Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán

Chương 124: Chương 124: Đại náo hoàng cung (3)




Lưu Trọng Thiên hung hăng đấm mạnh vào cột nhà, chàng nhìn máu tươi trên mặt đất, lẽ nào mạng chàng không còn giữ được lâu nữa, Uy Thất Thất đã khiến chàng như mất phương hướng, gục ngã, thậm chí đau khổ tột cùng, nàng là một nữ nhân lẳng lơ, dung mạo yêu kiều quyến rũ. Nghĩ tới cảnh nàng thướt tha nằm trên giường, đón nhận sự âu yếm của Lưu Trọng Thiên, mà giờ đây lại nằm trên giường rồng, quấn quýt si mê không ngừng âu âu yếm yếm với Hoàng thượng...

“Uy Thất Thất...”

Lưu Trọng Thiên ngửa đầu hét lớn, bi phẫn thê lương, bước đi lảo đảo tới trước bàn, gắng sức nâng chiếc bàn lên ném ra ngoài, chiếc bàn va trúng vào tường, vỡ tan tành.

Ánh mắt Lưu Trọng Thiên điên dại, giống như một con thú tuyệt vọng, chàng ép bản thân mình căm hận Uy Thất Thất, nhưng chàng không làm được, vừa nghĩ tới Thất Thất, thì chỉ có ghen tuông và đau khổ, chàng muốn được giải thoát, chàng vô phương cứu chữa rồi, đã yêu một nữ nhân mê hoặc, mà nữ nhân kia giờ đã bạc tình phản bội chàng.

Lưu Trọng Thiên vốn do bực tức nên luyện kiếm, vết thương đó tới nay vẫn chưa khỏi hẳn, giờ đây tâm tình phẫn uất, tích tụ sinh bệnh, đột nhiên ngã quỵ xuống đất.

Cấm quân hộ vệ phát hiện tình hình không ổn, chạy trở vào, đỡ Lưu Trọng Thiên dậy, lớn tiếng kêu gào “Vương gia... Vương gia... Mau gọi thái y!”

Cấm quân hộ vệ vội vàng khiêng Lưu Trọng Thiên lên trên giường, Tam vương gia là trụ cột của nước nhà, không ngại nguy nan, anh dũng thiện chiến rốt cuộc đã gục ngã, bất kỳ ai cũng cảm thấy bất bình thay cho chàng.

Đại Hán thiên tử không đợi xử lý xong việc quốc sự, đã nhanh chóng đến tẩm cung, tâm trạng này sao có thể nhẫn nại, hận không thể một bước tiến thẳng tới tẩm cung, ôm lấy mỹ nhân, âu yếm nàng, mỹ nhân của y đang chờ đợi y.

“Hoàng thượng...” Thái giám bên ngoài tẩm cung khom lưng, hô lớn, Đại Hán thiên tử lòng nóng như lửa đốt, không chờ thái giám mở cửa đã tự mình đẩy cửa ra bước vào trong.

Như ẩn như hiện, một nữ nhân đã ngoan ngoãn nằm bên trong giường, ban ngày nghịch ngợm như vậy, tại sao hiện giờ lại hiền hòa như thế? Quả là nữ nhân miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, chắc lúc này cũng giống như y, không chờ nổi nữa rồi.

“Thất Thất... Nằm mơ trẫm cũng muốn có đêm nay, nàng khiến trẫm chờ đợi mỏi mòn.” Hoàng thượng đi tới, kéo rèm giường ra, đặt tay lên người nữ nhân trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve.

Nữ nhân trên giường rên rỉ một tiếng, Hoàng thượng trong lòng phấn chấn, xem ra nàng đã sốt ruột rồi “Thất Thất, đừng vội, trẫm lập tức sủng ái nàng, trước tiên để trẫm ngắm nàng thật kỹ đã nhé!”

Đại Hán thiên tử xoay mặt nữ nhân trên giường về phía mình, ngắm nhìn chăm chú, lập tức nhảy dựng lên, lùi lại mấy bước, rất đỗi tức giận, đây đâu phải Uy Thất Thất, là tỳ nữ tẩm cung thì phải?

“To gan!” Hoàng thượng căm tức quát.

Tỳ nữ trên giường hình như cũng đã tỉnh lại, nàng chống người ngồi dậy, hoảng sợ khi trông thấy Hoàng thượng, lại liếc nhìn mình, nhanh chóng nhảy xuống giường, run lẩy bẩy quỳ xuống đất.

“Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ không biết gì cả, không biết tại sao lại ở trên giường... Nô tỳ nhớ, nữ nhân kia đã đánh nô tỳ, cầu xin Hoàng thượng khai ân, Hoàng thượng!” Tỳ nữ không ngừng dập đầu, mặt cắt không còn giọt máu nào.

“Cút, cút ra ngoài!” Hoàng thượng sa sầm mặt bước tới cửa, lớn tiếng gầm lên “Bọn cẩu nô tài các ngươi, trông coi kiểu gì vậy, mau chóng bắt Uy Thất Thất về đây cho trẫm!”

Thái giám canh cửa và hộ vệ lập tức hành động, Tiểu Vu Tử vừa lúc chạy tới, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn Hoàng thượng khó hiểu.

“Hoàng thượng, sao thế?”

“Cẩu nô tài!” Hoàng thượng hung dữ trừng mắt nhìn Tiểu Vu Tử “Ngươi muốn cho trẫm sủng hạnh tỳ nữ sao? Uy Thất Thất ở đâu? Tìm về đây cho trẫm!”

“Vâng, vâng, cẩu nô tài lập tức đi tìm!” Tiểu Vu Tử toát mồ hôi lạnh, Uy Thất Thất này tại sao lại làm ra chuyện như vậy, chẳng phải nói sẽ ngoan ngoãn sao? Hiện tại Hoàng thượng tức giận thế kia, nếu không tìm được, Tiểu Vu Tử sẽ gặp xui xẻo.

Uy Thất Thất vẫn chưa kịp chạy ra khỏi hoàng cung, đã phát hiện khắp nơi cung nữ tỳ nữ cấm vệ binh lính đều đang truy lùng cô, cho dù Uy Thất Thất trốn đông trốn tây, cũng sẽ bị những binh lính kia phát hiện thôi.

“Thất tướng quân ở kia! Mau bắt lấy nàng ta.” Cấm vệ binh lính cùng một đám tiểu thái giám xông tới, Thất Thất dùng lực dưới chân, chiếc xe đạp phóng về phía ngự hoa viên.

Thất Thất đi qua chỗ nào liền quét sạch nơi đó, cảnh vật ngự hoa viên rốt cuộc không chịu nổi bị giày xéo lần thứ hai, tất cả đều ngả nghiêng xiêu vẹo la liệt trên mặt đất, cánh hoa và lá rụng tơi tả khắp nơi, băng qua ngự hoa viên, thẳng tiến tẩm cung Thái hậu, xô gãy lan can, làm vỡ bình hoa, chiếc xe đạp nhanh chóng nhảy vọt lên vườn hoa, hắc hắc, cây hoa bảo bối của bà lão kia, thấy rồi!

Ỷ Nguyệt Các ở đâu vậy? Thất Thất rời khỏi tẩm cung Thái hậu, hoàng cung rộng lớn bao la, tiểu cung nữ chạy tới trước mặt, không dám ngăn lại, tốc độ chiếc xe đạp của Uy Thất Thất cực kỳ nhanh, một đống truy binh đằng sau, náo nhiệt biết bao.

Uy Thất Thất huýt sáo một tiếng, xe đạp xông vào Vị Ương Cung, đột nhiên trước mắt hiện lên bóng đen, Thất Thất biết cao thủ đến rồi, lập tức gia tăng tốc độ dưới chân, có một bàn tay cầm vào chỗ tay nắm xe đạp của Thất Thất, bánh sau xe đạp vổng lên, dừng lại, Thất Thất nhìn chăm chú, là một lão thái giám tóc hoa râm.

“Tiểu nha đầu, bát nháo đủ rồi đấy!”

“Ông là ai?” Thất Thất mở to hai mắt, không hề tỏ ra yếu thế dò hỏi.

“Lão nô là Liên Thạch Hoa, mọi người đều gọi lão nô là Liên công công.”

“Ai quan tâm ông là hoa gì, mau buông tay, tôi muốn đi Ỷ Nguyệt Các.”

“Ỷ Nguyệt Các?”

“Đúng, tôi muốn tìm Tam vương gia!”

“Ha ha... Hoàng thượng lệnh cho lão nô tới bắt cô! Sao có thể để cô giễu võ giương oai khắp nơi!” Liên công công xoay cổ tay, tóm lấy Uy Thất Thất.

Uy Thất Thất đột nhiên rút ra một cây gậy nhỏ trong người, Liên công công hung hăng vươn tay ra chộp lấy, bàn tay vừa chạm vào cây gậy nhỏ kia, bỗng đốm lửa màu lam bắn ra bốn phía, Liên công công muốn rụt tay về đã không kịp nữa rồi, toàn thân co giật một hồi, té xỉu.

“Ám khí... gì đó...”

“Ám khí phòng sói dữ!” Thất Thất mỉm cười, đạp dưới chân, xe đạp phóng qua Liên công công, tiếp tục lao về phía trước.

Cả hoàng cung hỗn loạn suốt một đêm, Tiểu Vu Tử thấy mọi người quả thực chẳng có biện pháp nào, cuối cùng thét chói tai “Dùng lưới, dùng lưới lớn cho ta! Không được làm nàng ta bị thương.”

Tiểu Vu Tử vừa dứt lời, Uy Thất Thất không biết tự khi nào đã xông ra, bánh xe trước quét qua, đụng phải Tiểu Vu Tử, khiến hắn ngã chổng vó lên trời, thái giám chết tiệt! Uy Thất Thất sao chịu bỏ qua cho hắn, nếu không phải hắn, thì mọi chuyện đâu có trở nên rối ren thế này, chiếc xe đạp nhanh chóng quay lại, lao thẳng về phía Tiểu Vu Tử.

Trời ơi, Tiểu Vu Tử cảm thấy đầu óc vẫn còn choáng váng, vừa đứng lên, lại bị đụng lần nữa, hắn cũng không biết dính trên mặt mình là máu hay bùn đất, từng giọt nước mắt lăn xuống, muốn báo thù hãy đi tìm Hoàng thượng, hắn chỉ là tiểu thái giám, cho dù có đâm chết cũng vô ích, Hoàng thượng thích nàng ta như vậy, sao lại nỡ lòng trừng phạt nàng ta chứ, mau mau bò dậy chạy thôi!

Uy Thất Thất đâm tên tiểu thái giám kia đủ rồi, không ngừng lại mà tiếp tục phi lên, dù có chết trong hoàng cung, Thất Thất cũng sẽ không đi theo Hoàng thượng, nếu dồn ép quá đáng, sẽ thiến tên khốn đó.

Hoàng cung rộng lớn, Uy Thất Thất không sao tìm thấy Ỷ Nguyệt Các, toát hết cả mồ hôi, trời đã tảng sáng, Thất Thất vừa nhọc vừa mệt, đương định đánh một giấc, phía trước quăng một túi lưới lớn tới, lập tức phủ kín cả người lẫn xe, chiếc xe đạp vùng vẫy trong lưới, nhưng không thể động đậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đã tóm được Uy Thất Thất đáng sợ này.

Không ai dám tiến lên, trong tay Uy Thất Thất có ám khí, vô cùng cao cường, cao thủ như Liên công công cũng trúng đòn, không thể khinh thường Thất tướng quân này.

Tiểu Vu Tử mặt mũi bầm dập đi trước dẫn đường, Đại Hán thiên tử theo sau bước tới trước mặt Thất Thất. Đại Hán thiên tử lạnh lùng nhìn nữ nhân trong lưới đương mệt mỏi rã rời, sắc mặt Uy Thất Thất tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, đôi mắt tròn xoe lờ đờ.

“Trẫm có gì không tốt, nàng đã chiếm được thứ mà những nữ nhân khác đều không thể có được, chính là trái tim trẫm...”

Dứt lời, Hoàng thượng không biết nên xử trí cô như thế nào, nếu là phi tần khác, bát nháo như vậy, đã bị nhốt vào lãnh cung.

“Tôi không cần, cũng không thích, mau thả tôi ra.” Thất Thất túm lấy lưới, ngón tay mảnh dẻ thò ra bên ngoài lưới, trong ánh mắt ngập tràn lửa giận.

“Trẫm sẽ không thả nàng ra, nàng chính là nữ nhân trẫm muốn có, hiện giờ trẫm say mê nàng, thương tiếc nàng, nếu nàng cố ý phản kháng, trẫm có rất nhiều biện pháp đối phó với nàng!”

“Ngài là đồ không biết xấu hổ, không biết dơ! Không phải nam nhân!” Uy Thất Thất nghiêm mặt, khinh miệt nhìn Hoàng thượng.

Hoàng thượng nhướn mày “Nàng nói cái gì, dám bôi nhọ trẫm như thế, quả là láo xược!”

Uy Thất Thất liều mạng bắt lấy sợi lưới, hừ lạnh một tiếng “Nhìn cho rõ, đây chính là tôi, Uy Thất Thất, là một nữ nhân không thích hợp với ngài, để tôi gặp Lưu Trọng Thiên!”

“Nàng muốn gặp hắn? Là vì gặp hắn? Bát nháo khắp hoàng cung!” Hoàng thượng gần như chết lặng.

“Đúng!” Uy Thất Thất giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên “Người trong lòng Thất Thất là Tam vương gia, Hoàng thượng đừng phí công nữa, hãy sủng hạnh đám phi tử của ngài đi, một đám nữ nhân cô đơn nhàm chán!”

“Nàng... Ở Đại Hán ai có thể cho nàng vinh hoa phú quý như trẫm!” Hoàng thượng nổi giận phát run.

“Ngoại trừ vinh hoa phú quý ra ngài có thể cho tôi thứ gì?” Chỉ một câu của Uy Thất Thất, khiến Hoàng thượng lập tức nghẹn lời.

Lúc này Tiểu Vu Tử chạy như bay tới.

“Thái hậu đến, Thất tướng quân lần này đã gây họa thực sự rồi.”

Vừa dứt lời, hơn chục cung nữ cùng Thái hậu xuất hiện ở trước mặt Hoàng thượng, sắc mặt Thái hậu rất khó coi, khỏi cần đoán cũng biết, Uy Thất Thất đại náo hoàng cung, nhất định là kinh động đến Thái hậu, chắc tới đây để hỏi tội.

Dáng vẻ Uy Thất Thất điềm nhiên như không, dù sao sống hay chết cũng chỉ bởi một câu nói của bọn họ mà thôi. Ở Đại Hán, Hoàng thượng chính là pháp luật cao nhất, không tồn tại án oan sai phạm, toàn dựa vào tâm tình tốt xấu của tên tiểu tử Hoàng thượng này.

“Uy Thất Thất ngang ngược xảo trá, phá hoại ngự hoa viên, chà đạp hoa lan ai gia mất bao năm tâm huyết kỳ công chăm sóc, ai gia cần phải lập tức xử ngươi tội chết, nếu Hoàng thượng còn muốn giữ lại tính mạng của nó, tốt nhất nhanh chóng mang ra khỏi cung, đừng để ai gia trông thấy nó nữa!”

“Mẫu hậu...” Hoàng thượng lộ vẻ lúng túng.

“Nếu Hoàng thượng nhất định không chịu, ai gia lập tức hạ chiếu, loạn côn đánh chết, nó rõ ràng là một yêu nghiệt quyến rũ, bát nháo đủ trò khiến hoàng cung không được yên bình, nếu sau này giữ lại, hậu cung sẽ rối loạn quy củ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.