Uy Thất Thất không rõ lắm liệu có phải mình đã uống nước và ăn thứ này thứ nọ hay không, cô chỉ biết rằng cô đã có một giấc ngủ thoải mái trong thời gian dài, do đường đi quá xóc đã đánh thức cô dậy.
Uy Thất Thất dụi dụi mắt qua loa, phát hiện mình đang nằm trong xe ngựa, trên người còn đắp một chiếc áo dài nam, chẳng phải đang ở trên lưng Lưu Trọng Thiên sao? Sao lại ở trong xe ngựa thế này, Uy Thất Thất ngồi bật dậy, vén rèm xe lên, ngó nhìn quanh bên ngoài, trước sau đều là đại quân hùng dũng oai phong, bọn họ đã rời khỏi sa mạc, đang trên đường tiến về kinh đô Trường An.
“Trở về rồi?”
Thất Thất ló đầu ra, ra sức thăm thú phía trước, phát hiện Lưu Trọng Thiên người mặc áo giáp, đi đầu đội ngũ, cái tên này, chẳng lẽ không cảm thấy mệt sao? Xem ra cũng không nghỉ lại doanh trại mà gấp rút lên đường quay về Trường An trong đêm.
“Thất tướng quân!” Lưu Duẫn cưỡi ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa của Thất Thất, cười nói rôm rả “Cô lợi hại thật đó, ngủ mấy ngày trời rồi, Vương gia gọi thế nào cô cũng không tỉnh!”
“Ồ!” Thất Thất cười thẹn thùng, chắc do mình đã quá mệt, nên mới ngủ say như vậy.
“Chúng ta sắp về tới Trường An rồi, Vương gia lệnh cho thần, trước tiên đưa cô về vương phủ!”
“Vậy còn Vương gia?”
“Thắng lợi khải hoàn, Vương gia còn phải dẫn đại quân tiếp chỉ do đích thân Hoàng thượng nghênh đón!”
“Đích thân Hoàng thượng nghênh đón?” Thất Thất thấy có chút quái lạ, chẳng phải tên Hoàng thượng kia không thích Lưu Trọng Thiên sao? Còn muốn đích thân nghênh đón.
“Đó chính là một vinh dự lớn lao, Tam Vương gia của chúng ta oai phong như thế, ai trông thấy cũng phải nể sợ ba phần!” Lưu Duẫn hãnh diện nói.
“Nếu đã như vậy, tại sao không mang tôi theo chứ?”
“Thân phận cô hiện giờ không như trước, là Vương phi của Tam Vương gia rồi, sao có thể tùy tiện gặp gỡ nhiều đại thần như vậy?”
“Hừ!”
Thất Thất hạ rèm xe xuống, thầm nghĩ, chứ không phải chê tôi xấu xí, sợ bị mất mặt sao? Lưu Trọng Thiên chết tiệt, dù sao thì cô cũng là Thất tướng quân, công lao không ít, lúc này lại không cho cô đi xem cảnh tượng náo nhiệt, thật muốn trông thấy tên hoàng huynh vô sỉ kia của Lưu Trọng Thiên, xem xem rốt cuộc y có diện mạo thế nào.
Uy Thất Thất vuốt ve gương mặt, bất giác nhớ tới lời tiên đoán của vị thầy bói, dung mạo có thể khôi phục được, song vị thầy bói đó chỉ nói có mỗi câu “Nam nhân”, là có ý gì nhỉ? Lẽ nào phải ăn thịt nam nhân, uống máu nam nhân, không phải chứ, chuyện đó ghê rợn quá, chết tiệt, chưa nói rõ ràng đã bỏ chạy mất, rốt cuộc ám chỉ điều gì đây?
Thất Thất ngẫm lời vị thầy bói nói, liền cảm thấy toàn thân nổi da gà, thôi không nghĩ ngợi nữa, tiếp tục ngồi trong xe ngựa buồn tẻ này, ngoại trừ việc ăn uống linh tinh ra, ban đêm thỉnh thoảng nghỉ ngơi một lát bên ngoài, còn đâu đội ngũ gần như hành quân suốt đêm.
Thất Thất cảm giác phần eo đã sắp gãy làm đôi rồi, Lưu Trọng Thiên vẫn cưỡi ngựa đi đằng trước không xa không gần, không nói chuyện với cô thì thôi, cũng chẳng thèm quay đầu lại, cô không có lấy cơ hội nào để tìm Lưu Trọng Thiên tính sổ. Tên Vương gia lạnh lùng kiêu căng kia, bóng dáng chàng ta thật cao lớn, dưới ánh mặt trời áo giáp tỏa kim quang lấp lánh, Uy Thất Thất buồn bã chống cằm suy nghĩ, sẽ không phải ở lại Đại Hán sống cùng tên Vương gia vô vị cả đời này chứ?
Đại đội nhân mã tiến vào đường phố Trường An, Uy Thất Thất nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên ngoài, càng khó lòng kiềm chế bản thân mình, đường phố ở Đại Hán, nhất định phải xem, đây chính là lịch sử xác thực. Cô đương định ló đầu ra ngoài xem xét náo nhiệt, liền bị ai đó ấn đầu trở lại, kế tiếp, rèm xe được vén lên, Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên cuối cùng cũng lộ diện.