Chí ít thì tôi cũng có được một giấc ngủ ngon trước cuộc tìm kiếm phải không nào
Nhầm to.
Trong giấc mơ của tôi đêm hôm đó, tôi thấy mình ở trong phòng khánh tiết của con tàu Công Chúa Andromeda. Các cửa sổ mở trông ra mặt biển đầy ánh trăng. Gió lạnh thổi những tấm rèm nhung sột soạt.
Luke quỳ trên một tấm thảm Ba Tư đặt trước quan tài bằng vàng của Kronos. Dưới ánh trăng, mái tóc vàng của hắn trông trắng muốt. Hắn mặc một chiếc áo chiton của người Hy Lạp cổ và một chiếc himation trắng, một kiểu áo choàng rủ xuống vai. Y phục trắng khiến Luke như không nhuốm màu thời gian và không thực, giống như một tiểu thần trên đỉnh Olympus. Lần cuối cùng tôi trông thấy hắn, hắn thật ốm yếu và bất tỉnh sau một cú ngã đau đớn từ Núi Tam. Giờ hắn trông rất ổn. Gần như quá khỏe mạnh.
“Các gián điệp của ta báo tin đã thành công, thưa ngài,” hắn nói. “Trại Con Lai đang cử người đi tìm kiếm, như ngài dự đoán. Phần của chúng ta trong giao kèo thế là đã xong.”
Tuyệt. Giọng Kronos đã còn không xuyên qua tâm trí tôi như một lưỡi dao găm. Nó lạnh lùng và ẩn chứa sự tàn bạo. Một khi chúng ta có cách thức để đi xuyên qua nó, ta sẽ đích thân dẫn đầu đoàn quân tiên phong.
Luke nhắm mắt lại như để tập trung các ý kiến. “Thưa ngài, như vậy hơi sớm chăng. Có lẽ nên để Krios hoặc Hyperion dẫn đầu...”
Không. Giọng nói rất nhỏ nhưng cương quyết. Ta sẽ chỉ huy. Một linh hồn nữa sẽ góp phần vào sự nghiệp của chúng ta, và thế là đủ. Cuối cùng, ta sẽ hồi sinh hoàn toàn từ Tartarus.
“Nhưng hình dạng, thưa ngài...” giọng của Luke bắt đầu run run.
Hãy cho ta xem thanh kiếm của ngươi, Luke Castellan.
Tôi choáng váng và nhận ra rằng tôi chưa bao giờ nghe họ của Luke trước đây. Điều đó chưa bao giờ xảy đến với tôi.
Luke rút thanh kiếm ra. Hai lưỡi của thanh Backbiter lóe sáng đầy nguy hiểm – nửa thép, nửa đồng celestial. Tôi suýt mất mạng một vài lần vì thanh kiếm này. Nó thực sự là một loại vũ khí ma quỷ, có khả năng giết cả người trần và quái vật. Đấy là lưỡi kiếm duy nhất mà tôi cực kỳ sợ.
Ngươi đã thế chấp chính bản thân ngươi cho ta, Kronos nhắc nhở Luke. Ngươi đã lấy thanh kiếm này như bằng chứng cho lời thề của ngươi.
“Vâng, thưa ngài. Chỉ là
Ngươi muốn sức mạnh. Ta đã cho ngươi điều đó. Bây giờ ngươi đã được an toàn. Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ cai trị thế giới của loài người và các vị thần. Ngươi không muốn báo thù cho mình sao? Không muốn trông thấy đỉnh Olympus bị phá hủy sao?
Cả cơ thể Luke run rẩy. “Vâng.”
Chiếc quan tài phát sáng, ánh sáng màu vàng tràn ngập khắp căn phòng. Vậy thì hãy chuẩn bị lực lượng sẵn sàng. Ngay khi thỏa thuận được hoàn tất, chúng ta sẽ xuất phát. Đầu tiên, Trại Con Lai sẽ biến thành đống tro tàn. Một khi những gã anh hùng khó chịu đó bị tiêu diệt, chúng ta sẽ tiến quân đến đỉnh Olympus.
Có tiếng gõ cửa. Ánh sáng từ chiếc quan tài mờ dần. Luke đứng dậy. Hắn tra kiếm vào vỏ, chỉnh lại quần áo và hít một hơi thật sâu. “Vào đi!”
Cửa mở. Hai nữ quái vật mình rắn dracaenae trườn vào – những người phụ nữ với những cái đuôi rắn kép thay thế cho những đôi chân. Đi giữa là Kelli, con empousa hoạt náo viên ở buổi học định hướng của tôi.
“Chào, Luke.” Kelli mỉm cười. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ trông thật ấn tượng, nhưng tôi đã từng trông thấy hình dạng thật của cô ta. Tôi biết điều cô ta đang che giấu: chân lệch, mắt đỏ, những chiếc răng nanh và tóc cháy đỏ rực.
“Có chuyện gì, yêu ma?” Giọng Luke lạnh lùng. “Đã bảo không được quấy rầy ta rồi mà.”
Kelli bĩu môi. “Như thế không hay một chút nào. Trông ngài căng thẳng quá. Mát xa vai nhẹ nhàng một chút thì thế nào nhỉ?”
Luke lùi lại. “Nếu ngươi có gì để báo cáo thì nói. Nếu không thì ra ngoài!”
“Tôi không biết tại sao dạo này ngài hay cáu kỉnh thế. Trước đây gần ngài rất vui vẻ mà.”
“Đó là trước khi ta trông thấy những gì ngươi đã làm với thằng nhóc ở Seattle.”
“Ồ, thằng đó chẳng có nghĩa gì với tôi,” Kelli nói. “Chỉ là bữa ăn nhẹ, thật đấy. Ngài biết rằng trái tim tôi thuộc về ngài mà, Luke.”
“Cảm ơn, nhưng ta không cần điều đó. Giờ, báo cáo hoặc đi ra.”
Kelli nhún vai. “Tốt thôi. Đoàn quân tiên phong đã sẵn sàng, như ngài yêu cầu. Chúng ta có thể xuất phát...” Bỗng nhiên cô ta
“Cái gì thế”? Luke hỏi.
“Ai đó đang ở đây,” Kelli nói. “Các giác quan của ngài đang kém nhạy đi đấy, Luke. Chúng ta đang bị theo dõi.”
Ả ta đảo mắt khắp phòng và nhìn đúng vào tôi. Mặt ả nhăn lại như phù thủy. Ả ta nhe nanh ra và nhào tới.
Tôi giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch. Tôi có thể thề rằng răng nanh của con empousa chỉ cách cổ họng tôi một phân.
Tyson đang ngáy ở giường bên. m thanh này khiến tôi trấn tĩnh một chút.
Tôi không biết tại sao Kelli có thể đánh hơi thấy tôi trong giấc mơ, nhưng tôi đã nghe được nhiều hơn những gì tôi muốn biết. Một đội quân đã sẵn sàng. Kronos sẽ đích thân dẫn đầu. Tất cả những gì chúng cần là một phương thức để đi xuyên qua Mê Cung để chiếm và phá hủy Trại Con Lai, và rõ ràng Luke nghĩ rằng điều này sẽ sớm xảy ra.
Tôi muốn đi đánh thức Annabeth và nói cho cô ấy biết, dù hiện giờ đang có là nửa đêm hay không. Sau đó tôi nhận ra căn phòng sáng hơn bình thường. Một luồng sáng rực màu xanh lá cây lẫn xanh da trời tỏa ra từ bể phun nước biển, sáng hơn và dễ gây chú ý hơn đêm hôm trước. Gần như là nước đang ngâm nga một bài hát.
Tôi ra khỏi giường và tiến đến gần.
Lần này không có giọng nói nào từ mặt nước cất lên đòi tiền nữa. Tôi có cảm giác bể nước đang đợi tôi có động thái trước.
Có lẽ lúc đó tôi nên quay về giường ngủ. Nhưng thay vào đó, tôi lại nghĩ về hình ảnh tôi đã trông thấy đêm qua – hình ảnh kì lạ của Nico ở bên bờ sông Styx.
“Mày đang cố nói với tao điều gì,” tôi nói.
Bể phun nước không trả lời.
“Được rồi,” tôi nói. “Hãy cho ta thấy Nico di Angelo.”
Tôi thậm chí còn không ném một đồng xu nào xuống, nhưng lần này điều đó không vấn đề gì. Dường như có một sức mạnh nào đó có khả năng điều khiển dòng nước ngoài nữ thần truyền tin Iris. Dòng nước bắt đầu sáng lấp lánh. Nico xuất hiện, nhưng cậu bé đã không còn ở dưới Địa Ngục nữa. Cậu ta đang đứng trong một nghĩa địa dưới một bầu trời đầy sao. Những cây liễu khổng lồ hiện ra mờ mờ bao quanh cậu bé.
co đang nhìn xem một số người đào huyệt. Tôi nghe tiếng xẻng và thấy đất được hất ra khỏi một cái hố. Nico mặc một chiếc áo choàng đen. Đêm có sương. Trời ấm, ẩm và có tiếng ếch kêu. Một cái túi Wal-Mart lớn được đặt ngay kế bên chân Nico.
“Đủ sâu chưa?” Nico nói, giọng có vẻ khó chịu.
“Gần xong rồi, thưa ngài.” Vẫn là con ma mà tôi trông thấy đi cùng Nico đêm hôm trước, với hình ảnh sáng mờ mờ của một người đàn ông. “Nhưng thưa ngài, tôi xin nói, điều này không cần thiết. Ngài đã có tôi để có được lời khuyên.”
“Nhưng ta muốn nghe một ý kiến khác!” Nico búng tay, và việc đào bới dừng lại. Hai cái bóng trèo ra khỏi hố. Chúng không phải là người, mà là những bộ xương mặc quần áo rách tả tơi.
“Các ngươi bị sa thải,” Nico nói. “Cảm ơn.”
Hai bộ xương đổ sập xuống thành những đống xương.
“Ngài có lẽ cũng nên cảm ơn cả những cái xẻng nữa,” con ma phàn nàn. “Chúng cũng có cảm giác đấy.”
Nico phớt lờ lời nói của con ma. Cậu ta thò tay vào cái túi Wal-Mart và lôi ra một lốc mười hai lon Coca. Cậu ta mở nắp một lon. Nhưng thay vì uống nó, cậu ta lại rót vào trong ngôi mộ.
“Hãy để người chết thưởng thức lại,” cậu bé lẩm nhẩm. “Hãy để họ thức dậy và nhận lễ vật này. Hãy để họ nhớ.”
Nico thả chỗ nước ngọt còn lại xuống ngôi mộ và lại lấy ra một túi giấy trắng có trang trí hình họa. Tôi đã không trông thấy thứ này trong nhiều năm, nhưng vẫn nhận ra nó – phần ăn có tên Happy Meal của McDonald.
Cậu ta dốc ngược cái túi và lắc lắc cho khoai tây rán cùng hamburger vào ngôi mộ.
“Vào thời của tôi, chúng tôi dùng máu động vật,” con ma lẩm bẩm. “Thế này đã khá đủ rồi. Họ không thể nhận ra sự khác biệt.”
“Ta sẽ tôn trọng họ,” Nico nói.
“Ít nhất thì hãy cho tôi giữ lại món đồ chơi,” con ma đáp.
“Im lặng nào!” Nico ra lệnh. Cậu ta dốc thêm một lốc mười hai lon nước ngọt và ba gói Happy Meal nữa xuống mộ, sau đó bắt đầu cầu nguyện bằng tiếng Hy Lạp cổ. Tôi chỉ nghe được một số từ – rất nhiều điều về người chết, kỉ niệm và hồi sinh từ ngôi mộ. Những ca từ ất hạnh phúc!
Ngôi mộ bắt đầu nổi tăm. Một thứ chất lỏng có bọt màu nâu trồi lên đỉnh giống như toàn bộ cái lỗ đó được đổ đầy sô-đa. Sương giăng dày hơn. Ếch đã ngừng kêu. Hàng chục hình người mờ ảo màu xanh nhạt bắt đầu xuất hiện giữa những bia mộ. Nico đã triệu hồi người chết bằng Coca và hamburger.
“Quá nhiều,” con ma lo sợ nói. “Ngài không biết hết về sức mạnh của ngài.”
“Ta kiểm soát được,” Nico nói, mặc dù giọng cậu ta rất yếu. Cậu ta rút kiếm ra – một thanh kiếm ngắn làm bằng kim loại cứng màu đen. Tôi chưa bao giờ trông thấy cái gì tương tự. Nó không được làm bằng đồng celestial hay thép. Bằng sắt ư? Có thể. Đám linh hồn lùi lại khi trông thấy thanh kiếm của Nico.
“Từng người một,” Nico ra lệnh.
Một bóng người lướt nhanh về phía trước và quỳ bên cạnh chỗ nước ngọt. Cái bóng đó uống xì xụp và dùng tay bốc khoai tây rán ra ngoài. Khi nó đứng dậy, tôi có thể thấy rõ hơn – một thiếu niên trong bộ áo giáp Hy Lạp. Anh ta có mái tóc xoăn, mắt màu xanh lục và có một cái móc giống hình vỏ sò trên áo choàng.
“Ngươi là ai? Nói đi.” Nico ra lệnh.
Cậu thiếu niên nhíu mày như đang cố gắng nhớ ra. Sau đó cậu ta nói, giọng cậu ta giống như một tờ giấy khô bị vò nhàu: “Tôi là Theseus.”
Không thể nào, tôi nghĩ. Đây không thể là Theseus đó. Đây chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Tôi đã lớn lên cùng với những câu chuyện kể cuộc chiến đấu của Theseus với con Minotaur và nhiều câu chuyện khác, và luôn hình dung đó là một người to khỏe, rắn chắc. Con ma mà tôi nhìn thấy không hề to khỏe hay cao lớn chút nào. Anh ta cũng chẳng hề lớn tuổi hơn tôi!
“Làm thế nào để chị gái ta hồi sinh?” Nico hỏi.
Mắt của Theseus vô hồn như một tấm kính. “Đừng cố thử. Điều đó là điên rồ.”
“Hãy nói cho ta biết.”
“Cha dượng tôi chết,” Theseus nhớ lại. “Ông ấy gieo mình xuống biển vì nghĩ tôi đã chết trong Mê Cung. Tôi muốn mang ông ấy quay trở về, nhưng tôi không thể làm điều đó.”
Con ma của Nico rít lên. “Chủ nhân, việc trao đổi linh hồn! Hãy hỏi hắn về điều đó!”
Theseus trở nên giận dữ. “G nói đó. Ta biết giọng nói đó.”
“Không, ngươi không biết đâu, đồ ngốc!” con ma nói. “Hãy trả lời câu hỏi của cậu chủ và không được nói gì thêm gì nữa!”
“Ta biết ngươi,” Theseus khăng khăng, và đang cố nhớ lại.
“Ta muốn nghe về chị gái ta,” Nico nói. “Việc đi vào Mê Cung lần này có thể mang chị ta trở lại không?”
Theseus tìm con ma, nhưng hình như chẳng thấy được nó. Cậu ta chầm chậm hướng mắt lại phía Nico. “Mê Cung là một nơi rất nguy hiểm. Chỉ có một điều duy nhất giúp tôi vượt qua được nó: tình yêu với một cô gái trần gian. Sợi dây chỉ là một phần của câu trả lời. Chính công chúa đã dẫn dắt tôi.”
“Chúng ta không cần những cái đó,” con ma nói. “Tôi sẽ dẫn ngài đi. Hãy hỏi hắn xem việc trao đổi linh hồn có thật không. Hắn sẽ nói cho cậu chủ biết.”
“Một linh hồn đổi lấy một linh hồn. Điều này có đúng không?” Nico hỏi.
“Tôi... tôi phải trả lời là đúng. Nhưng hồn ma...”
“Chỉ trả lời các câu hỏi, đồ xỏ lá!” con ma nói.
Đột nhiên, xung quanh gờ hố, những hồn ma khác bắt đầu trở nên bồn chồn. Chúng kích động, thì thầm với nhau đầy lo lắng.
“Ta muốn gặp chị gái ta!” Nico ra lệnh. “Bây giờ chị ấy ở đâu?”
“Ông ta đang đến,” Theseus nói vẻ sợ sệt. “Ông ta đã cảm nhận được lời triệu hồi của ngài. Ông ta đang đến.”
“Ai?” Nico hỏi.
“Ông ta đến để tìm khởi nguồn của sức mạnh này,” Theseus nói. “Ngài phải thả chúng tôi đi!”
Nước trong bể phun bắt đầu rung mạnh, rì rầm với sức mạnh. Tôi nhận ra toàn bộ căn nhà đang lắc lư. Tiếng ồn lớn dần. Hình ảnh Nico trong nghĩa địa bắt đầu phát sáng cho đến khi tôi không thể nào nhìn được vì chói mắt.
“Dừng lại,” tôi hét to. “Dừng lại!”
Bể phun bắt đầu nứt rạn. Tyson lẩm nhẩm trong giấc ngủ và trở mình. Ánh sáng màu đỏ tía tạo ra những hình bóng ma quái và kinh tởm trên các bức tường, như thể các bóng ma đang cố thoát ra khỏi bể phun.
Tron tuyệt vọng, tôi rút thanh Thủy Triều ra và chém mạnh xuống bể phun nước, chẻ nó ra làm đôi. Nước biển tràn khắp nơi, và tảng đá lớn vỡ tan thành từng mảnh. Tyson khịt mũi và lẩm bẩm, nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục ngủ.
Tôi quỵ xuống đất, run rẩy trước những gì vừa trông thấy. Sáng hôm sau, Tyson nhìn thấy tôi vẫn đang còn ngồi ở đó, nhìn chằm chằm vào những mảnh còn sót lại của bể phun nước biển.
Ngay sau khi bình minh vừa lên, đội tìm kiếm gặp nhau trên đỉnh Nắm Tay Của thần Zeus. Tôi cho vào ba lô: bình đựng rượu tiên, một túi nhỏ bánh thánh, túi ngủ, dây thừng, quần áo, đèn pin và rất nhiều pin dự trữ. Tôi để thanh Thủy Triều trong túi quần. Trên cổ tay là chiếc khiên ma thuật-đồng hồ Tyson làm cho tôi.
Đó là một buổi sáng trong trẻo. Sương đã tan và bầu trời trong xanh. Các trại viên hiện giờ chắc đang tham gia các bài học của ngày hôm nay, học cưỡi ngựa bay hay luyện bắn cung và trèo tường nham thạch. Trong khi đó, chúng tôi lại đang chuẩn bị đi xuống lòng đất.
Juniper và Grover đứng tách ra khỏi đội. Juniper đang khóc, nhưng cô ấy cố kìm nén vì Grover. Juniper tiếp tục chỉnh trang, kéo thẳng chiếc mũ len và phủi sạch lông dê khỏi áo sơ mi cho Grover. Vì chúng tôi không biết sẽ phải đụng độ với những ai, nên cậu ấy đã ăn vận như một con người, lấy mũ che cặp sừng, quần jeans, chân giả và giày thể thao để ngụy trang cho hai chiếc chân dê.
Bác Chiron, Quintus và con O’Leary đứng cạnh các trại viên khác đến để chúc chúng tôi bình an, nhưng có quá nhiều hoạt động cho việc này khiến tôi chẳng thể nào cảm nhận được đây là một buổi tiễn đưa vui vẻ. Hai cái lều đã được dựng lên trên các tảng đá làm chức năng canh gác. Beckendorf và những người anh em của mình đang tạo ra một chuỗi các dãy chông nhọn và hầm phòng thủ. Bác Chiron đã quyết định chúng tôi phải luôn có người canh gác lối ra Mê Cung để đề phòng.
Annabeth đang kiểm tra ba lô của mình lần cuối. Khi thấy Tyson và tôi đi tới, cô ấy nhíu mày: “Percy, trông cậu thật kinh khủng.”
“Anh ấy đã giết chết cái bể phun nước vào tối qua đấy,” Tyson bật mí.
“Cái gì?” Annabeth hỏi.
Trước khi tôi kịp giải thích, bác Chiron đã chạy đến. “Ồ, có vẻ như các cháu đã sẵn sàng!”
Dù bác Chiron cố gắng tỏ ra lạc quan vui vẻ nhưng tôi biết bác ấy đang lo lắng. Dù không muốn làm bác ấy lo thêm nữa nhưng tôi nghĩ về đêm qua, và trước khi đổi ý, tôi nói, “Ừm, bác Chiron, cháu muốn nhờ bác làm giùm một việc khi cháu không ở đây, được không ạ?”
“Tất nhiên rồi, cháu yêu.”
“Tớ sẽ quay lại ngay.” Tôi hất đầu về phía khu rừng. Bác Chiron nhướn mày, nhưng bác ấy cũng nhanh chóng đi theo tôi.
“Đêm qua,” tôi nói, “cháu đã mơ về Luke và Kronos.” Tôi kể cho bác ấy nghe chi tiết. Thông tin này dường như đè nặng lên vai bác Chiron.
“Ta đã lo sợ điều này,” Chiron nói. “Chống lại cha ta, Kronos, chúng ta sẽ chẳng có lấy một cơ hội.”
Bác Chiron hiếm khi gọi Kronos là cha. Ý tôi là, chúng tôi đều biết đó là sự thật. Mọi người trong thế giới Hy Lạp – thần, quái vật, hoặc các Titan – đều có mối liên hệ nào đó. Nhưng tôi biết đó chính xác không phải là điều bác Chiron tự hào và khoe khoang khoác lác. Ồ, cha ta là thần Titan xấu xa có sức mạnh nhất, muốn phá hủy Nền văn minh phương Tây. Ta muốn được giống ông khi ta lớn lên!
“Bác có biết mối giao kèo mà ông ta nhắc đến có nghĩa là gì không?” Tôi hỏi.
“Bác không chắc, nhưng bác sợ rằng họ tìm kiếm để thỏa thuận với Daedalus. Nếu nhà phát minh già nua ấy vẫn chưa chết, nếu ông ấy vẫn chưa bị điên sau hằng thiên niên kỉ ở trong Mê Cung... thì Kronos có thể tìm cách bắt bất kì ai làm theo ý mình.”
“Không phải bất kì ai đâu,” tôi cam đoan.
Bác Chiron cố nở một nụ cười. “Không, có lẽ không phải bất kì ai. Nhưng, Percy, cháu phải cẩn thận. Ta lo rằng Kronos có thể đang tìm Daedalus vì một lý do khác, không chỉ là vì đường đi qua mê cung đâu.”
“Ông ta muốn gì nữa?”
“Cái mà Annabeth và bác đang bàn bạc. Cháu có nhớ những gì cháu nói với bác về lần đầu tiên đến con tàu Công Chúa Andromeda, lần đầu tiên trông thấy chiếc quan tài bằng vàng không?”
Tôi gật đầu. “Luke nói về việc làm cho Kronos hồi sinh, mỗi mảnh nhỏ của cơ thể ông ta xuất hiện trong quan tài mỗi khi có một người mới gia nhập vào đội quân của ông ta.”
“Và Luke đã nói chúng sẽ làm gì khi Kronos hồi sinh hoàn toàn?”
Tôi lạnh toát sống lưng. “Hắn nói chúng sẽ tạo cho Kronos một cơ thể mới, xứng đáng với lò rèn của thần Hephaestus.”
“Thật vậy,” bác Chiron nói. “Daedalus là nhà phát minh vĩ đại nhất trên thế giới. Ông ta đã sáng tạo ra Mê Cung, nhưng còn rất nhiều thứ khác. Người máy, những cỗ máy biết suy nghĩ... Nếu Kronos muốn Daedalus tạo cho ông ta một hình dạng mới thì sẽ thế nào đây?”
Đó là một ý nghĩ không dễ chịu chút nào.
“Chúng ta phải tìm ra Daedalus trước,” tôi nói, “và thuyết phục ông ấy không làm việc đó.”
Bác Chiron nhìn chăm chăm vào rừng. “Có một điều nữa ta không hiểu... chuyện về linh hồn cuối cùng gia nhập đội quân Kronos ấy. Điều đó chẳng báo trước điều gì tốt lành cả.”
Tôi im lặng với cảm giác tội lỗi. Tôi đã quyết định không nói cho bác Chiron sự thật rằng Nico là con của thần Hades. Tuy nhiên việc chúng đề cập đến những linh hồn... Nếu Kronos biết về Nico thì sao nhỉ? Nếu hắn ta biến cậu ấy thành kẻ xấu thì sao? Những ý nghĩ này suýt nữa làm tôi nói cho bác Chiron biết về Nico, nhưng tôi đã không làm thế. Trước hết, tôi không chắc bác Chiron có thể làm được gì với sự thật này. Sau nữa, tôi phải tự mình tìm ra Nico. Tôi phải giải thích cho cậu ta, phải làm cho cậu ta lắng nghe.
“Cháu không biết,” cuối cùng tôi nói. “Nhưng, ừm, có một số điều mà Juniper vừa nói cho cháu, có thể bác nên biết.” Tôi nói về chuyện nữ thần cây đã trông thấy Quintus đi loanh quanh những tảng đá như thế nào.
Bác Chiron nghiến chặt răng. “Điều đó không làm ta ngạc nhiên.”
“Điều đó không chắc... ý bác là bác biết rõ sao?”
“Percy, khi Quintus xuất hiện và đề nghị được làm việc cho trại... hừm, bác không ngốc đến mức không mảy may nghi ngờ.”
“Vậy tại sao bác nhận ông ta vào trại?”
“Bởi đôi khi có ai đó ta không tin tưởng ở bên cạnh lại tốt hơn, để ta có thể để mắt đến. Hắn ta có thể đúng như những gì hắn nói: một á thần đang tìm kiếm cho mình một ngôi nhà. Chắc chắn là hắn chưa làm việc gì công khai khiến bác nghi ngờ lòng trung thành của hắn. Nhưng tin bác đi, bác sẽ để mắt...”
Annabeth chậm chạp bước đến, có lẽ do tò mò tại sao chúng tôi nói chuyện lâu đến vậy.
“Percy, cậu sẵn sàn
Tôi gật đầu. Tôi cho tay vào túi nơi cất chiếc còi băng mà Quintus đã tặng cho tôi. Tôi nhìn xuống và thấy Quintus đang chăm chú quan sát tôi. Ông ta giơ tay lên chào tạm biệt.
Gián điệp của chúng ta báo tin đã thành công, Luke đã nói vậy. Cùng ngày chúng tôi quyết định tiến hành cuộc tìm kiếm, Luke đã biết về điều này.
“Bảo trọng,” bác Chiron nói. “Và đi săn thành công.”
“Bác cũng vậy,” tôi nói.
Chúng tôi đi đến chỗ những tảng đá nơi Tyson và Grover đang chờ. Tôi nhìn chằm chằm vào vết nứt – lối vào đã định nuốt chửng chúng tôi.
“Nào,” Grover nói đầy sợ hãi, “tạm biệt ánh sáng mặt trời.”
“Chào những tảng đá,” Tyson đồng ý.
Và cùng nhau, cả bốn chúng tôi đi xuống nơi đầy bóng tối.