Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán

Chương 103: Chương 103: Đêm tình bạo ngược




“Không nhưng nhị gì cả, tới đây, xoa bóp bả vai giúp bổn vương!” Lưu Trọng Thiên ngồi dậy, đưa lưng về phía Uy Thất Thất, dáng vẻ bình thản ung dung, lộ ra bờ vai rộng và rắn chắc.

Uy Thất Thất có chút bực bội, cô huých vào bả vai chàng “Em cũng đương mệt, tại sao phải đấm cho chàng, chàng xoa bóp cho em, nam nữ bình đẳng!” Dứt lời, Uy Thất Thất nhảy lên giường, ngồi ở phía trong giường, chìa lưng ra trước người Lưu Trọng Thiên “Làm đi!”

“Em bảo bổn vương hầu hạ em?”

“Đúng!”

“Em biết không, đây là việc chưa từng có trong lịch sử Đại Hán! Uy Thất Thất...” Lưu Trọng Thiên đặt tay lên lưng Thất Thất.

“Bắt đầu đi! Quy củ gì chứ, ai nói nữ nhân chỉ có thể hầu hạ người khác, không được hưởng thụ, em đã đấm bóp chân, xoa bóp vai cho chàng lâu như vậy, giờ đến phiên chàng, Tam vương gia của em... Mau lên nào!”

Thất Thất vừa dứt lời, bàn tay to lớn của Lưu Trọng Thiên đã nhẹ nhàng xoa bóp trên vai Thất Thất, Thất Thất hưởng thụ nhắm hai mắt lại, từ từ dựa vào trước người Lưu Trọng Thiên, lồng ngực Lưu Trọng Thiên rất săn chắc, điều này khiến lòng cô có chút mê đắm. Lưu Trọng Thiên đấm nhẹ trên vai Thất Thất, dần dà, ngón tay như có ma lực dừng ở chỗ cổ Thất Thất, lướt qua da thịt trước người, cách lớp y phục mỏng manh, dừng trên bộ ngực sữa mềm mại của Thất Thất, vuốt ve âu yếm.

“Vương gia...” Thất Thất khẽ ngẩng đầu lên, hai mắt vẫn nhắm, không khỏi rên rỉ một tiếng, vô lực dựa sát vào người Lưu Trọng Thiên, hai má đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp, thân thể khẽ run lẩy bẩy.

“Bổn vương tối nay ở lại đây, Thất Thất...”

“Không được!” Uy Thất Thất lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng hất tay Lưu Trọng Thiên ra, Vương gia xấu xa này, ngang nhiên dám chòng ghẹo cô, để chàng ta xoa bóp bả vai, chàng ta lại càn rỡ...

“Ra ngoài!” Thất Thất xuống giường, túm lấy tay Lưu Trọng Thiên, gắng sức lôi đến cạnh cửa, cố đẩy ra bên ngoài “Mau đi ra, Vương gia vô lại!”

“Được, được, bổn vương đi đây!” Lưu Trọng Thiên đùa giỡn nâng cằm Thất Thất lên “Đừng để bổn vương chờ lâu quá đấy, tối nay tạm tha cho em, tiểu mỹ nhân!”

“Ai là tiểu mỹ nhân của chàng, đồ đáng ghét, ra ngoài đi!”

Thất Thất đẩy Lưu Trọng Thiên ra ngoài, nhanh chóng khép cửa phòng lại, tựa người lên cánh cửa, Lưu Trọng Thiên này, thiếu chút nữa đã bị chàng ta tận dụng cơ hội rồi, mình làm sao vậy? Thất Thất đặt tay lên ngực, sao tim đập rộn lên thế này?

Lưu Trọng Thiên đứng ở ngoài cửa phòng Uy Thất Thất, mỉm cười bất lực, bị cự tuyệt rồi, có lẽ trong hơn mười vị Vương gia Đại Hán, thì chỉ mỗi Lưu Trọng Thiên chàng gặp phải cảnh ngộ thế này, những người khác chẳng phải giờ này đang hưởng thụ mãn nguyện ư, âu yếm mỹ nhân trong lòng, chỉ có mỗi mình chàng, cô đơn lẻ bóng, chịu sự đối xử lạnh nhạt.

Đáy lòng Lưu Trọng Thiên không sao bình tĩnh nổi, rồi lại bất đắc dĩ trở về phòng mình, vừa đẩy cửa phòng ra, thoáng ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, có người ở trong phòng chàng, Lưu Trọng Thiên bèn cảnh giác thắp nến cho sáng, trông thấy Ninh Vân Nhi nước mắt ngắn nước mắt dài, đã trễ thế này, Vân Nhi sao lại đến phòng mình?

“Vương gia...” Vân Nhi nén khóc, trong chớp mắt xấu hổ đỏ mặt, có vẻ như đã chờ rất lâu rồi, nàng cúi đầu xuống, lê bước về phía chàng “Tối nay, Vân Nhi tới hầu hạ Vương gia...”

“Vân Nhi?” Lưu Trọng Thiên nhíu mày, chàng vừa bị một nữ nhân đẩy ra khỏi phòng, liền có một người khác chủ động dâng tới miệng, mọi chuyện quả thật khó liệu, đương suy nghĩ, Ninh Vân Nhi đã dựa sát vào người, hương thơm thoang thoảng kia càng trở nên nồng nàn hơn. “Vương gia, trong lòng Vân Nhi chỉ có Vương gia, Vân Nhi không cầu danh phận, chỉ hy vọng được ở bên cạnh Vương gia mãi mãi, dù có làm nô làm tỳ, Vân Nhi đều không để tâm, chỉ mong Vương gia thu nhận Vân Nhi, muốn Vân Nhi... Vương gia!”

“Vân Nhi, muội đừng như vậy, muội cũng biết bổn vương hiện tại đã có Vương phi rồi...”

Lưu Trọng Thiên do bị Thất Thất cự tuyệt, lòng dạ rối bời, những nhục dục ham muốn kia cứ bùng cháy mãnh liệt, chàng cần một nữ nhân, chàng cần phát tiết, mà lúc này đây đương có một nữ nhân bằng lòng vì chàng trao trọn mọi thứ, sà vào trong lòng chàng.

Tất cả ham muốn đều là vì Uy Thất Thất mà phải chịu đựng giày vò, Lưu Trọng Thiên căm tức biểu hiện của chính mình, cảm giác bị cự tuyệt khiến chàng thấy phẫn nộ, chàng cảm giác như mình sắp nổ tung đến nơi rồi, chẳng lẽ chàng thiếu nữ nhân sao? Chàng không thiếu, chẳng phải đương có nữ nhân ngay trước mắt đây sao? Chỉ cần nhẹ nhàng ôm...

“Vương gia, ngài là Vương gia, cả đời không thể nào chỉ có một nữ nhân, hãy đón nhận Vân Nhi đi, Vân Nhi cam tâm tình nguyện.”

“Vân Nhi!” Lưu Trọng Thiên xúc động ôm chầm lấy Ninh Vân Nhi, nâng cằm nàng lên, nhìn vào đôi mắt si mê của nàng.

“Vương gia...” Ninh Vân Nhi từ từ nhắm mắt lại, dịu dàng nghênh đón, hai cánh tay ngọc choàng qua cổ Lưu Trọng Thiên, thân thể mềm mại dán chặt vào người chàng.

Lưu Trọng Thiên nhìn nữ nhân trước mặt, bất luận nàng là ai, chàng chỉ cần tìm một mục tiêu để phát tiết, đem tất cả những dục vọng đối với Uy Thất Thất phát tiết ra ngoài, Lưu Trọng Thiên bế Ninh Vân Nhi vào lòng, tiến về phía trước giường.

Song điều khiến Lưu Trọng Thiên phiền não chính là, chàng khát khao nữ nhân trong lòng là Uy Thất Thất, thậm chí còn tưởng tượng ra Thất Thất khẽ hé đôi môi đỏ thắm, đôi mắt mê hoặc, còn cả thân hình quyến rũ khiến người ta ngây ngất, chàng chỉ muốn có nữ nhân ấy mà thôi, không thể nào tùy tiện với những nữ nhân khác được.

Chết tiệt, Lưu Trọng Thiên mất hứng đặt Ninh Vân Nhi xuống, xoay người đi ra ngoài, chàng tức tối khôn nguôi, bước nhanh tới chỗ Uy Thất Thất, đột nhiên đẩy cửa phòng ra rồi tiến vào, chàng là Vương gia, Vương gia chí tôn uy nghiêm, lẽ nào muốn một nữ nhân thuộc về mình, lại khó tới vậy sao?

Vương gia cổ đại và nữ nhân hiện đại, quá bất đồng. Tư tưởng quan niệm vào lúc này đã xảy ra sự va chạm kịch liệt, một bên cần phục tùng tuyệt đối, một bên cần tôn trọng tuyệt đối, khi tư tưởng không thể đạt được nhất trí hoàn toàn, có lẽ biện pháp giải quyết hữu hiệu nhất chính là dùng vũ lực.

Uy Thất Thất mơ mơ màng màng cảm thấy có người cưỡng hôn cô, cô hoảng sợ mở bừng mắt ra, trông thấy Tam vương gia Lưu Trọng Thiên đang trong cơn nhục dục thiêu đốt, Thất Thất nói không nên lời, trừng mắt nhìn chằm chằm nam nhân đương bị sắc dục chi phối trước mặt.

Chẳng phải chàng ta vừa mới rời khỏi đây sao? Sao còn trở lại, nhìn dáng vẻ của chàng ta, biết ngay chàng ta quay lại đây là vì chuyện gì, Thất Thất giãy dụa vùng ngồi dậy, lại bị Lưu Trọng Thiên kéo vào trong lòng, không đợi cô kịp phản ứng, y phục trên người đã bị lột sạch gần hết, ném sang một bên, Thất Thất xấu hổ và giận dữ vô cùng, lẽ nào chàng ta còn muốn... Cô vươn tay ra, nhằm thẳng vào mặt Lưu Trọng Thiên.

Lưu Trọng Thiên bắt được bàn tay Thất Thất vung tới, tức tối bèn trói quặt hai tay cô ra sau lưng, khiến cô không thể tiếp tục phản kháng nữa.

“Bổn vương là Vương gia Đại Hán, em dám đối xử với bổn vương như vậy, tại sao không giống như những nữ nhân khác, ngoan ngoãn nằm chờ trên giường, mong đợi bổn vương âu yếm?”

“Em không phải nô lệ của chàng, tại sao phải chờ chàng, hầu hạ chàng? Những nữ nhân khác có thể, sao chàng không đi tìm những người đó đi?”

“Bổn vương chỉ muốn em...”

“Em không muốn chàng...”

“Không muốn? Vậy bây giờ sẽ bắt em muốn!”

Lưu Trọng Thiên thực sự lĩnh hội được, cái gì gọi là không khoan nhượng, từng bước thúc ép, chàng cưới một nữ nhân không biết chút gì về tam tòng tứ đức, thậm chí không biết cách lấy lòng phu quân mình, Lưu Trọng Thiên nắm lấy áo yếm Uy Thất Thất, giật phắt xuống, Uy Thất Thất chợt cảm thấy lành lạnh, người cô bị bế bổng lên...

“Yêu bổn vương, Thất Thất...”

Một lần nữa không tình nguyện, Uy Thất Thất dù sao cũng là một nữ nhân, những bài quyền hay đòn chân như gió xoáy của cô, khi gặp phải Tam vương gia máu lạnh ngang ngược, võ công cao cường, đều trở nên suy yếu vô lực, cô có chút khuất phục...

Từng cơ bắp cuồn cuộn của Lưu Trọng Thiên dán trên thân thể mềm mại của Thất Thất, lập tức hệt như bị điện giật, dòng điện gây chấn động cả hai người, Thất Thất cũng dần thuận theo, cô hoàn toàn từ bỏ việc giãy dụa, Vương gia bá đạo đương quấn quýt si mê cô, Thất Thất mê say trong những động tác âu yếm của Lưu Trọng Thiên, một khi ý thức phòng ngự đáy lòng buông lơi, tâm tư cũng dần dần trở nên mê muội, nụ hôn kia cùng sự vuốt ve khiến toàn thân cô nóng bức không chịu nổi.

Sự thuận theo của Thất Thất hòa lẫn từng tiếng rên rỉ khiến lửa tình trong người Lưu Trọng Thiên bốc lên cao, vương phi của chàng thật khiêu gợi, một mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ, hóa ra có tiềm năng mê hoặc nam nhân như vậy, ngay cả khi phát ra những tiếng vui sướng cũng gợi cảm mê người, dù trời có sập xuống vào lúc này, chàng cũng phải chiếm được nữ nhân trong lòng.

Những cơn sóng nhục dục dâng lên, để Thất Thất hưởng thụ ái ân cùng Lưu Trọng Thiên, toàn bộ các dây thần kinh đều nhảy loạn lên vì hưng phấn, hai gò má đỏ ửng thẹn thùng, không ngừng thở gấp, không nhịn được khoác tay lên lưng Lưu Trọng Thiên, kéo chàng về phía mình, giờ đây giữa bọn họ chẳng còn khoảng cách, càng thêm thân mật.

Vân Nhi bị bỏ lại trong phòng quá đột ngột, ngẩn ngơ nhìn căn phòng trống trơn, không biết rốt cuộc là tại sao, chẳng phải đã định muốn nàng ư? Sao có thể bỏ đi như thế?

Trong lòng Vân Nhi tổn thương, nàng ngồi khóc trong phòng Lưu Trọng Thiên, hồn bay phách lạc nhìn bóng đêm, tại sao Vương gia đã bế nàng rồi, trong ánh mắt ngập tràn lửa tình, đi về phía giường, chỉ cần thêm bước nữa thôi, là có thể cùng nhau rơi vào bể tình, thế nhưng tại sao trong thời khắc then chốt, Vương gia đột nhiên rời khỏi đây?

Vân Nhi không cam lòng, Vương gia rốt cuộc đi đâu chứ, nàng nghi hoặc nhìn căn phòng Uy Thất Thất tự hỏi, sẽ không là... Nàng rảo bước tới phía trước cửa sổ phòng Uy Thất Thất, không kiềm lòng được ghé tai vào vách cửa, trong phòng không ngừng truyền ra tiếng động, gần như chọc thủng dây thần kinh của nàng, khỏi cần nghĩ cũng biết, Vương gia đang ở trong phòng Thất Thất, chàng ở cùng một chỗ với nữ nhân kia.

Tiếng rên rỉ của Uy Thất Thất đã làm nàng tổn thương, tưởng tượng cũng biết, bọn họ đương trong giai đoạn nào, nam nhân kia lẽ ra đã ở trên giường cùng Vân Nhi, vậy mà lại lạnh nhạt rời bỏ nàng, lao đến ôm ấp một nữ nhân khác.

Vân Nhi giận dữ, phẫn nộ, Uy Thất Thất quả nhiên rất biết mê hoặc nam nhân, ngay cả tiếng rên rỉ cũng khiến người ta ngây ngất tới vậy, hình hài dâm đãng, Đại Hán sao lại tồn tại loại nữ nhân không biết liêm sỉ, phóng túng như thế chứ, nữ nhi trong trắng có bao giờ quyến rũ người khác như vậy đâu, Vương gia nhất định bị câu mất hồn rồi, nên không nghĩ ra còn có nữ nhân như Ninh Vân Nhi.

Ninh Vân Nhi không tài nào nghe nổi nữa, trong căn phòng kia quả thực đương nhiệt huyết sôi trào, lửa tình bừng bừng, khiến nàng tức giận đến phát run, nàng nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, cô đơn chiếc bóng trở về phòng mình.

Bất luận thế nào nàng cũng phải có được Vương gia, từ lúc mười tuổi cho đến bây giờ, chưa từng có ý định từ bỏ, sớm muộn gì cũng có một ngày, Vương gia sẽ bước vào phòng nàng, dù sao Vương gia cũng là nam nhân, mà khả năng kiềm chế nhục dục của nam nhân cực kỳ kém.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.