Uy Thất Thất khoát tay, dặn binh lính “Chuẩn bị sẵn sàng cung tên, phát hiện lưới võng có động tĩnh khác thường, lập tức bắn tên, quân Hung Nô sẽ không đoán được dưới cát lại có mai phục đâu!”
“Vâng!” Đám binh lính hình như đã hiểu ra, Thất tướng quân quả nhiên thông minh, xem chừng doanh trại được cứu rồi.
Đám binh lính chôn xong lưới võng đều quay về ngay, quân Hung Nô đã áp sát doanh trại rồi, xa xa bụi cát tung bay mịt mù, bọn chúng ào ạt xông lên, rất nhanh, cát bụi biến mất, chắc bọn chúng đã phát hiện ra chăn bông trong doanh trại, lầm tưởng đó là binh lính Đại Hán, vì thế không dám mạo muội tiến lên.
“Lưới võng có động!” Một binh lính hét lên.
“Nghe lệnh tôi, không được lãng phí cung tên, mỗi người phụ trách lưới võng phía trước mặt mình, thấy động thì bắn! Chớ có hoảng loạn!” Uy Thất Thất dùng tay ra hiệu, một binh lính giương cung bắn, mũi tên bay về phía lưới võng, lập tức truyền đến một tiếng rên đau đớn, sau đó không còn di chuyển nữa.
Có rất đông quân Hung Nô lặn xuống sa mạc, rồi đều lẳng lặng ngã xuống lưới võng sa mạc, người Hung Nô không rõ nguyên nhân, quân số còn lại kể ra cũng không nhiều, nên không dám manh động, thế là đôi bên đều yên tĩnh trở lại, muốn thăm dò tình hình đối phương ra sao.
“Bọn chúng tạm thời sẽ không nấp trong cát nữa, chắc muốn tấn công sau khi trời tối, đến lúc đó, trong sa mạc tối đen như mực, chúng ta không thể thấy hướng di chuyển của lưới võng.”
“Thất tướng quân, thần thấy bọn chúng bây giờ có khoảng năm, sáu chục người, ngộ nhỡ đêm tối tấn công chúng ta phải làm sao chứ?”
“Quân ta đã chết hơn 100 người rồi, chỉ còn lại ít người như vậy không đủ gây cho chúng sợ hãi, chúng ta hiện tại có 150 người, cho dù đánh giáp lá cà cũng chưa chắc thua mà!” Uy Thất Thất quan sát sắc trời, quân Hung Nô lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ cô đã đoán trúng rồi, ban đêm động thủ, quân mình có phần lâm vào thế bị động.
Uy Thất Thất đứng lên, buồn bã trở về đại bản doanh, ngồi một lát, lại đi ra ngoài, có mấy binh lính bám theo cô hai bên, mục đích không phải là trông chừng cô, mà là hy vọng Thất tướng quân có thể nghĩ ra cách đối phó với quân Hung Nô, bọn họ cứ ngóng trông Uy Thất Thất, khiến Thất Thất càng thêm nản lòng.
“Trời sắp sửa tối rồi, mau thắp tất cả đèn đuốc lên, sau đó sai binh lính mang toàn bộ trống nhạc cùng với những đồ đạc có thể kêu vang được ra đây, cố sức đập gõ khua! Tiếng động càng lớn càng tốt!”
Đám binh lính không hỏi Uy Thất Thất tại sao làm vậy, những việc Thất tướng quân sắp đặt bao giờ cũng có lý riêng, bọn họ châm hết đèn đuốc lên, lấy tất cả trống nhạc cùng binh khí ra, ngồi trong doanh trại đập gõ khua loạn lên.
Ngay lập tức trống nhạc quân doanh Đại Hán gây chấn động, xa xa quân Hung Nô vốn định tập kích vào ban đêm, nghe thấy tiếng động ồn ào huyên náo và đèn đuốc sáng rực, cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao doanh trại Đại Hán lại náo nhiệt như thế, rốt cuộc có bao nhiêu người đương chờ bọn chúng xông lên đây, bọn chúng nhất thời có chút hoang mang.
Uy Thất Thất ôm một hũ dầu cá duy nhất ra, trong sa mạc muốn làm ra thứ này quả thực không dễ gì, cô ngồi ngoài cửa đại bản doanh, bắt đầu chế tạo một quả bom dầu cá cuối cùng. Thất Thất vừa làm, vừa thương tâm, có lẽ chiến dịch lần này, mình sẽ bỏ mạng nơi đây, quân Hung Nô bản tính dã man, hơn 100 binh lính Đại Hán này, vốn không phải là đối thủ của chúng.
Chưa đầy hai canh giờ, quân Hung Nô nhất định sẽ phát hiện doanh trại Đại Hán có điểm kỳ lạ, khó tránh khỏi lần tấn công tiếp theo, nếu bị thiêu hủy doanh trại và đồ cấp dưỡng, đội quân của Lưu Trọng Thiên trở về sẽ chẳng còn thứ gì, đoàn quân lớn như vậy chỉ còn cách chờ chết trong sa mạc.
Nhất định phải cho nổ tung hũ dầu cá này trong hàng ngũ quân Hung Nô, mới có thể đánh lui bọn chúng. Đẩy binh lính vào chỗ chết, Uy Thất Thất không làm nổi, người duy nhất có thể đi được cũng chỉ có cô thôi, thế giới Đại Hán này vốn dĩ không thuộc về cô, biết đâu lần nổ tung này, chưa biết chừng khối năng lượng mạnh có thể đưa cô quay về cũng nên, cho dù không trở về được, cũng sẽ thiệt mạng ngay tức khắc, tất cả mọi thứ rồi sẽ chấm dứt.