NHẬT KÍ #12
(TIẾP THEO)
TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT
(@Ella_mEn type)
Saint Dane nói:
- Pendragon, mi làm ta thất vọng. Ta đã để lại cho mi quá nhiều manh mối như rải vụn bánh trong rừng vậy, thế mà phải tốn bấy nhiêu thời gian mi mới phát hiện ra một trò nhỏ của ta. Thời gian chẳng còn nhiều nữa đâu, Pendragon. Hay là mi hết hứng thú rồi?
Saint Dane chắp tay sau lưng đi quanh phòng. Mình và ông Gunny cứ phải giữ khoảng cách với hắn. Chẳng khác nào như bị nhốt chung phòng với một con thú hoang dã. Không thể nào biết thằng cha này định giở trò gì.
- Ta cho rằng, mất sự hướng dẫn khôn ngoan của cậu mi đã gây cho mi quá nhiều khó khăn để tiếp tục theo đuổi ta.
Ôi trời! Thằng cha này khoái thụi vào nơi đau nhất của mình.
- Thú thật, các người đã làm ta ngạc nhiên tại Denduron và Cloral.
Mình hỏi:
- Vì sao?
- Các ngươi đã là một lực lượng đáng gờm. Do đó, ta rất khâm phục. Và ta phải xin lỗi cho sự xuẩn ngốc của ta. Thật sai lầm khi yêu cầu mi theo ta.
- Điều đó thì mi đúng. Không bao giờ ta theo mi.
Saint Dane đứng lại, mỉm cười. Hắn có vẻ khoái trá.
Mình thì không.
Hắn nói:
- Mi hiểu lầm rồi. Lỗi duy nhất của ta là đã yêu cầu mi quá sớm. Điều đó gây cho mi cảm tưởng là… ta yếu thế. Ha ha, nói để mi yên tâm, ta không hề yếu. Đó là lý do ta chọn các lãnh địa của Trái Đất để dốc sức chơi ván cuối cùng. Đây chính là lãnh địa quê hương của mi. Ta muốn chứng minh cụ thể để mi thấy: bắt mi nhảy múa như một con rối mới dễ dàng làm sao. Mi là con rối đồ chơi của ta. Cho dù mi nghĩ sao về những cuộc đụng độ của hai ta trong quá khứ, ta vẫn hoàn toàn điều khiển cuộc chơi.
Giọng ông Gunny đầy quyền uy:
- Hết rồi, mi không điều khiển gì được nữa đâu.
Saint Dane hộc lên một tiếng cười. Mình cực kỳ ghét kiểu cười của hắn.
- Ha ha! Lão già này ngộ quá!
Gunny gộp lại:
- Già đủ để xử lý được những thằng như mi.
Saint Dane rống lên, vờ sợ hãi:
- Ui cha! Xin tha thứ vì ta đã cóc thấy sợ một lão già không đủ can đảm bóp cò súng nhé.
- Mi tưởng chọc tức được ta sao? Không đâu, mi lầm rồi.
- Hãy đợi đấy, Gunny. Ta hứa, khi chúng ta xong việc, mi sẽ được tức điên lên.
Tiến lại cánh cửa kính dẫn ra ban công, Saint Dane mở tung cửa, để gió lạnh ùa vào. Hắn đứng quay lưng lại chúng mình, nhìn ra thành phố màu xám:
- Pendragon, mi sẽ thấy chiến thắng của ta trên Trái Đất Thứ Nhất này có ý nghĩa hơn lật đổ ba lãnh địa nhiều. Điều đặc biệt làm cho chuyện này quá tuyệt vời là: chính mi là kẻ sẽ làm điều đó cho ta.
Đúng là một phát biểu lạ lùng. Mình không ưa cái kiểu bình luận đó chút xíu nào. Mình nói:
- Saint Dane, bọn ta biết chuyện gì đang xảy ra. Biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Hindenburg không gặp nạn. Chúng ta đã tới Trái Đất Thứ Ba rồi.
Saint Dane quay phắt lại, gầm lên:
- A, tất nhiên là tụi bay đã tới đó! Ta đã tính nói chuyện này, vì ta muốn tụi bay biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Không ngờ hắn lại trả lời như vậy. Ông Gunny và mình liếc nhìn nhau.
- Ha ha! Mi vẫn chưa hiểu, phải không? Ta đã dẫn dắt mi và lũ người vui vẻ chung quanh mi như dắt một bầy chó ngoan ngoãn. Mỗi chuyện xảy ra, mỗi ngã rẽ, mỗi bất ngờ… đều do ta làm nhạc trưởng chỉ huy. Vì những viên đạn giết chết cậu mi, mà mi biết đường theo ta đến Trái Đất Thứ Nhất. Nhưng để chắc ăn, ta đã tới Veelox trước. Con bé Lữ khách xí xọn đó tưởng nó khôn ngoan lắm khi ghi hình được ta. Không gì có thể rõ ràng hơn khi thông báo điểm đến cuối cùng của ta bằng cách vẽ nó ra ngay trên lưng ta.
Mình nhớ lại hình ảnh ba chiều Aja Killian đã chiếu cảnh Saint Dane đứng trước miệng ống dẫn tại Veelox mà kêu lớn lên: “Trái Đất Thứ Nhất!” trước khi rời khỏi đó. Giờ nghĩ lại, mình thấy quả thật nó khá rõ ràng.
- Ngay khi mi tới đây, thách thức duy nhất của ta là phải đảm bảo sao để mi phát hiện ra vị trí của Winn Farrow trong vụ phá hủy Hindenburg. Vì ta biết, khám phá ra kế hoạch của hắn, mi sẽ tìm mọi cách để tránh cho phi thuyền khỏi bị nổ tung. Ý nghĩ những con người vô tội phải chết quả là khái niệm quá khủng khiếp, làm sao tâm hồn lương thiện của mi chấp nhận được.
Trong khi Saint Dane nói, mình nhớ lại những sự kiện đã đưa tụi mình đến con đường gặp gỡ Winn Farrow. Mình hỏi:
- Còn những tên găng-xtơ trong ga tàu điện ngầm?
- Ta đưa chúng vào ống dẫn, để đặt mi vào ngay dấu vết của Winn Farrow. Giết chết Press chỉ là phần thưởng bất ngờ.
Mình cố không để câu nói đó quật ngã:
- Nhưng chúng đã ráng giết bọn ta hai lần.
- Chúng chỉ được phép hăm dọa mi tránh xa Winn Farrow. Điều đó, ta biết, chỉ làm mi càng xông vào hắn như lũ chuột nhào vào đống rác. Giết mi là ý riêng của chúng. Mấy thằng ngu. Đó là lý do ta đã phải khử một thằng. Hay nói đúng hơn: Harlow đã phải khử thằng đó.
Ông Gunny kinh ngạc hỏi:
- Tên găng-xtơ lộn cổ từ lầu khách sạn xuống là do Harlow… ý ta là… do mi đẩy hắn?
Câu trả lời của Saint Dane là một cái cúi đầu kiêu hãnh. Bây giờ mình đã biết vì sao gã hung dữ chết. Saint Dane đã ra tay. Hắn nói:
- Ta không thể để nó giết mi. Mi không thể chết trước khi màn kịch của ta trình diễn. Pendragon, mi có thể bảo ta là thiên thần hộ mệnh của mi được đó.
Mình nhớ lại, rồi bật nói:
- Trong sát sinh, mi đã để cửa ngỏ để chúng ta muốn thoát.
- Lại thêm tội lỗi.
Hắn hả hê nói, rồi lùi một bước, và biến dạng. Thân hình hắn sũng nước và chỉ vài giây, hắn trở thành… Ludwig Zell.
Mình kinh ngạc kêu lên:
- Mi cũng là Zell?
- Chỉ mới đây thôi. Ngay khi Max Rose phát hiện ra vụ phá hủy Hindenburg, ta biết hắn sẽ cảnh báo Herr Zell. (Herr: nghĩa là Ông)
Zell/Saint Dane tiến tới tủ áo, nói:
- Ta không thể để người bạn Quốc xã phái khinh khí cầu trở lại Đức, nên phải ra tay can thiệp.
Zell/Saint Dane mở cửa tủ và một thân hình đổ nhào ra. Chính là Ludwig Zell. Ludwig Zell thật sự đã chết đứ đừ rồi. Dù có thấy người chết bao nhiêu lần, mình cũng không thể nào quen nổi.
- Ludwig tội nghiệp đã chọn lầm thời gian lầm địa điểm. Max Rose cứ tưởng hắn báo hung tin cho Quốc xã, nhưng thật ra là hắn báo cho ta.
Sự thật dồn dập quá nhanh. Mình bắt đầu chóng mặt. Mình hỏi:
- Nhưng tại sao? Vì nếu Ludwig Zell cảnh báo tụi Đức, Hindenburg sẽ được cứu. Đó là điều mi muốn mà, phải không? Cách thức phi thuyền đó được cứu thì có gì khác nhau đâu?
Mặt hắn tối sầm. Vừa tiến một bước tới mình hắn vừa biến dạng trở lại hình thù quái quỉ của chính hắn. Hai mắt long sòng sọc trừng trừng nhìn mình, hắn nghiến răng nói:
- Chính vì mi đấy, Pendragon. Ta cóc cần chuyện gì xảy ra cho phi thuyền đó. Ta cóc cần chuyện gì xảy ra trên các lãnh địa của Trái Đất khốn khổ này. Ta cũng không thèm quan tâm kẻ nào chiến thắng trong cuộc chiến dấm dở của chúng hoặc chúng sẽ làm gì với cái thế giới vô dụng này sau đó.
Mình hoàn toàn rối trí:
- Mi không cần?
- Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, thế giới của mi sẽ mãi mãi đổi thay. Các lãnh địa của Trái Đất sẽ rơi vào hỗn loạn! Kẻ nào sẽ bị nguyền rủa? Chính mi! Nếu mi đã không tới đây để ngăn chặn ta, thì lịch sử sẽ đóng vai trò của nó như đã được định đoạt. Nhưng mi không chịu rút lui, mi tự đặt mình vào cuộc, và vì vậy, cả ba lãnh địa sẽ sụp đổ. Quê nhà của mi sẽ sụp đổ.
Mình trừng trừng nhìn vào đôi mắt dữ dội của Saint Dane. Không rõ điều nào làm mình sợ hơn: hắn hay sự khủng khiếp sắp xảy ra. Những gì hắn nói đều đúng. Nếu Spader và mình không truy đuổi hắn đến Trái Đất Thứ Nhất, Hindenburg nhất định sẽ tan tành. Chuyện phải thế thôi. Nhưng bây giờ, vì sự can thiệp của mình, Hindenburg sẽ có cơ may được an toàn và các lãnh địa của Trái Đất sẽ bị sụp đổ. Toàn bộ chuyến phiêu lưu này chứng tỏ Saint Dane đã có thể điều khiển tụi mình dễ dàng đến thế nào. Nói đúng hơn là… hắn điều khiển mình. Kỳ lạ là, hắn sẵn sàng phá hủy ba lãnh địa để làm được điều đó.
Saint Dane lên tiếng hỏi:
- Biết tất cả vụ này đều do mi mà ra, mi cảm thấy sao?
Cái nhìn của mình và hắn gần như gắn chặt vào nhau. Trong ánh nhìn đó, trong khoảnh khoắc khủng khiếp đó, tất cả mọi chuyện trở nên thật rõ ràng. Mình biết cuộc vật lộn giữa Saint Dane và Lữ khách sẽ đi tới đâu. Một ngày nào đó, bằng cách nào đó, tại một nơi nào đó, màn quyết tử sẽ dành cho Saint Dane…
Và mình. Đó là lý do hắn làm đủ mọi cách để tự chứng tỏ cho mình thấy. Thật là một tư tưởng bệnh hoạn. Điều duy nhất làm mình không mất bình tĩnh là vì mình biết ngày quyết tử đó không phải hôm nay. Không đâu. Chuyện đó còn lâu mới xảy ra. Mình trả lời hắn, giọng rất khẽ khàng:
- Cho mi biết ta cảm thấy sao, ta cảm thấy chừng nào mi còn cố gắng gây tác động tới ta, ta còn có thể đánh gục mi.
Một khoảnh khắc lạnh ngắt trôi qua.
Rồi Saint Dane lên tiếng:
- Mi nghĩ là hiểu nổi ta? Mi nghĩ là có đủ sức hạ gục ta? Hãy nói chuyện lại với ta trong vài giờ nữa, sau khi mi trở lại Trái Đất Thứ Hai để nhìn cái thế giới bạn bè mi từng sống bị thiêu rụi. Pendragon, những gì mi từng yêu quý sẽ không còn tồn tại nữa đâu. Quê nhà mi sẽ chỉ còn là hỏa ngục của sự chết chóc… và đó là lỗi tại mi.
- Chúng ta còn thời gian. Chắc chắn chúng ta sẽ để cho Hindenburg bị nổ.
Thật kỳ lạ! Saint Dane nở nụ cười. Không phải cái cười tinh quái quen thuộc hắn vẫn thường cười vào mặt mình, mà là một nụ cười cởi mở, chân thật. Hắn thật sự hạnh phúc. Với bản chất của Saint Dane, nụ cười chân thật dường như càng có vẻ kỳ dị hơn. Nó hoàn toàn đáng sợ. Hắn nói:
- Đúng, mi vẫn còn thời gian. Làm ơn vui lòng tận dụng đi.
Quay lưng, hắn bước lại cửa, vặn quả nắm, rồi giả bộ ngạc nhiên:
- Ôi, không! Cửa bị khóa rồi! Max Rose bị bệnh quá hoang tưởng. Tất cả các cửa đều lắp khóa tự động. Nhưng… mi biết chuyện này rồi mà, phải không?
Rút từ túi ra chìa khóa cổ bằng đồng, Saint Dane vung vẩy, khiêu khích:
- Nhưng đừng sợ. Ta có chìa mà.
Bước ra ban công, hắn hỏi:
- Mi nghĩ có ngăn chặn nổi vụ đó không, Pendragon? Nếu ta để mi ra khỏi đây, liệu mi có thể ngăn được Spader không? Cả Rose nữa? Mi có thể để cho Hindenburg tan tành không?
- Bọn ta sẽ cố.
- Tất nhiên mi có thể làm được. Và ta muốn mi làm điều đó. Ta muốn mi có cảm tưởng lại một lần nữa hạ được ta. Chiến thắng sẽ rất ngọt ngào, vì ngay trước khi địch thủ thật sự tưởng như đã thắng, mọi chuyện sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Hắn nhìn xuống thành phố, tiếp:
- Chắc ta sẽ trở lại Veelox, để xem ta có thể khuấy động những rắc rối gì đây. Con nhỏ Lữ khách của Veelox còn tự tin vào bản thân hơn mi nhiều, Pendragon ạ. Nhưng nó đang gặp một bất ngờ lớn tại đó.
Lúc này hắn đã tiến tới rìa ban công:
- Tạm biệt các bạn. Chúc buổi chiều vui vẻ.
Saint Dane nghiêng mình cúi chào, lễ độ một cách quá cường điệu, rồi với một động tác duyên dáng, hắn phóng mình nhảy qua ban công.
Mình và ông Gunny liếc vội nhau, không tin nổi điều vừa thấy. Chạy ra bờ lan can, mình và ông vừa kịp thấy từ bên dưới bay bổng lên một con quạ đen. Mình thề là suốt đời chưa bao giờ thấy một con quạ nào to đến thế. To đùng như một con đại bàng. Nó vút lên cao như thể đang cười trên luồng không khí nóng bốc hơi. Với một cú vỗ cánh, nó phóng đi. Nhưng mình còn kịp thấy mỏ nó quắp theo một thứ. Dù nó phóng vụt đi, những mình chắc chắn đã nhìn ra được thứ đó.
Chính là chiếc chìa khóa cổ bằng đồng.
Ông Gunny hỏi:
- Cháu có thấy là…
- Không cần biết. Chuyện cần là phải ra khỏi đây ngay.
Chạy vào phòng, mình tiến ngay lại cửa. Thử vặn quả nắm. Cửa bị khóa thật rồi. Nhìn quanh, mình thấy còn một cửa nữa. Mình chạy lại. Cũng bị khóa luôn. Hai cửa này là lối ra duy nhất. Mình bảo:
- Phải phá cửa mà ra vậy.
Mình ghé vai, định dùng hết sức xô cánh cửa, thì ông Gunny lên tiếng:
- Đừng.
Mình hét lên:
- Chúng ta phải xô bung cửa ra.
- Không được đâu. Max Rose đã gia cố toàn bằng thép. Đây là pháo đài của hắn. Không cách gì xô đổ được.
Mình lại nhìn quanh phòng, tìm cách thoát ra và… thấy cái điện thoại. Mình chộp ngay lấy, chỉ để phát hiện ra… không tín hiệu.
- Hắn cắt dây điện thoại rồi.
Mình thất vọng thông báo, rồi nhìn đồng hồ trên tay. Đã gần trưa.
- Ông Gunny ơi, sắp hết thời gian rồi.
Chín tiếng nữa Hindenburg sẽ tới.