Edit: Kidoisme
Lúc Dịch Thành Lễ xung phong nhận trách nhiệm đánh lạc hướng tang thi đáng nhẽ ấn tượng của Lăng Thanh đã lên được số âm, nhưng cuộc trò chuyện vừa rồi đã đánh bay suy nghĩ đó.
Nhất là cái câu “cậu kỳ quái thật đấy” khiến anh nhớ lại trong giấc mơ, lần đầu anh gặp Dịch Thành Lễ, hắn cũng nói câu đó.
Tâm trạng Lăng Thanh không tốt nên lúc ăn cơm anh im như thóc, chỉ ngồi bên cạnh nghe Vương Xuân Phát ba hoa về mấy kế hoạch mở rộng chung cư với Dịch Thành Lễ.
Hắn nhìn bản đồ trên bàn, gật gù cảm thán: “Hồ nhân tạo được tu sửa rất lớn.”
“Khu phố của chúng ta diện tích không nhỏ, hiện tại đang vào giai đoạn một của dự án. Chờ khi xây dựng xong giai đoạn hai, tháo dỡ bức tường ngăn cách thì chung cư lại lớn thêm một vòng.” Vương Xuân Phát ký hiệu trên bản đồ, chỉ rõ vị trí giai đoạn hai.
Dịch Thành Lễ cười cười, khách khí khen ngợi: “Quả thực rất lớn.”
Vương Xuân Phát nói liên mồm hệt như tự tay ông ta xây nên Mạn Cáp Truân, Lăng Thanh ngồi bên cạnh nghe không nhịn được trợn trắng mắt.
Chờ đến khi ăn mì xong, rác ném vào thùng, tất cả mọi người ngồi chụm đầu thảo luận kế hoạch ngày mai.
Đây là lần đầu tiên cả đám đối mặt với tang thi, nhất thời chẳng có ai lên tiếng. Dịch Thành Lễ vô tình hoặc cố ý nhìn Lăng Thanh, chờ anh là người đầu tiên chỉ ra ma sói, ngờ đâu thanh niên kia lập tức cosplay cô dâu câm (*), lấy cớ ăn mì cay phỏng miệng liên tục đập vào tay Tiền Mỹ Lệ kêu cô rót nước cho mình.
(*) một bộ phim cũ
Dịch Thành Lễ nhịn không được cười thành tiếng, nghĩ thầm dám diễn trước mặt tôi, gan cậu lớn phết nhỉ?
Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung về mình, Dịch Thành Lễ ho khan, Tần Đại Lực đã giành trước: “Không bằng chúng ta lên Baidu tra đi?”
Dịch Thành Lễ: “...”
Chỉ có thể nói thời đại công nghệ thông tin phát triển, lên mạng tìm kiếm không thành vấn đề. Thậm chí có rất nhiều người để lại thông tin cá nhân trên diễn đàn, cố gắng tìm cách tự cứu mình.
Đào vàng giữa đám tin tức hoàn toàn vô dụng, cuối cùng bọn họ phát hiện ra một topic “Làm thế nào để đối phó với đám tang thi“. Chủ topic đã dự đoán trước tương lai, nói năm sau nhất định tang thi sẽ xuất hiện.
Cùng một bài viết, cùng một nội dung xuất hiện trên rất nhiều diễn đàn. Ban đầu topic này bị chế giễu, thậm chí có người còn yêu cầu quản trị viên xóa nhưng giờ đây cả diễn đàn bị quật, bài viết liên tục bị đào lên mỗi tội chủ topic đã biến mất không thấy cập nhật.
Mọi người nghiêm túc ngẫm từng câu từng chữ, cuối cùng phát hiện các dụng cụ cần thiết đều là đồ phải chuẩn bị từ trước, bọn họ chỉ có rìu, chối trụi lông với xe máy điện hoàn toàn không phù hợp.
Tần Đại Lực gật gù bình luận: “Đúng là đồ không bình thường.”
Lăng Thanh uống nước bên cạnh sặc sù sụ, họ tê tâm liệt phế nghĩ thầm ngựa biết mặt mình dài thế quái nào được, lúc viết bài này anh cũng đâu có biết mình sẽ bị nhốt trong văn phòng quản lý.
Dịch Thành Lễ liếc mắt nhìn anh, cảm thấy phản ứng đó vô cùng thú vị, trong đầu đột nhiên lóe ra một chút ý nghĩ.
Hắn đưa tay đưa khăn giấy qua, dịu dàng hỏi: “Lăng Thanh, cậu không sao chứ?”
Lăng Thanh ra hiệu mình không có chuyện gì, chỉ là cổ họng đau đớn nóng rát, giờ đây anh thực sự thành cô dâu câm, mặc kệ tên khốn Dịch Thành Lễ ném nồi cho mình cũng chả thèm đáp, không quan tâm hắn hiểu hay không.
Thảo luận tới hơn nửa đêm, cuối cùng căn cứ vào định luật trong phim kinh dị, miễn cưỡng xây dựng ra kế hoạch chém đầu tang thi.
Tóm lại dùng rìu chỉ cần chém một nhát nhưng bắt đầu xuất hiện vấn đề nghiêm trọng khác đó là hai con tang thi nhưng chỉ có một cái rìu.
Thảo luận tới thảo luận lui cũng không có kết quả, mọi người đành đi ngủ cho khỏe, mỗi tội trong lòng ai cũng có tâm sự, một đêm khó ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại Lăng Thanh tưởng mình biến thành “quý ngài hai mặt” (*), mọi người bên cạnh vẫn mải nghe gọi nhắn tin xác định an toàn của người thân chỉ anh như con quái vật nằm đó, không lo cho ai mà cũng chả ai lo cho mình.
(*) một bộ phim, nam chính đa nhân cách.
Lăng Thanh thở dài rửa mặt, đột nhiên có người gõ cửa bên ngoài.
Dịch Thành Lễ dựa vào khung cửa nở nụ cười, Lăng Thanh nhịn hành động nhíu mày xuống, làm ra vẻ thoải mái hỏi: “Không phải Dịch tổng mới dùng nhà vệ sinh xong à? Anh cần dùng thêm không?”
Đi tiểu thường xuyên thì mua ba tơ vàng (*) mà uống, ở đây làm gì không biết.
(*) Loại thuốc thanh nhiệt chuyên trị chứng đái dắt:))))))))))))))
Dịch Thành Lễ lắc đầu: “Không, tôi tới thông báo với cậu một tin tốt. Giờ tập thể dục của ông Trương sắp tới, ông ấy chuẩn bị ra vườn đập đầu vào cây.”
Nụ cười trên mặt hắn sâu hơn vài phần: “Hiện tại chúng ta chỉ cần đối phó với một con tang thi.”
Đây quả thực là tin tốt, Lăng Thanh nhất thời quên chuyện trong mơ, nhìn gương mặt đáng ghét của Dịch Thành Lễ cũng xinh tươi ra trò: “Đúng.”
Anh lau mặt rồi vội vàng theo hắn tới phòng giám sát, đúng là trời không tuyệt đường người, đêm qua tại sao anh lại quên thói quen của ông Trương cơ chứ!
Ông Trương, ngôi sao sáng thuộc chung cư Mạn Cáp Truân, từ ngày ông chuyển tới đây bất kể mưa gió bão bùng, chỉ cần đến giờ ông sẽ xuất hiện dưới gốc cây đó, khởi động thân thể rồi đập đầu vào cây.
Chả hiểu có phải do cái cây cản trở phong thủy nhà họ Trương hay gì mà ông Trương chưa từng đổi mục tiêu, hôm nào cũng phải đập nó mấy phát cho bõ ghét.
Mỗi lần dân cư tụ tập buôn dưa lê bán dưa chuột đều phải giơ ngón cái, ông già quật cường như vậy bình thường không nhiều, mọi người thống nhất xưng ông lên làm Trương Lão Đầu kết hợp với dì Vương xà đơn tầng trên thành cặp “thư hùng song sát“.
Nói đi cũng phải nói lại rất nhiều chủ hộ tố cáo lên ban quản lý ông Trương phá hoại của công, mà ban quản lý cũng sợ ông đập nhiều quá ra chuyện thì đổ lên đầu ai bây giờ, đành phải gọi con trai ông Trương lên khuyên nhủ.
Con trai ông Trương biết ý, cực kỳ hợp tác nhưng dùng hết cách cũng không khiến ông bố cứng đầu thay đổi suy nghĩ.
Cuối cùng anh ta chỉ có thể lên tìm quản lý thương lượng mua lại cái cây cho bố mình tập thể dục hàng ngày, hành vi đó được Lăng Thanh đánh giá là một trong hai mươi bốn việc làm có hiếu nhất chung cư Mạn Cáp Đồn.
Lúc trước bọn Lăng Thanh đau đầu bao nhiêu thì bây giờ vui vẻ bấy nhiêu. Lăng Thanh nhìn đồng hồ, tươi cười nói: “Bình thường ông Trương đập đầu mất bốn mươi phút, chúng ta còn nửa tiếng thực hiện nhiệm vụ.”
“Quá đủ.”
Mặc lên người hai lớp áo bảo vệ, đi hai đôi găng tay dày, Tần Đại Lục được trang bị vũ khí hạng nặng mím môi, lo lắng nắm chặt rìu trong tay.
Dịch Thành Lễ xuất chinh cùng thấy Tần Đại Lực khẩn trương không nhịn được nói: “Hai chúng ta đổi không, cậu cầm bình chống cháy tôi cầm rìu cho.”
Tần Đại Lực lắc đầu: “Sáng nay Đại Long báo cáo bọn họ bảo vệ cửa Bắc cả đêm không ngủ, đám trẻ thì chẳng sao nhưng ông Lưu đi cùng già cả rồi, thức trắng đêm mệt lắm chứ sung sướng gì đâu.”
Anh ta hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói: “Tôi là đội trưởng đội an ninh, là người phải chịu trách nhiệm với bọn họ, giữ gìn trật tự an ninh là công việc của tôi. Hơn nữa bọn họ không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn tôi, tôi không thể nhìn họ chết.”
Lăng Thanh nghe xong, tâm trạng phức tạp thêm mười phần. Anh luôn cảm thấy Tần Đại Lực rất ngốc, nhưng người ngốc như thế lại là người cao thượng tới mức khiến anh cảm thấy mình kém cỏi.
“Đại Lực, anh phải cần thận.” Tiền Mỹ Lệ đỏ mắt vỗ vai anh ta: “Nếu không được thì chạy, chúng tôi không trách anh.”
Tần Đại Lực đáp: “Mỹ Lệ, anh cho em số điện thoại của bố mẹ anh rồi đấy, nếu anh không về, em nhớ báo cho bố mẹ anh một tiếng nhé.”
Vương Xuân Phát cũng đi tới trước mặt Tần Đại Lực, vỗ vỗ vai anh ta, nói: “Cậu là người tốt, Phật tổ sẽ phù hộ cậu.”
Ba người Tiểu Nghị Tiểu Giả Tiểu Bỉnh nước mắt lưng tròng, bầu không khí chìm xuống giống như tạm biệt người tráng sĩ đi mãi không về.
Dịch Thành Lễ đứng bên cạnh cạn lời, rõ ràng hắn cũng là người xông pha chiến trường, tại sao đứng thủi lủi chẳng ai quan tâm thế này?!
Hắn ra hiệu cho Lăng Thanh ý bảo giám đốc dịch vụ khách hàng hãy nói gì đó đừng để lãnh đạo xấu hổ, nhưng Lăng Thanh chỉ nhìn hắn khinh khỉnh, trực tiếp giơ tay lên.
“Nào, đừng khóc.” Lăng Thanh đẩy Tiểu Giả tránh ra, đi tới trước mặt Đại Lực vừa chỉnh lại cổ áo cho anh ta vừa dặn dò: “Nhớ kỹ bài viết kia, cậu phải chém chuẩn vào đầu hiểu không?”
Tần Đại Lực gật mạnh.
Lăng Thanh ngó sang Dịch Thành Lễ, hai người mắt đối mắt vài giây, anh mở miệng cổ vũ: “Dịch tổng anh phải tin tưởng mình, nhất định sẽ vượt qua.”
Nụ cười trên mặt Dịch Thành Lễ cứng ngắc, đây mà là lời an ủi chúc phúc à? Hắn ra chiến trường đánh nhau với tang thi chứ có phải đi thi đại học đ*o đâu mà “vượt qua” với chả “không vượt qua“.
Tuy nhiên lịch sự thì vẫn phải lịch sự: “Cảm ơn Giám đốc Lăng đã quan tâm.”
Thời gian không chờ đợi người, Dịch Thành Lễ khẽ hỏi: “Tiểu Giả, con tang thi trẻ đang ở đâu?”
Giọng Tiểu Giả từ xa truyền tới: “Đang lang thang phía cửa Đông, quay lưng lại với chúng ta.”
Xác định vị trí biệt đội tang thi, chỉ còn lại hai mươi phút trước khi ông Trương tập thể dục xong, Tần Đại Lực và Dịch Thành Lễ mang theo hy vọng bước ra khỏi cửa văn phòng quản lý tài sản.
Giống như lời Tiểu Giả, tang thi trẻ đang đứng ngây ngẩn ngoài cửa Đông, hai mắt trắng dã nhìn lên trời hòa mình vào thiên nhiên cây cỏ.
Dịch Thành Lễ từng bước từng bước cẩn thận tới gần không dám phát ra tiếng động, mỗi tội hắn không nhịn được dõi mắt theo con tang thi, xem xem nó đang nhìn gì.
Xe cô Lương vẫn còn đang đậu ngoài cửa, đường phố từng tấp nập giờ yên lặng như tờ chỉ còn vài người đi bộ xung quanh, nhưng hình dạng của họ hoàn toàn không thể gọi là con người.
“Dịch tổng, họ...” Tần Đại Lực đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình, anh ta tởm tới mức rợn người, cảm giác chỉ cần há miệng là sẽ nôn thẳng ra ngoài.
Dịch Thành Lễ không nói gì, nắm chặt cánh tay Tần Đại Lực.
Cung đã lên dây không thể quay đầu, họ không còn đường lui, Dịch Thành Lễ nhìn chằm chằm con tang thi, chậm rãi giơ cái bình chống cháy lên.
Hai người hợp sức ấn con tang thi xuống đất, anh ta giãy giụa liên tục, Dịch Thành Lễ phát hoảng gào lớn: “Đại Lực, chặt đầu nó! Đừng để nó bắt được!!!”
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, cơ bắp nổi cuồn cuộn.
Tần Đại Lực nuốt nước miếng, mặt trắng bệch giơ rìu nhìn chằm chằm đầu con tang thi, bên tai văng vẳng lời Lăng Thanh dặn dò.
Nhất định phải chặt đầu, nhất định phải chặt đầu.
Đối mặt với đôi mắt ố vàng, Tần Đại Lực không còn sức run lẩy bẩy. Mặc dù trước mặt anh ta là con tang thi nhưng trước đó nó cũng là con người, một con người giống anh ta, nghiêm túc kiếm sống nơi đất khách quê người.
Đây là người, anh ta chém nó chẳng phải tự thành lập cho mình tội giết người hay sao?
Tần Đại Lực không dám chớp mắt, rìu dừng giữa không trung. Đúng lúc này con tang thi gầm lên một tiếng, đẩy mạnh cái bình chống cháy đang đè ở cổ nó ra ngoài.
Dịch Thành Lễ bị đẩy về sau mấy bước, mắt thấy tang thi lao lên phía Tần Đại Lực hắn không chút nghĩ ngợi gào lên thu hút sự chú ý.
Ngay sau đó vang lên tiếng gà trống phá tan sự bình yên của khu phố.
Thanh âm lập tức kéo sự chú ý của anh trai tang thi lên tầm cao mới, nó lập tức dừng động tác kỳ quái, ngửa đầu tìm phương hướng âm thanh phát ra.
Ngay trên ban công tầng 2 tòa nhà số 2 phía đông, một con gà trống hiên ngang vỗ cánh, gân cổ kêu ầm lên quác quác!
Đỉnh lắm gà!
Nói thì lâu mà ra đòn thì nhanh, Dịch Thành Lễ nhanh chóng bắt lấy cơ hội, thừa dịp con gà trống thu hút sự chú ý lần nữa giơ cái bình chống cháy lên đạp con tang thi nằm bệt xuống đất.
Tần Đại Lực không do dự bổ rìu, chiếc rìu đen ngòm trực tiếp chém đứt đầu tang thi thành hai nửa, lăn lông lốc ra xa máu chảy đầy đất.
Anh ta thẫn thờ không hoạt động nổi cơ thể.
“Mau lên mau lên mau lên!!!”
Lăng Thanh chờ cơ hội kéo Vương Xuân Phát ra khỏi văn phòng khiêng hai người bên ngoài trở về.
“Đại Lực, Đại Lực, cậu không sao chứ?” Lăng Thanh thấy Tần Đại Lực mất hồn mất vía, hung dữ lắc lắc bả vai anh ta: “Có bị thương không???”
Dịch Thành Lễ thở hổn hển lắc đầu trả lời thay: “Yên tâm, hai chúng tôi đều không bị thương, khéo là do hoảng sợ.”
Thấy Tần Đại Lực vẫn không phản ứng, Vương Xuân Phát cau mày nói: “Đều tránh ra, để tôi.”
Ông ta xắn tay áo khoa tay múa chân, khống chế lực tát cho Tần Đại Lực nhảy khỏi ghế sô pha.
“Ông đấm tôi làm gì?” Tần Đại Lực ôm mặt hoàn hồn, nhìn thấy biểu cảm lo lắng của Lăng Thanh không nhịn được nước mắt lã chã: “Anh Lăng, em vừa mới giết người.”
“Anh ta chết lâu rồi, không phải cậu giết.” Lăng Thanh vỗ vai an ủi: “Lúc biến thành tang thi thì đã chết, cậu đừng tự trách bản thân mình.”
“Nhưng anh ta nhìn tôi, cứ nhìn tôi mãi...”
“Anh ta đang cảm ơn cậu.” Dịch Thành Lễ rút tờ khăn giấy đưa cho Tần Đại Lực: “Nếu không nhờ cậu giúp đỡ, anh ta còn tổn thương nhiều người hơn.”
Cậu ta che mặt, Dịch Thành Lễ thấy vậy định nói tiếp lại bị Lăng Thanh ngăn lại.
“Dịch tổng, để Đại Lực một mình đi.” Lăng Thanh đưa cho hắn ly nước: “Anh vất vả rồi, nghỉ ngơi chút nhé.”
Dịch Thành Lễ nhìn anh, cười cười cảm ơn rồi nhận cốc nước uống một ngụm. Bầu không khí xung quanh yên tĩnh lạ thường, hình ảnh lúc trước hiện lên rõ mồn một.
Đầu người toàn máu lăn lông lốc trên đất, da đầu Dịch Thành Lễ dại ra. Tần Đại Lực nói đúng, tang thi cũng là người bình thường, chỉ là vận may anh ta kém hơn, không thể sống sót tới cuối.
Hắn nâng cốc nước một lần nữa nhưng chẳng hiểu sao trong miệng tanh ngòm, nước kẹt ở cổ mãi không thể xuôi.
–Hải Kinh Lạc:
Gà trống: Quác quác quác quác (ông đây cứu được hai thằng đần).
Tần Đại Lực: Hu hu hu, tôi có tội
Dịch Thành Lễ: Không ai tiễn tôi, tôi bị đồng nghiệp bỏ quên:(((