beefsteak, thì đặt những miếng cà rốt đã cắt tỉa và một
vài miếng súp lơ xanh lên đĩa.
“Xong~.” Anh đẩy một đĩa tới trước mặt cô. Lan Ninh nhìn đĩa thịt bò trước mặt, anh
không chỉ rán bò beefsteak, còn rán thêm một quả trứng ốp la, hơn nữa
còn là miếng trứng rán có hàm lượng kỹ thuật nhất.
Cô đang muốn cảm thán hai câu, liền nghe thấy anh mở miệng nói: “Màu xanh lục của súp lơ, vì cô nên tôi cố ý cho nhiều hơn đấy.”
Lan Ninh: “…”
Vì vậy mới nói, cô cũng đâu thích ăn súp lơ!
“Thực sự cám ơn anh đã quan tâm đến tôi như vậy.” Lan Ninh mỉm cười bưng đĩa lên.
Ngôn Nho Ngữ cũng mỉm cười đáp lại cô: “Đừng khách sáo.”
Hai người
ngồi xuống bàn ăn, im lặng không nói gì bắt đầu ăn cơm. Đây cũng không
phải lần đầu tiên hai người ngồi ăn cơm cùng nhau, nhưng không biết tại
sao, sau khi món chính đổi thành cơm tây, Lan Ninh bỗng cảm thấy có chút lúng túng.
Chắc hẳn cơm tây khiến người ta có cảm giác mờ ám đi.
Nhưng đúng
như lời Ngôn Nho Ngữ nói món bò beefsteak này rất ngon, cô tin tưởng
ngoại trừ chất lượng của miếng thịt bò này vốn đã tuyệt sẵn, cũng không
thể không nhắc đến kỹ thuật nấu ăn của Ngôn Nho Ngữ.
Ăn chưa được mấy miếng, Ngôn Nho Ngữ đột nhiên đứng lên, anh đi vào một căn phòng,
lúc đi ra trên tay còn cầm một bình rượu đỏ và một chiếc dụng cụ mở nắp
rượu.
Anh đặt chai rượu lên bàn ăn, rồi vào phòng bếp lấy ly rượu.
“Cô muốn uống không?” Anh quay đầu lại hỏi Lan Ninh, Lan Ninh lập tức mau chóng lắc lắc đầu.
Ngôn Nho Ngữ tựa như nở nụ cười mỉm, cầm một ly rượu ra ngoài.
Ngôn Nho Ngữ thì ung dung thoải mái dùng cơm, nhưng ngược lại Lan Ninh lại ăn như hổ như sói mà mau chóng kết thúc bữa cơm này. Ngôn Nho Ngữ nhấp một ngụm
rượu đỏ, nhìn chiếc đĩa sạch bóng của cô, cũng không nói gì.
“Cảm ơn đã
chiêu đãi, tôi về trước.” Lan Ninh đi tới sofa thu dọn đồ của mình, rồi
đi về phía cửa “Thầy, lúc tôi không có mặt anh cũng phải chăm chỉ viết
sách đấy!”
Ngôn Nho Ngữ cười một cái, rồi nâng ly lên mời cô.
Lan Ninh tức giận quay đi, mở cửa ra ngoài. Vừa đi ra khỏi khu chung cư thì một cơn
gió lạnh thôi qua, cô giơ tay xoa xoa hai má mình.
Mẹ nó, sao cô lại hồi hộp như vậy? Quả nhiên là vì đã lâu rồi không qua lại với người đàn ông nào đây mà!