Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán

Chương 61: Chương 61: Lưu đại thúc?




Binh lính cúi đầu đi ra, Ngô Trung Nghĩa lập tức sáp lại gần, hai người thì thầm với nhau một hồi, Ngô Trung Nghĩa hài lòng gật đầu, sau đó cười ha hả, dùng loại ánh mắt cực kỳ khinh thường nhìn Lưu Trọng Thiên, vậy mà thực sự có lạc hồng a, thật không ngờ!

“Vương gia xem ra có chút mệt mỏi, chắc hẳn đêm qua rất vất vả, không được nghỉ ngơi tốt a, vậy tại hạ sẽ không quấy rầy nữa!”

Ngô Trung Nghĩa quan sát Lưu Trọng Thiên tỉ mỉ, trong lòng không khỏi nổi lên đắc ý. Lưu Trọng Thiên vốn dĩ tự cho mình thanh cao nhưng cũng chỉ được tới thế, bất luận xấu hay đẹp, ai cũng không từ chối a, đáng đời cái đồ ngạo mạn lấy phải một người cực kỳ xấu xí, chẳng trách thấy hắn có vẻ lạnh nhạt.

Lưu Trọng Thiên chăm chú nhìn thư tín, ánh mắt chẳng hề ngó lên lần nào, căn bản là coi thường sự tồn tại của hắn. Ngô Trung Nghĩa không thấy được vẻ mặt Lưu Trọng Thiên ủ rũ, đành hậm hực rời khỏi đại trướng.

Ngô Trung Nghĩa vừa mới đi, Lưu Trọng Thiên liền tức giận đứng lên, ban hôn cho hắn với một xấu nữ, vậy mà hoàng huynh cũng nghĩ ra được. Hiện tại chỉ là một tên vô sỉ Ngô Trung Nghĩa cười nhạo hắn, sau này không biết có bao nhiêu hoàng thân quốc thích Đại Hán ngấm ngầm chỉ trỏ soi mói Lưu Trọng Thiên nữa đây.

Uy Thất Thất – người khiến hắn vừa thương hại vừa muốn vứt bỏ, vừa yêu vừa giận, một nữ nhân thần bí kỳ lạ, có lẽ đây là nhân duyên định mệnh, hắn phải lấy một Vương phi xấu xí?

Lưu Trọng Thiên đang nghĩ tới Uy Thất Thất thì Uy Thất Thất liền chạy vào đại trướng, chìa tay ra hướng về phía Lưu Trọng Thiên.

“Vương gia, cho ta chút bạc!”

“Bạc?”

“Đúng, nhiều một chút!”

“Ngươi cần bạc để làm gì?”

“Có việc!”

Vẻ mặt Uy Thất Thất nũng nịu bước tới bên người Lưu Trọng Thiên, túm lấy cánh tay hắn, vừa lắc lắc vừa khẩn cầu.

“Vương gia, cho đi mà, nén bạc to một chút!”

“Nén bạc to?” Lưu Trọng Thiên thiếu chút nữa cười phá lên, cái gì mà lại gọi là bạc to, cũng khó trách, chưa từng thấy nữ nhân nào giống Thất Thất tới vậy, phỏng chừng từ trước tới nay chỉ thấy qua một ít bạc vụn mà thôi.

Lưu Trọng Thiên thực sự không chịu nổi việc Thất Thất làm phiền như thế, đành phải bất đắc dĩ lấy ra hai thỏi bạc, vừa mới chìa ra, Thất Thất liền nhanh chóng đoạt lấy, vui mừng đùa giỡn, Lưu Trọng Thiên nghi hoặc nhìn Uy Thất Thất, cô sẽ không giống như những nữ nhân khác tham tiền bạc chứ? Ở trong quân doanh, thân là Vương phi của Lưu Trọng Thiên, cô muốn cái gì sẽ có cái đó, còn cần bạc để làm gì?

Uy Thất Thất đem bạc cất đi, hưng phấn kiễng chân lên, nhanh như gió hôn một cái trên má Lưu Trọng Thiên “Cám ơn Lưu đại thúc!” Nói xong vui vẻ chạy ra ngoài.

Lưu Trọng Thiên được hôn bất ngờ, sắc mặt có phần hoảng hốt, ngây ngẩn ngồi trước thư án, lấy tay vuốt hai gò má, bỗng nhiên bật cười, cám ơn Lưu đại thúc? Tiểu cô nương này chẳng lẽ thấy mình già như vậy sao?

Uy Thất Thất nữ nhân này, thực sự lớn mật làm càn, dám ban ngày ban mặt hôn hắn, khiến hắn không hề chuẩn bị trước. Song Lưu Trọng Thiên vẫn rất vui mừng, Uy Thất Thất thực sự rất đặc biệt, làm càn đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.