Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán

Chương 34: Chương 34: Giúp ngươi hút độc ra ngoài




Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lưu Trọng Thiên vội lấy tấm thảm phủ lên người Thất Thất, ngoảnh lại thì thấy Trì tướng quân đương bộn bề lo âu.

“Vương gia, Thất tướng quân thế nào rồi?”

“Bị trúng độc!”

“Chà, phải làm sao đây, tuy thần đã lệnh cho dời doanh trại về đây, nhưng quân y giỏi lắm cũng phải hai ngày sau mới đến nơi! Tính mạng Thất tướng quân sẽ không nguy hiểm chứ?” Trì tướng quân bực tức siết chặt nắm tay, mặc dù đại thắng, nhưng nếu mất đi Uy Thất Thất, bọn họ sẽ phải chịu tổn thất nghiêm trọng.

“Ta sẽ không để Thất Thất chết đâu!” Lưu Trọng Thiên lạnh lùng nói, hắn dời tầm mắt sang người cô, bất luận thế nào, hắn cũng phải cứu sống Uy Thất Thất.

“Để thần xem vết thương của Thất tướng quân!” Trì tướng quân bước tới, Lưu Trọng Thiên lập tức ngăn ông lại, vẻ mặt có chút căng thẳng.

“Ta đã xem qua rồi, hay là lão tướng quân ra ngoài xem xét việc bố trí quân đội, vừa mới đóng quân ở đây, chắc chắn sẽ có rất nhiều việc cần thu xếp, bên ngoài đành nhờ cậy lão tướng quân rồi, không có chuyện gì thì đừng cho người vào đây quấy rầy Thất tướng quân!”

Trì tướng quân biết dù mình có xem cũng chẳng giúp được gì, đành tuân lệnh lui ra ngoài.

Lưu Trọng Thiên vén cái chăn trên người Thất Thất lên, cúi xuống quan sát tỉ mỉ vết thương, nhất định phải hút máu độc ra ngoài, nếu không chất độc sẽ lan ra, hết cách cứu chữa nổi.

“Ta sẽ hút máu độc ra cho ngươi, nếu ngươi không lên tiếng, ta xem như ngươi đồng ý…”

Thất Thất đã hôn mê rồi, đâu thể mở miệng nói được, Lưu Trọng Thiên cúi người xuống, khi môi chạm vào làn da trước ngực Thất Thất, cảm giác khí huyết trong cơ thể trào dâng, hắn nhắm chặt mắt lại, sợ bản thân suy nghĩ lung tung. Khi hút xong ngụm máu độc đầu tiên, hắn mở mắt ra, nhìn thấy bộ ngực sữa đầy đặn của Thất Thất, xém chút nữa nuốt luôn ngụm máu độc xuống bụng.

Lưu Trọng Thiên có phần căm tức tâm trạng mình, trong lúc này cần phải giữ bình tĩnh, sao chỉ toàn nghĩ tới chuyện nam nữ. Uy Thất Thất xấu xí như vậy, không thể nào hấp dẫn hắn được, chẳng lẽ bị ngọn lửa sắc dục trước mắt mê muội đến mức không sao kiềm chế nổi. Uy Thất Thất kia ngoại trừ vóc dáng hoàn mỹ ra, còn điểm gì chứ?

Lưu Trọng Thiên cảm giác miệng mình đã tê liệt, mãi đến khi lượng máu hút ra ngoài chuyển sang màu đỏ tươi, mới thở phào nhẹ nhõm, hắn lấy nước sạch lau rửa vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại, nhẹ nhàng đắp thảm cho Thất Thất, nhưng trong lòng vẫn khó bình tĩnh trở lại.

Lúc trời gần sáng, Lưu Trọng Thiên nghe thấy tiếng Thất Thất rên rỉ, liền từ trên bàn chạy ngay sang đó, trán Thất Thất đẫm mồ hôi, hai má đỏ ửng, dường như rất khó chịu.

“Thất Thất, ngươi sao vậy?” Lưu Trọng Thiên vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ lên trán Thất Thất, không khỏi lo lắng, Uy Thất Thất đang sốt, nhất định là do vết thương bị nhiễm trùng, phải cho uống thuốc, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Lưu Trọng Thiên chạy nhanh tới cửa đại bản doanh, kêu binh lính đến, lệnh cho hắn bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cho ra thảo dược hạ sốt giải nhiệt ở doanh trại Hung Nô!

Một lát sau, tên lính nhễ nhại mồ hôi chạy vào, do doanh trại Hung Nô bị cháy, nên chẳng còn sót lại thứ gì, chỉ tìm được một ít thảo dược giải nhiệt, sai người giã nhuyễn ra rồi đưa tới.

Lưu Trọng Thiên đuổi tên lính ra ngoài, nhìn qua thảo dược có thể chữa thương kia, đi tới trước mặt Thất Thất, nhẹ nhàng đắp lên vết thương, còn đâu chỉ có thể phó mặc cho số phận, hy vọng quân y Đại Hán mau chóng tới đây.

Lưu Trọng Thiên ôm lấy Thất Thất, để cô ngả vào trong lòng mình, bao năm chinh chiến bên ngoài, không chút sợ sệt, đây là lần đầu tiên hắn thấy sợ, hắn sợ Uy Thất Thất sẽ chết, có loại cảm giác trống trải, quặn đau xé lòng, lẽ nào hắn đã động lòng với nữ nhân xấu xí mới 17 tuổi đầu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.