Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán

Chương 28: Chương 28: Hóa ra tên ma lem là nữ nhân




Uy Thất Thất cực kỳ căng thẳng, chuyện lớn rùm beng rồi, dù sao chăng nữa cô cũng là nữ nhân, bèn giơ tay lên định kháng nghị, nhưng loại rượu kia quá mạnh, cô vừa mới đứng lên, đã lảo đà lảo đảo té lăn quay, say tới mức mê man bất tỉnh, vì cú ngã này, kháng nghị bất thành, cô danh chính ngôn thuận trở thành Thất tướng quân trong doanh trại.

Uy Thất Thất được Lưu Trọng Thiên bế về đại bản doanh, do tình hình chiến sự đã xoay chuyển, Lưu Trọng Thiên cũng uống không ít, có hơi thấy chóng mặt, không biết vì sao, xem vũ điệu rock and roll sôi động nóng bỏng của Uy Thất Thất, khiến hắn sục sôi nhiệt huyết, hắn ôm lấy Thất Thất, không chút do dự trực tiếp đặt Thất Thất lên giường mình, nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay nhỏ bé trắng ngần của Uy Thất Thất.

Lưu Trọng Thiên càng tiếp xúc với da thịt Thất Thất, thì càng khó khống chế lòng mình, tự nhiên lại nảy sinh ý nghĩ không an phận, hắn bực tức buông tay Uy Thất Thất ra, hung hăng đấm xuống giường một cái, xoay người rời đi.

Lưu Trọng Thiên ra khỏi đại bản doanh, ngắm sao trên trời, bất giác cảm thán, chẳng lẽ Lưu Trọng Thiên hắn thực sự cần nữ nhân sao?

Hắn nhớ tới Ninh Vân Nhi hiện đang ở phủ đệ mình, nàng chờ mình khải hoàn sẽ thành thân, một nữ nhân xinh đẹp dịu dàng như làn nước trong xanh, mỗi khi nhìn Ninh Vân Nhi, đều cảm nhận được vẻ đoan trang thùy mị trong con người nàng, đó mới là nữ nhân, còn người đang nằm trên giường mình, hắn là một nam nhân, chẳng lẽ Lưu Trọng Thiên điên rồi sao?

Còn cả hoàng phi Hàn Vũ si tình, sủng phi của Hoàng Thượng, vẫn luôn có ý yêu thương nhung nhớ hắn, bởi vậy Hoàng thượng thiếu chút nữa đã một kiếm giết hắn, cho nên oán hận thâm thù giữa huynh đệ bọn họ cũng ngày càng nhiều, đó chính là lý do khiến hắn thà lựa chọn viễn chinh, chứ không muốn ở lại phủ đệ.

Nếu Uy Thất Thất là nữ nhân thật, so với những nữ nhân diễm lệ kia, quả thực chênh lệch muôn phần, tại sao mình lại sinh ra ảo giác với hắn nhỉ, Lưu Trọng Thiên là một Vương gia, đường đường nam nhi, bao nhiêu khó khăn gian khổ đều chẳng sợ hãi, tại sao lại bất lực trước một Uy Thất Thất nhỏ bé, hơn nữa hắn còn là một nam nhân.

Lưu Trọng Thiên nghe thấy có tiếng động trong đại bản doanh, lập tức sải bước trở vào, Uy Thất Thất trước giờ chưa từng uống rượu mạnh như vậy, không tránh khỏi nôn mửa dữ dội, ói cả lên y phục và mọi chỗ trên giường.

Lưu Trọng Thiên nổi nóng nhìn cô, sớm biết tửu lượng thế này, không nên để hắn uống loại rượu mạnh, Lưu Trọng Thiên đỡ Uy Thất Thất dậy, tháo tấm đệm dơ bẩn dưới người cô ra, bất đắc dĩ ném xuống đất.

Hắn phát hiện y phục của Uy Thất Thất cũng bẩn không kém, không khỏi cáu tiết, cái tên này, lẽ nào để Vương gia hầu hạ hắn sao? Một tay Lưu Trọng Thiên ôm lấy cô, tay kia nhanh chóng cởi áo cô xuống, sau đó tức tối quăng nó ra ngoài, khi hắn quay đầu lại nhìn Uy Thất Thất, liền sợ ngây người……

Dựa vào trong lòng hắn là một nữ nhân… Cổ trắng như tuyết, áo quây màu trắng quấn chặt quanh ngực, vòng eo thon gọn, cánh tay và ngón tay trắng trẻo gợi cảm, Lưu Trọng Thiên nhanh chóng đặt Thất Thất xuống, kéo chăn đắp lên người cô, bối rối xoay người đi tới trước thư án, không sao bình tĩnh trở lại được, Thất Thất lại là nữ nhân thật…

Hoang đường, quả là hoang đường, Lưu Trọng Thiên vừa mới phong cô là phụ tá Hữu tướng quân, nếu để doanh trại và triều đình biết chuyện cô là nữ nhân, nhất định sẽ gặp họa sát thân, Uy Thất Thất chắc chắn khó thoát khỏi cái chết ! Việc sắc phong này, đã đẩy một nữ nhân lên đầu ngọn sóng, trở thành cừu con chờ làm thịt.

Song việc Uy Thất Thất là nữ nhân, cũng khiến cho Lưu Trọng Thiên vui mừng đôi chút, hóa ra những xúc cảm của mình không phải không có lý do, mọi hoài nghi đều đã có đáp án, nhưng hắn nên xử lý nữ nhân phiền phức này thế nào đây, để hắn là Thất tướng quân liệu có ổn?

Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ quay trở về, nhặt y phục dưới đất lên, nhìn Uy Thất Thất, phải mặc lại cho cô như cũ, bí mật này chỉ có mình hắn biết thôi, tất cả mọi thứ phải giữ nguyên hiện trạng, hơn nữa, không thể để Thất Thất biết, hắn đã biết cô là thân nữ nhi rồi, bằng không giữa bọn họ sẽ hết sức khó xử.

Lưu Trọng Thiên vén chăn lên, khi tay hắn chạm vào Uy Thất Thất, bỗng cuộn trào một loại dục vọng mãnh liệt, khó có thể chế ngự nổi, hắn không cầm lòng được đặt tay lên phần da thịt trần trụi của Thất Thất, nhẹ nhàng vuốt ve, bên người Lưu Trọng Thiên không phải không có nữ nhân, nhưng có nước da trắng mịn thế này, thì chưa từng thấy qua.

Uy Thất Thất nóng bức vươn cánh tay ra, khoác lên cổ Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên như bị điện giật đứng bật dậy, cầm lấy y phục, mặc vội lên người Uy Thất Thất, rồi bước nhanh ra khỏi đại bản doanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.