Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán

Chương 85: Chương 85: Lòng chàng, chớp mắt trở nên lạnh giá




Uy Thất Thất đành quay lại lều trại, chán nản ngồi xuống, lẽ nào thực sự không trở về được, lời vị thầy bói đó nói tuyệt không giống như hù dọa cô, cổ độc? Là ai đã hạ huyết cổ lên người cô, đẩy cô tới Đại Hán, cả đời vĩnh viễn ở lại cổ đại.

Uy Thất Thất biết đời này sẽ không còn cơ hội được gặp cha và ông nội nữa, ông nội nhất mực cưng chiều cô như vậy, việc cô mất tích nhất định khiến ông tuổi tác đã cao chịu cú sốc tinh thần lớn. Ông sẽ cho rằng Thất Thất bị bắt cóc, hoặc là đã chết, chứ không sao nghĩ tới khả năng Thất Thất đang ở Đại Hán, cô nhìn mặt trăng thầm nhớ đến ông.

Trong sa mạc những trận gió nhỏ nhiều vô số kể, Thất Thất thở dài một tiếng, ngắm sa mạc dưới ánh trăng, quả là cảnh sắc mỹ lệ, đáng tiếc người thưởng thức lại không có tâm tình, lòng trống trải vô hồn.

Lưu Trọng Thiên dẫn theo đại quân Đại Hán, vừa mới tiêu diệt bộ lạc Hung Nô ở vùng phía nam sa mạc, thắng lợi khải hoàn, đại quân hùng dũng uy phong thẳng tiến về hướng doanh trại Đại Hán trong sa mạc. Bọn họ đã trở về, cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi quay về Trường An.

Khi Lưu Trọng Thiên đi tới vùng phụ cận doanh trại, phát hiện trong sa mạc khắp nơi ngổn ngang thi thể quân Hung Nô, liền nhíu mày cảnh giác, không xong rồi, bước chân chàng nhanh hơn, phóng như bay tiến vào doanh trại, phát hiện doanh trại không có gì khác thường, bất giác có chút khó hiểu, chẳng phải quân Hung Nô tấn công doanh trại ư?

Một binh lính trông coi doanh trại tiến đến quỳ rạp xuống đất “Vương gia!”

“Trong sa mạc toàn là thi thể quân Hung Nô, chuyện này là sao?” Lưu Trọng Thiên tháo mũ giáp xuống, đầu bê bết mồ hôi.

“Vương gia, sau khi ngài dẫn đại quân xuất chinh, một tiểu đội Hung Nô đột nhiên tập kích doanh trại, may mà Thất tướng quân túc trí đa mưu mới bảo vệ được doanh trại, chưa bị tổn thất tí nào!”

“Ồ? Uy Thất Thất lại lập công rồi!” Khóe miệng Lưu Trọng Thiên nở một nụ cười, nữ nhân này, luôn làm ra những chuyện khiến chàng kinh ngạc, lát nữa phải khen thưởng cô xứng đáng mới được.

“Vương gia!” Binh lính cúi đầu xuống “Xin Vương gia chém đầu tiểu nhân, chúng thần bảo vệ Thất tướng quân không tốt! Thất tướng quân...”

Lưu Trọng Thiên cau mày, lòng trùng xuống, túm lấy vạt áo tên binh lính, quát lên “Thất Thất đâu? Nàng đâu rồi?”

“Thất tướng quân một thân một mình mang theo bom dầu cá... Đã đồng quy vu tận cùng quân địch!”

“Nói bậy!” Lưu Trọng Thiên tung một quyền, đá binh lính kia bay ra ngoài, binh lính ngã vật ra đất, rên rỉ phun ra một ngụm máu tươi, vẫn cố sức quỳ xuống, đau đớn ôm lấy ngực.

“Vương gia... Toàn doanh trại... Quân canh giữ, bằng lòng chịu Vương gia... Trừng phạt!” Binh lính kia nói xong, không trụ nổi nữa liền gục ngã, mấy chục tên binh lính khác cũng quỳ mọp xuống.

“Vương gia, xin hãy trừng phạt chúng thần! Chúng thần đã không hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Thất tướng quân!” Bọn họ đồng thanh nói.

Lưu Trọng Thiên đối diện với những binh lính này, siết chặt nắm tay, nổi nóng rút bội kiếm ra, giơ lên cao, gầm lên một tiếng, hung hăng cắm phập thanh kiếm xuống đất.

“Gọi quân y tới xem cho hắn!”

Lưu Trọng Thiên nói xong, cũng không quay đầu lại, bước nhanh ra ngoài doanh trại, ai cũng không biết tâm tình lúc này của Tam Vương gia ra sao. Lưu Trọng Thiên gần như suy sụp khi nghe thấy tin dữ kia, trong chiến dịch Hung Nô, tuy rằng chàng đại thắng, nhưng lúc này lại chẳng có chút niềm vui chiến thắng gì. Chàng phóng như bay vào sa mạc, trong sa mạc rộng mênh mông, nơi nào còn có bóng dáng Uy Thất Thất? Lòng chàng, chớp mắt trở nên lạnh giá.

Lưu Trọng Thiên đứng ở giữa nơi bom dầu cá nổ mạnh, tìm kiếm khắp nơi, nhưng đâu đâu cũng chỉ thấy những đốm đen cháy rụi xác xơ, rất nhiều thi thể quân Hung Nô đã bị biến dạng. Chàng tìm suốt ba canh giờ, cũng không thấy một mảnh áo giáp quân Đại Hán nào, Thất Thất ngoài mặc Hán phục ra, thì còn có bộ y phục quái dị kia, nhưng sao nơi này toàn chỉ có y phục của quân Hung Nô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.