Thất Thất ngoan ngoãn bước tới, cau mày uống thuốc, sau đó vươn đầu lưỡi ra, thuốc này thật đúng là đắng a, nếu không phải vì chữa bệnh, có đánh chết cô cũng không uống.
“Sau này không cho phép trở lại chiến trường!” Lưu Trọng Thiên lạnh lùng nói.
“Tại sao?”
“Ngươi trong lòng hiểu rõ!”
“Không rõ lắm!”
“Uy Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên bực tức đứng lên, nếu là trước kia, hắn nhất định phải trừng phạt Uy Thất Thất không biết trời cao đất rộng này, nhưng từ sau khi biết cô là nữ nhân, cơn tức của Lưu Trọng Thiên liền ít đi rất nhiều. (Sò: dấu hiệu đầu tiên của chứng sợ vợ, nhưng mà kute ghê á)
Thất Thất vứt bát xuống, nổi giận đùng đùng ra ngoài đại trướng, Vương gia chết tiệt tự cho mình là đúng, nếu cứ suốt ngày ăn không ngồi rồi như vậy ở Đại Hán để làm gì chứ.
Cô tràn đầy tâm sự bước ra ngoài quân doanh, đi dạo trong sa mạc rộng lớn, vuốt những lọn tóc đã mọc dài quá vai. Nếu thực sự không trở về được, sẽ phải để tóc dài sao cho giống với những nam nhân khác ở đây: búi tóc, mặc áo choàng dài, liệu có giống Tam Vương gia anh tuấn như vậy hay không, song Thất Thất mãi mãi cũng không thể giống Vương gia khôi ngô, cao lớn.
Chẳng lẽ ở Đại Hán, cô cả đời phải cải trang nam nhân sao? Mặc y phục nam nhân, cùng nam nhân ở chung một chỗ, xông pha nơi chiến trường, dũng mãnh giết địch. Thế nhưng cô là nữ nhân a, còn cả khuôn mặt này, làm sao cô có thể quay về cuộc sống bình thường như trước đây?
Thất Thất nhìn nhìn trời, ông trời nhất định là điên mất rồi, đưa cô tới chỗ xui xẻo này, lại còn trở nên xấu như vậy. Hiện tại nam không ra nam, nữ không ra nữ , một bộ dáng xấu xí khó coi, ai sẽ thích, sẽ yêu chứ, hóa ra ước mơ tình yêu, phỏng chừng cũng chẳng còn hy vọng , cuộc sống của Uy Thất Thất mười bảy tuổi hóa thành một màu đen trắng.
Thất Thất gỡ bộ áo giáp trên người xuống, an ủi chính mình, sẽ không có chuyện gì đâu, ít nhất cô có thể làm một gã tướng quân dũng mãnh, có lẽ chỉ một năm, hai năm, là cô có thể quay lại với cuộc sống bình thường, sống nhất định phải có hi vọng.
Lưu Trọng Thiên cũng cảm thấy có chút phiền lòng, đi ra thao trường quan sát việc huấn luyện đám binh lính. Ánh mắt hắn như tìm tòi thứ gì đó rất lâu, cũng không trông thấy Uy Thất Thất vốn giận dỗi bỏ đi lúc nãy đâu cả, nữ nhân xấu xí này, sao lại tùy hứng như thế, Lưu Trọng Thiên đối với cô thật là có chút bó tay.
Lưu Trọng Thiên vừa ngồi xuống ghế ở thao trường, thì từ xa thấy một chiếc xe ngựa tiến vào quân doanh, theo sau là vài cấm vệ quân Đại Hán cưỡi ngựa, không cần đoán cũng biết ai đã trở lại, chính là tên Ngô giám quân đáng ghét.
Quả nhiên Ngô Trung Nghĩa nhấc mành che lên, nhảy khỏi xe, cái tên đó ánh mắt rất tinh ranh, liếc nhìn thì đã trông thấy Tam Vương gia ở ngay cạnh thao trường, dọc đường liền chạy chậm lại.
“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia!”
Lưu Trọng Thiên nhìn bộ dáng hắn thật gian trá giảo hoạt, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu, không hiểu hỉ sự trong lời nói của hắn từ đâu mà đến, vì thế lạnh lùng đáp lại.
“Chẳng hay Ngô giám quân đi đường vất vả, nên có phần nói năng lộn xộn, bổn vương ở tiền tuyến đánh giặc, tại sao lại có hỉ sự?”
“Hỉ sự đương nhiên là do ta mang đến!”
Tiếng nói vừa dứt, Ngô Trung Nghĩa lấy thánh chỉ ra, cung kính đứng trước mặt Tam Vương gia “Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên tiếp chỉ!”
Lưu Trọng Thiên một lòng hoài nghi, vẻ mặt Ngô Trung Nghĩa kia dường như muốn nói….. Nội dung thánh chỉ nhất định có vấn đề, Lưu Trọng Thiên trong lòng tuy có nghi ngờ, cũng chỉ có thể cung kính quỳ trên mặt đất, phía sau thao trường binh lính cũng đều quỳ xuống, không biết Hoàng Thượng lại có thánh chỉ muốn truyền đạt lệnh gì thế.
Ngô Trung Nghĩa vẻ mặt đầy ý cười, trong lòng âm thầm đắc ý, Lưu Trọng Thiên a, Lưu Trọng Thiên, ngươi dù cho có bản lĩnh, có cơ trí, cũng không phải là đối thủ của Hoàng Thượng a, một chiêu này của Hoàng Thượng thực sự tuyệt a, ngay sau đó ngữ khí lên cao tuyên đọc thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên, vì Đại Hán trường kỳ chiến sự bôn ba, càng vất vả công lao càng lớn, trong thâm tâm trẫm, biết rằng, công lao tiêu diệt Hung Nô không thể không tính đến hữu tướng quân Uy Thất Thất. Nàng thân lại là nữ nhi, cùng Tam Vương gia tâm đầu ý hợp, trẫm cảm thấy vui mừng sâu sắc, phong Uy Thất Thất là Vương phi của Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên, thành hôn ngay trong ngày, khâm thử!”